Nghe thấy câu nói này, chân Tư Đồng Ca chợt mềm nhũn, thiếu chút nữa té lăn trên đất. Cứ tiếp tục thế này, dong binh đoàn sẽ đổi tên thành đạo tặc đoàn mất. Truyện "Siêu Cấp Khô Lâu Binh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện "Siêu Cấp Khô Lâu Binh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Không thể để cho bộ xương khô này tiếp tục loại hành vi như vậy, Tư Đồng Ca liền không ngại phiền hà bắt đầu giải thích chỗ bất lợi của loại hành vi cướp đoạt này.
"Cướp đoạt biểu thị một phương thức bạo lực phi pháp để đoạt lấy tài vật của người khác, như vật rất không tốt, bởi vì người khác tổn thất tài vật, tự nhiên sẽ rất cừu hận ngươi, sau đó một thời mỗi khắc đều muốn báo thù, hoặc công khai tìm ngươi gây phiền toái, hoặc trong bóng tối ám sát ngươi, thậm chí đến dong binh công hội tuyên bố nhiệm vụ thuê các dong binh bao vây tiễu trừ ngươi, rất nhiều phương pháp, dù là ngươi rất lợi hại, nhưng cả ngày đều bị người ta gây phiền toái cũng không dễ chịu gì." Tư Đồng Ca giữ chặt lấy Hắc Long, lặp đi lặp lại không ngớt.
Là như vậy sao ? Nghĩ tới việc cuồn cuộn các sát thủ, dong binh không ngừng bám theo mình, đích xác rất phiền phức, Hắc Long tính toán một chút rồi nói: "Cướp rồi giết ?" Giết người diệt khẩu đích thị là một phương thức tốt, người chết sẽ không tìm đến gây phiền phức.
Tư Đồng Ca được một trận hết hồn:"Vậy càng không được, cướp đoạt bất quá là tổn thất vật ngoài thân, loại cừu hận này còn có khả năng hòa giải, nhưng nếu như giết người, đó chính là thù không đội trời chung, không chết không thôi, khổ chủ đã chết, nhưng còn có thân thích bằng hữu của hắn, phụ mẫu thân nhân, đến lúc đó nhiêu người như vậy cùng nhau tới tìm ngươi gây phiền phức, vậy càng phiền phức hơn." Tư Đồng Ca tận tình khuyên bảo, trong lòng cười khổ một trận, nghĩ không ra, chính mình đường đường một đại pháp sư, cũng có lúc suốt cả ngày đêm lo van nài khuyên bảo người khác không giết người, xem ra mình thật sự rất có tố chất thiên phú của thầy tu a.
Hắc Long đờ đẫn nhìn chằm chằm hai mắt Tư Đồng Ca, tuy rằng lời hắn nói rất có đạo lý, thế nhưng Hắc Long cảm thấy đây không phải nội tâm chân chính của hắn. Bất quá hiện tại Hắc Long chỉ có thể tin tưởng lời hắn nói, dù sao, đối với xã hội nhân loại, Tư Đồng Ca cũng là quen thuộc hơn hắn.
Lô thần dong binh đoàn ở phía nàm là một dong binh đoàn tương đối nổi danh, cùng cấp bậc với Hỏa hồ ly dong binh đoàn mấy hôm trước bọn Hắc Long đã gặp qua, toàn bộ có hơn 7000 người, ma pháp sư hơn ba mươi người, trung cấp kiếm sĩ hơn 100 người, nhưng những điều này không phải là chủ lực của Lôi thần dong binh đoàn, chân chính chủ lực của họ là một chi nhân số hơn hai trăm, toàn bộ do người lùn cấu thành, là Cuồng chiến sĩ bộ đội
Người lùn trên tòan bộ đại lục nhân khẩu gần với nhân loại, chủng tộc này thể hình thấp bé, cao nhất cũng chỉ một thước năm, nhưng thân thể cường tráng, thọ mệnh rất dài, người lùn thọ nhất có thể đạt tới 1300 tuổi.
