- Nàng cứ vậy không thể tin Anh Mộc?
Đôi bàn tay như phấn của Tuệ Nương đánh vào ngực Tiểu Cửu, Tiểu Cửu tuy không đau, nhưng trong lòng vạn phần yêu thương, ôm Tuệ Nương vào ngực, trêu ghẹo nói:
- Khóc đến mắt đều sưng lên? Chẳng lẽ ta tự thân xuất mã, nàng mới không khóc nữa ư?
- Cái đó… Vậy cũng muốn khóc!
Tuệ Nương đem hắn đẩy sang một bên, lau mắt đỏ bừng, nói:
- Chẳng lẽ không còn biện pháp khác sao?
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cũng nên để Anh Mộc kiến công lập nghiệp, tuy rằng nguy hiểm, nhưng đó cũng là cơ hội.
Tuệ Nương, Vương cô nương, Triệu cô nương ba người nắm tay nhau, trong lòng như có tảng đá lớn đè xuống, khổ sở cực điểm, không thể ngẩng đầu.
- Được rồi! Được rồi, Tuệ Nương không nên náo loạn nữa.
Hỗ Tam Nương kéo nàng ngồi xuống, cười nói:
- Ngươi yên tâm đi, Anh Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì. Chúng ta vừa thảo luận qua một chút, Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, còn có ta đều nguyện ý cùng Anh Mộc đi chuyến này.