Người lùn trời sinh đều là chiến sĩ cùng công tượng, một người lùn thành niên, cho dù không trải qua hệ thống huấn luyện, thực lực cũng khả dĩ địch nổi sơ cấp kiếm sĩ của nhân loại, bọn họ trời sinh đã có thần lực, thạo dụng các vũ khí hạng nặng như chùy, phủ, lang nha bổng..., phi thường cường hãn. Mà người lùn cuồng chiến là chiến sĩ đáng sợ nhất trong chủng tộc người lùn, người lùn thành niên, trải qua hệ thống huấn luyện mới có thể lĩnh ngộ một loại kỹ năng trời sinh của chủng tộc người lùn - cuồng hóa. Loại kỹ năng này mang theo hai loại hiệu quả ma pháp, thị huyết và thạch phu, thạch phu có thể khiến da người lùn sừng hóa, tăng khả năng chịu đựng công kích, mà thị huyết có thể làm sức mạnh của họ được nhân lên, hai hiệu quả này giúp họ trở nên cực kỳ mạnh mẽ khó khuất phục, chỉ có giết chết mới đánh bại được họ. Một người lùn khi cuồng hóa, thực lực có thể tăng tới ba bốn lần. Truyện "Siêu Cấp Khô Lâu Binh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Cuồng chiến sĩ của người lùn là binh chủng cường đại nhất, cùng trọng trang kỵ binh của nhân loại, ma tiễn cung thủ của tinh linh được xưng là ba đại chung cực binh chủng của đại lục.
Người lùn Xe Tăng là tổng phụ trách phân bộ dong binh đoàn của Lôi thần chi tiên, Tắc nhân thành cũng không phải tổng bộ của Lôi thần binh đoàn, thế nhưng là thành thị phồn hoa nhất ở phía nam, vì vậy Lôi thần tập trung rất nhiều nhân thủ ở đây, tổng lên tơi hơn 1000 người, trong đó có một chi 50 cuồng chiến sĩ người lùn tạo thành một phân đội nhỏ.
Xe Tăng trên danh nghĩa là tổng phụ trách ở Tắc nhân thành, thế nhưng trên thực tế hắn chỉ phụ trách các lực lượng vũ trang, còn lại thì cái gì cũng không quản. đại bộ phận người lùn đối với rượu lúa mạch, chiến đấu cùng rèn rất có hứng thú, Xe Tăng cũng vậy, vừa nhìn tới danh sách công việc hay nhiệm vụ là tựu đau đầu không chịu nổi. Những việc này hắn đều giao cho trợ lý nhân loại phụ trách, còn mình cả ngày ở trong doanh trại ngoài thành uống rượu lúa mạch cùng thao luyện vũ lực.
Ngày hôm nay, Xe Tăng cũng như bình thường, mang theo một chén rượu lúa mạch, đứng trong sân huấn luyện của doanh trại mà rít gào rống giận, một đội võ sĩ cường tráng đang huấn luyện trong sân, khí thế ngất trời, bên trong có nhân loại, có người lùn, cũng có tinh linh, những người này không ai không cường tráng phi thường, cho dù là tinh linh nhỏ bé và yếu ớt, cơ thể cũng khả dĩ sánh bằng thạch điêu. Nhưng trong đó làm người khác chú ý nhất chính là một đội người lùn.
Những người lùn này thân trên xích lõa, trên cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, góc cạnh phân minh như gọt bằng dao, da màu tiểu mạch bóng láng trơn tuột, cảm giác như sắt thép. Những người lùn này đích thị là cuồng chiến sĩ trong tam đại chung cực binh chủng vang danh thiên hạ.
Trong tay họ là nhưng chiếc búa hoặc chùy nhiều hình dạng dùng làm vũ khí huấn luyện, xem ra còn to hơn chính thân thể, không chút cố sức vung lên đã tạo ra những tiếng xé gió khiến cả sân huấn luyện đều tràn ngập xơ xác tiêu điều.
Xe Tăng nhìn những cuồng chiến sĩ này, gật đầu thỏa mãn, lập tức chuyển hướng sang nhóm nhân loại, tinh linh cùng người lùn không phải cuồng chiến sĩ gào lên giận dữ. Xe Tăng bản thân cũng là một cuồng chiến sĩ, biết rõ thực lực của cuồng chiến sĩ, nếu như mỗi thành viên trong đoàn đều có thực lực như những người lùn cuồng chiến sĩ này, thì việc trở thành dong binh đoàn đệ nhất đại lục này sẽ trở nên dễ dàng rồi.
Cửa doanh trại bỗng truyền đến thanh âm xôn xao, mơ hồ khả dĩ nghe được một hai tiếng hô kinh hãi cùng tiếng chửi mắng tức giận. Nghe thấy mấy thanh âm này, phản ứng đầu tiên của Xe Tăng là: lại cãi nhau rồi! Doanh trại 800 người, xung đột giữa các đoàn viên là rất bình thường, cãi nhau với ẩu đả như cơm bữa, thế nhưng đối với Xe Tăng mà nói thì tuyệt đối không cho phép. Hắn trong lòng không khỏi giận dữ, xoay người đi nhanh ra cửa.
Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, Xe Tăng người còn chưa tới, tiếng rống đã tới: "Nhộn nhạo cái gì, coi ta chết rồi hả!" Xe Tăng quản lý cực nghiêm, chưa bao giờ bỏ qua cho thành viên cãi nhau ẩu đả, chỉ cần hắn nghe được, mặc kệ ai đúng ai sai, tuyệt đối không tha, vì vậy trong doanh trại việc đánh nhau là rất ít. Đoàn viên đối với hắn vừa kính vừa sợ, tuy rằng người hắn còn chưa tới, thế nhưng tiếng gầm kia khiến thanh âm tranh cãi trong nháy mắt tiêu thất không còn tăm hơi.
Đi qua trướng bồng cuối cùng, rốt cuộc đã thấy cửa doanh trại, nhưng tình cảnh nhìn thấy khiến Xe Tăng giận tím mặt.
Hơn 11 thành viên dong binh đoàn nằm hai bên trái phải bãi đất trống trước cửa doanh trại, Xe Tăng nhận ra những thành viên này hôm nay được nghỉ ngơi, bọn họ chỉ mặc một bộ đồ lót, mặt mũi thâm tím, thấp giọng rên rỉ, trị liệu sư trong doanh trại đã chạy tới, đang cứu thương cho bọn họ.
"Chuyện gì xảy ra! ! !" Xe tăng rống giận.
Thành viên được nghỉ ngơi thường vào thành chơi, có gây sự sinh sự đều rất bình thường, bị đánh cho phải chạy về doanh trại nhờ viện binh cũng không ít, thế nhưng chưa lần nào chật vật như hôm nay, không chỉ thâm tím mặt mũi, ngay cả y phục cùng áo giáp binh khí đều bị lột sạch, đây không còn đơn thuần là ẩu đả nữa, mà là vũ nhục, vũ nhục triệt để, nếu như để người khác biết dong binh của Lôi thần dong binh đoàn bị lột sạch sẽ, truyền ra ngoài thì sao còn dám gặp người.
"Đối phương có bao nhiêu người ?" Xe tăng nổi trận lôi đình, rống lớn kêu hỏi. Nếu như là ẩu đả bình thường, Xe Tăng lười không thèm quản, võ kỹ không bằng người, trở lại doanh trại Xe Tăng sẽ huấn luyện gấp bội những người này, để cho bọn họ đến sức để ăn còn không có, xem bọn hắn làm thế nào còn sức mà đi đánh nhau. Nhưng lần này đối phương thật quá mức, đánh người không tính, còn đem toàn bộ trang bị lột sạch. Mỗi một bộ trang bị đều phải năm mươi kim tệ, đối với loại nhất cấp dong binh đoàn như Lôi thần mà nói cũng là một tổn thất không nhỏ. Càng làm cho hắn tức giận chính là bộ dáng chật vật của đoàn viên, ngay đến đồ lót cũng rách nát, cứ như vậy một đường chạy về, cũng không biết trở thành trò cười của bao nhiêu người.
Đầu lĩnh đám dong binh nói quanh co một lúc, thẳng đến khi Xe Tăng xanh cả mặt, chuẩn bị động thủ mới ấp a ấp úng nói: "Bọn họ có ... có mười lăm người."
Mười lăm đánh ba mươi mốt, vậy mà thua chạy tới quần cũng rơi mất, thảo nào đầu lĩnh này ấp úng, phỏng chừng hắn cũng hiểu được không còn mặt mũi gặp người.
Xe Tăng cảm thấy mình có chút xung động của cuồng hóa, mười lăm đánh ba mươi mốt, dĩ nhiên thua thê thảm như thế, thực sự là mất hết mặt mũi Lôi thần. May là hắn còn không biết đối phương còn có bốn người không hề động thủ, trên thực tế là mười một đánh ba mươi mốt, gần một đấu ba, mà gã đầu lĩnh kia cũng còn tương đối thông minh, không nói ra thời gian diễn ra trận đấu, nếu như để Xe Tăng biết, người của hắn tại ba đánh một, cũng không được một phút đồng hồ đều đã toàn bộ nằm úp sấp trên mắt đất, sợ rằng hắn thật sự phát cuồng.
"Phế vật!" Xe Tăng phẫn nộ thẳng giơ chân, một cước đá lăn gã đầu lĩnh kia ra. Bình thường Xe Tăng tuy rằng hạ luật cực nghiêm, thế nhưng đối với thủ hạ lại rất bảo vệ, rất ít đánh người, nhưng hiện tại hắn thật sự là tức điên rồi.
"Bọn họ là ai? Hiện tại ở nơi nào?" Xe Tăng cố nén lửa giận, lớn tiếng hỏi. Khi biết đối phương chỉ là một chi sơ cấp dong binh, Xe Tăng cũng nhịn không được đem toàn bộ bọn dong binh kia đánh cho lăn lộn trên mặt đất. Hỏi xong một ít vấn đề trọng yếu, Xe Tăng nhả một câu: "Mấy người các ngươi, ngày mai bắt đầu huấn luyện gấp bội." Rồi nhanh chóng rời đi.
Lôi thần quả nhiên không hổ là nhất cấp dong binh đoàn, kỷ luật nghiêm minh, huấn luyện có phương thức, ba thời thần sau, năm mươi người lùn cuồng chiến cùng năm mươi dong binh tinh nhuệ liền tập hợp. Xe Tăng tuy rằng phẫn nộ, nhưng còn không có tức giận mất khôn, bị đánh lần này tuy rằng đều không phải thành viên tinh nhuệ nhất của binh đoàn, nhưng thực lực cũng không yếu, đối phương chỉ có mười lăm người, nhưng đánh ngã ba mươi mấy gã dong binh mà không tổn thương một sợi lông, thực lực tất nhiên sẽ không quá yếu, vì vậy để an toàn, Xe Tăng một lần mang toàn bộ người lùn cuồng chiến có đi, lần này hắn là đi đòi lại mặt mũi, nếu như lại thua chạy về thì hắn thực sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Người lùn đều cưỡi sơn dương, cố hương của họ đều là vùng núi đồi, những địa phương này địa hình không bằng phẳng, không thích hợp cho ngựa phổ thông bôn ba, vì vậy người lùn đều giống nhau cưỡi sơn dương để có thể lên núi như trên đất bằng, bất quá tốc độ quá chậm. Cưỡi sơn dương của người lùn thành tập quán của người lùn, cho dù chuyển tới sống tại bình nguyên cũng không đổi được, có lẽ không muốn đổi, tính cố chấp của người lùn vang danh không kém tay nghề của họ.
Sức bật của sơn dương là kinh người, nhưng sức chịu đựng không dài, nói tóm lại tốc độ cùng ngựa phổ thông không hơn kém là bao. Tinh nhuệ của các chủng tộc còn lại cũng đã lên ngựa, nhóm trăm người rầm rập hướng Tắc nhân thành chạy tới.
Đến quán rượu hai bên phải trái dong binh nghiệp đoàn, Xe Tăng đá tung một cái bàn, sau đó hung hãn quật ngã chủ quán xuống đất, nhân loại bình thường uy hiếp người khác sẽ nắm áo đối phương, nhưng người lùn quá thấp, chỉ có thể dùng phương án đánh ngã trước.
Chủ quán rượu nơm mớp ro sợ đem tình huống ẩu đả kể rõ một lượt, hai tay nắm chặt năm kim tệ trong lòng, đó là tiền bồi thường các vật phẩm tổn thất do đánh nhau mà đám dong binh kia cho hắn, kỳ thực quán rượu chỉ vỡ vài cái bàn cùng chén rượu, căn bản giá trị không tới năm kim tệ, thu nhiều như vậy gã chủ quán cũng thấy thẹn trong lòng, vừa kể vừa biện hộ cho đám dong binh đánh người kia, thề với trời đất là họ bị nhóm kia khiêu khích trước, thẳng cho tới khi thấy sắc mặt Xe Tăng lúc trắng lúc đỏ, mới thầm quyết định cấp cho đám người kia chút mặt mũi.
Lúc này, một người dong binh đi tới bên người Xe Tăng nói mấy câu, sắc mặt Xe Tăng chợt biến đổi, ném lão chủ quán sang một bên, lao như gió ra khỏi quán rượu, thẳng tới cửa hàng trang bị.
17 bộ trang bị tinh phẩm là một cuộc sinh ý không nhỏ, chủ cửa hàng đồ trang bị vốn đang mặt mày rạng rỡ lau chùi áo giáp, sửa lại một ít vết tích, chắc mẩm sẽ bán được giá, đột nhiên Xe Tăng như hung thần ác sát lao vào dọa hắn một phen sợ hãi đến mặt mũi trắng bệch.
"Những trang bị này từ đâu tới ?" Xe Tăng cố dằn tức giận hỏi.
Không đợi lão béo trả lời, hắn liền hỏi tiếp: "Những người đó sao ? Ngươi thật to gan, trang bị của Lôi thần chúng ta cũng dám mua. Lại còn định bán ra để kiếm lời."
Hắn tự biết mình, run run đem sự tình nói ra, Xe Tăng túm lấy lão, hung hãn nói: "Đám trang bị này không được bán, Lôi thần chúng ta dùng giá gốc thu hồi." Thế giới dong binh cũng có quy củ của nó, oan có đầu nợ có chủ, không thể phá vỡ quy củ, cho dù đám trang bị này vốn thuộc về lôi thần, nhưng lão chủ có được một cách bình thường, Lôi thần cũng chỉ có thể dùng tiền mà mua về, bằng không, nếu ỷ thế hiếp người sẽ bị giới dong binh chê cười, thậm chí có thể chọc tới quan tòa.
Lão béo nào dám không đáp ứng, gật đầu lia lịa.
Mấy người dong binh đi đến bên cạnh Xe Tăng nói vài câu.
"Cái gì! Chạy rồi ? !" Xe tăng thực sự giận phát điên.
Sau khi khuyên bảo được Hắc Long bỏ đi chủ ý cướp đoạt, Tư Đồng Ca liền đem tình hình của Lôi thần dong binh đoàn nói qua một lượt, đây mới là chuyện tình mà hắn lo lắng nhất, Lôi thần là một chi nhất cấp dong binh đoàn, thế lực tại phía Nam này rất lớn, Tắc nhân thành tuy không phải tổng bộ của bọn hắn, nhưng nhân viên thường trú tại đây cũng phải hơn 1000, thậm chí còn có một phân đội 50 người lùn cuồng chiến, năm mươi người lùn cuồng chiến cùng cuồng hóa một lúc thì một trăm trung cấp kiếm sĩ cũng không là đối thủ, căn bản không phải thứ bọn hắn có khả năng ứng phó.
Lần này Lôi thần gặp vố đau, về công về tư, Lôi thần đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, vì vậy việc cấp bách là làm thế nào ứng phó với sự trả thù của Lôi thần.
"Nhiều người như vậy ?" Nghe xong tình huống của Lôi thần, Hắc Long có điểm ngoài ý muốn nói, hắn là một bộ xương khô rất thông minh, tự nhiên minh bạch rằng bọn họ với thực lực 15 người, muốn đánh bại 50 người lùn cuồng chiến thì không có khả năng.
Tư Đồng Ca trầm trọng gật đầu.
Hắc Long cũng gật đầu biểu thị đã hiểu, xoay người lên ngựa, tâm niệm khẽ động, đám hài tử Hắc đại đều đồng loạt nhảy lên bất tử chiến mã, bốn người Tư Đồng Ca thấy vậy cũng vội sải bước tới bên chiến mã, nhóm 15 người hướng cửa Đông chạy đi.
Ra khỏi thành thị, chạy trên đường đi Lý Hứa một lúc, Tư Đồng Ca rốt cục nhịn không được hỏi: "Hắc Long, chúng ta đi đâu đây ?"
"Chạy trốn." Hắc Long tạm thời không có mục tiêu, chỉ bất quá lúc hiểu rõ thực lực 2 bên, hắn quyết định trước tiên rời khỏi Tắc nhân thành.
Tư Đồng Ca toàn thân run lên, thiếu chút nữa thì rơi xuống ngựa. Hắn là lần đầu tiên nghe có người hùng dũng nói ra hai chữ "chạy trốn" như vậy, Lôi thần thế lớn, 15 người đương nhiên không ứng phó nổi, trước tiên ly khai nơi này để tránh đầu sóng ngọn gió cũng là đương nhiên, thế nhưng cũng không có thể thẳng thừng nói ra như vậy được, chí ít cũng phải giải thích, tỷ như rút lui không phải là không tốt. Tư Đồng Ca đường đường là một đại ma pháp sư, hai chữ "chạy trốn" này hắn khó mà nuốt trôi được.
Eileen và huynh đệ Tinh Nguyệt sắc mặt cũng trở nên thập phần xấu hổ, Eileen đỏ mặt, tức giận mắng: "Nhu nhược, nhát gan." Ta thực sự không chịu nổi nữa, gã xương khô kia không những tàn nhẫn, ác tâm, vô sĩ giờ lại thêm một danh xưng nhu nhược nữa.
Hắc Long khó hiểu quay đầu lại nhìn Eileen, hỏi: "Chạy trốn cùng nhu nhược có quan hệ gì ?"
"Vừa nghe địch nhân thế mạnh đã bỏ chạy, không phải nhu nhược thì là gì ?" Eileen thở phì phì nói, từ khi xuất đạo tới nay, ngoại trừ đối mặt với những bộ xương khô này ra, nàng đều tâm cao khí ngạo, đã bao giờ phải trải qua việc chạy trối chết đâu, đặc biệt khó tiếp thu chính là bộ xương khô kia khi nói ra hai chữ "chạy trốn" thì thần tình cực kỳ hùng dũng.
"Địch nhân thế lớn, ngoại trừ chạy trốn còn có biện pháp nào tốt hơn sao ?" Hắc Long không giải thích được nhìn Eileen hỏi.
"Mặc kệ thế nào cũng không thể chạy trốn, chạy trốn biểu thị ngươi nhu nhược, ngươi gặp họa không dám đối mặt, trái lại còn chạy trốn, đây là hành vi của người nhát gan." Eileen tức giận đáp.
Hắc Long ngây người nhìn Eileen, giống như đang nhìn một đứa ngốc.
Đường cái uốn theo sườn núi, khi chạy tới điểm cao nhất, Hắc Long ghìm ngựa lại, nhìn về phía sau. Tắc nhân thành to sừng sững dưới sườn núi, từ cửa đông thành đang mở rộng, một đội kỵ binh đang tuôn ra, hướng thẳng tới vị trí bọn hắn.
Thấy đám ký binh này, Tư Đồng Ca sắc mặt trầm xuống nói: "Đuổi tới rồi." Trong đội ngũ, nổi bật một lá cờ rất lớn có tiêu chí một lưỡi búa tầm sét, chính là cờ xí của chi tinh nhuệ nhất người lùn cuồng chiến của Lôi thần dong binh đoàn.
Người lùn đầu lĩnh chính là Xe Tăng, ánh mắt hắn thập phần lợi hại, liếc mắt liền nhìn ra nhóm Hắc Long trên sườn núi, Xe Tăng ngửa mặt lên trời, rống giận một tiếng như sấm sét, toàn bộ đội ngũ nhất thời tăng tốc hướng sườn núi phóng đi.
Vừa kéo cương ngựa, Hắc Long một lần nữa rời đi, bất tử chiến mã toàn lực bôn ba, thong thả nhưng kiên định kéo dài khoảng cách cự ly.
Mắt mở trừng trừng nhìn đám người đang mất hút dần ở cuối con đường, Xe Tăng tức giận muốn thổ huyết, điên cuồng đuổi theo hơn hai canh giờ, cự ly càng lúc càng xa, dù sơn dương có sức bật tốt đến mấy, nhưng hết lần này tới lần khác đều đuổi không kịp đối phương, tốc độ ngựa của bọn họ hình như so với sơn dương còn nhanh hơn một nhịp, mà liên tục hơn hai giờ sau, sức chịu đựng của sơn dương đã tới cực hạn, tốc độ bắt đầu chậm lại, nhưng tốc độ đối phương vẫn không đổi, rốt cuộc ngựa của họ là loại gì vậy ?
Trừng mắt nhìn cự ly ngày càng xa, cuối cùng mất hút hẳn, Xe Tăng nhịn không được phát cuồng.
Cố nén lửa giận, Xe Tăng quay đầu hướng thủ hạ kêu lên: "Đưa tin cho huynh đệ phụ cận, phát hiện thấy bóng dáng những người này, lập tức ngăn lại."
Chỉ chốc lát, chim bồ câu lập tức được tung lên cao, hướng phía trước bay đi.
"Truy, xem bọn hắn có thể chạy được tới đâu." Xe tăng rống giận.
"Rống!" Đội ngũ gầm lên đáp lại, điên cuồng đuổi theo mấy giờ, đến ngay cả cái lông của đối phương cũng không sờ tới được, cái cảm giác có lực nhưng không dùng được khiến mọi người đều nuốt không trôi.
Đường đi Ngả toa thành, hai bên đều có mười mấy kỵ sĩ, những kỵ sĩ này đều là người lùn, vóc người ngắn nhưng cường tráng không gì sánh được, những phần cơ thể hở ra ngoài áo giáp cứng rắn tựa như đá, hai tay cầm búa lớn, gắt gao đánh giá các đội ngũ đang qua lại trên đường. Từ ánh mắt cuồng bạo của bọn họ có thể nhận ra họ đều là người lùn cuồng chiến.
Trên ngực áo giáp có tiêu chí lưỡ búa tầm sét, biểu thị thân phận bọn họ là người lùn cuồng chiến của Lôi thần dong binh đoàn. Lôi thần dong binh đoàn tại phía Nam rất có danh tiếng, một trong ba chi nhất cấp dong binh đoàn, chính mình sở hữu người lùn cuồng chiến, một trong ba đại chung cực binh chủng, tại phía Nam, chỉ cần báo danh Lôi thần dong binh, cơ bản có thể kiêu ngạo. Truyện "Siêu Cấp Khô Lâu Binh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Vì vậy mà dù có mười mấy người lùn hùng hổ đóng ở hai bên đường, không ngừng đánh giá các thương đội cùng người đi đường, hành vi quá mức như vậy mà mọi người chỉ có thể tức giận chứ không dám nói gì.
Tát bọn đầu gấu lôi hỏa (tên riêng, lười tạo bản 4 cột nên mình để nguyên) đang gắt gao đánh giá tới lui, hắn cùng Xe tăng giống nhau, đều là đội trưởng một phân đội người lùn cuồng chiến, đóng cách Tắc nhân thành 200km về hướng đông, ở thành Ngả toa, không lâu trước, hắn nhận được tin khẩn từ Tắc nhân thành, có một chi sơ cấp dong binh đoàn đã cướp sạch trang bị của một nhóm thành viên Lôi thần binh đoàn, sau đó đem bán lấy tiền rồi bỏ chạy theo hướng Ngả toa, Tắc nhân thành hiện đang truy kích, mong muốn huynh đệ phía trước trợ giúp ngăn họ lại.
Khi nghe xong tin, tát bọn đầu gấu - lôi hỏa giận tím mặt, Một chi dong binh sơ cấp cũng dám cướp sạch đoàn viên của Lôi thần ? Chán sống ? Cướp sạch rồi lại mang trang bị bán lấy tiền, đây là khiêu khích, là vũ nhục. Từ lúc đại lục có chức nghiệp dong binh tới nay, còn chưa nghe nói qua dong binh đoàn nào lại cướp sạch của dong binh đoàn khác, đây rõ ràng là hành vi của cường đạo, khiến Lôi hỏa càng khó tiếp thu là người bị cướp lại là đoàn viên của mình, những kẻ này không coi Lôi thần ra gì sao ?
Loại sự tình này nếu truyền ra, Lôi thần sẽ thành trò cười cho dong binh trong thiên hạ. Lôi hỏa rất tức giận, hắn thề sẽ cho những kẻ không biết trời cao đất rộng này một giáo huấn không thể quên.
Ngả toa chỉ là một thành thị nhỏ, Lôi thần chỉ sắp xếp tại đây có hơn một trăm người, trong đó có 20 người lùn cuồng chiến. Chỉ là một chi dong binh sơ cấp, Lôi hỏa không thèm quan tâm đối phương lợi hại ra sao, có bao người lùn cuồng chiến đều mang đi, phía Tắc nhân thành muốn bọn hắn hỗ trợ giữ chân đối phương, đại bộ đội đang tới rồi, nhưng Lôi hỏa không nghĩ như vậy, một chi sơ cấp dong binh đoàn, năng lực dù nhiều cũng không cần đại bộ đội, chỉ cần 20 người lùn cuồng chiến cũng đủ tóm gọn đối phương rồi.
Dùng bồ câu đưa tin không thể nói tỉ mỉ được, Lôi hỏa không biết đối phương mười mấy người không mất một sợi lông đã cướp sạch 31 dong binh tinh nhuệ, hơn nữa chỉ mất không tới một phút đồng hồ, càng không biết ma pháp sư cùng ma tiễn thủ của đối phương không có động thủ.
Đầu đường cái xuất hiện một đội ngũ, tổng cộng mười lăm người, trong đó đại bộ phận trang bị rất quen mắt, tiêu chí ở ngực tuy rằng bị xóa đi, nhưng Lôi hỏa nhận ra đó chính là trang bị thường dùng của đoàn viên mình. Trong 15 người này có 11 người trang phục chiến sĩ, hai ma pháp sư cùng hai cũng tiễn thủ, hoàn toàn ăn khớp miêu tả trong tin tức.
"Rống" . Lôi hỏa một tiếng gầm lên, rút binh khí, vũ khí của hắn là hai thanh chùy, đầu chùy so với đầu của hắn còn muốn lớn hơn, cũng chỉ có người lùn, chủng tộc trời sinh đã có thần lực mới có thể dùng được những binh khí nặng như vậy.
Không cần hắn ra lệnh, thủ hạ đều là người lùn cuồng chiến tinh nhuệ đã trải qua trăm trận, cấp tốc tập kết thành đội hình chuẩn bị chiến đấu. Truyện "Siêu Cấp Khô Lâu Binh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Đối phương cũng phát hiện thấy đám người Lôi hỏa, nhưng không hề hoảng hốt, trái lại tăng tốc vọt tới.
Mắt Lôi hỏa đỏ lên, biểu hiện thần sắc cuồng nhiệt, gầm lớn, dẫn đầu đoàn nghênh đón đối phương.
Hai bên đội ngũ như hồng thủy cuộn trào mãnh liệt đụng độ, tiếng binh khí giao nhau đinh tai nhức óc, Lôi hỏa kinh ngạc phát hiện, đối thủ cầm trường đao không chủ nào tỏ ra yếu hơn so với thiết chùy của mình.
Thiết chùy của Lôi hỏa mỗi thanh 120 cân, cộng với lực của hắn và lực của ngựa lao vào, ít nhất cũng hơn 1000 cân, đến cả đại kiếm sĩ cũng không thể chống đỡ, nhưng thanh niên bên kia mặt không chút biểu tình, những người này thật là sơ cấp dong binh sao ? Truyện "Siêu Cấp Khô Lâu Binh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Cả người lẫn ngựa hai bên đều lui hai bước, hai đạo thủy triều mãnh liệt cùng đình chỉ.
Đột nhiên, mấy đạo quang điện hiện lên, hai cung tiễn thủ của đối phương đã ra tay, tọa kỵ dưới chân lập tức mềm nhũn, toàn bộ ngã lăn trên đất, Lôi hỏa lựa thời cơ, thuận thế nhảy về phía sau lăn xuống ngựa mới tránh ngã sấp mặt xuống đất, lúc này, thanh âm dây cung mới vang lên.
Lôi hỏa trong lòng chấn động, ma tiễn thủ! Là ma tiễn thủ, chỉ có ma tiễn thủ của Tinh Linh Tộc cường đại nhất mới có tài bắn cung đáng sợ như vậy, mũi tên so với thanh âm còn nhanh hơn. Chỉ một dong binh đoàn sơ cấp cũng có chung cực binh chủng ma tiễn thủ, thật là sơ cấp dong binh đoàn sao ?
Đả kích liên tiếp khiến cho Lôi hỏa mông muội rồi, nhất thời không biết phản ứng sao cho tốt.
Quang điện lóe lên không ngớt, tọa kỵ của mọi người liên tiếp ngã xuống, một số phản ứng chậm một chút, ngã như chó ăn phân.
Gã thanh niên mặt không chút biểu cảm dẫn đầu kia nhảy xuống ngựa, nhằm Lôi hỏa đánh tới, hắn không dùng binh khí, trực tiếp nhào tới túm cổ Lôi hỏa.
Cho tới nay, Lôi hỏa đều cho rằng trên đời ngoại trừ người khổng lồ cùng ma thú, sức mạnh của người lùn là cường đại nhất, thế nhưng bị gã thanh niên vô cảm kia ôm lấy, Lôi hỏa mới phát hiện sự tình tịnh không phải như thế, hai cánh tay đối phương như sắt, thong thả mà kiên định siết chặt, Lôi hỏa khả dĩ cảm giác được thanh âm xương cốt trên cơ thể rên rỉ.
Lôi hỏa gầm lên giận dữ, hai mắt sung huyết biến hồng, hắn đã cuồng hóa.
Thế nhưng gã thanh niên ôm hắn không cho hắn một cơ hội, một cái đầu chùy hung hăng đánh vào mũi Lôi hỏa, mũi Lôi hỏa đau nhức, mắt đầy sao. Không đợi hắn có phản ứng, lại một chùy vào trán, Lôi hỏa nhất thời choáng váng, đầu sưng lên. Sau nhiều đòn nghiêm trọng, hai mắt Lôi hỏa từ đỏ dần biến thành tối sầm, hôn mê bất tỉnh, trước khi hôn mê, ý niệm cuối cùng trong đầu là: những người này rốt cuộc là dong binh hay lưu manh a ?
* Cho mình quảng cáo xíu** Hiện tại bên mình có cung cấp dao cụ và phụ kiện gia công cơ khí chính xác. Các bạn nào có nhu cầu có thể lên web: shoptools.vn để tham khảo hoặc gọi trực tiếp mình số 01226777185 nha. Thank các bạn.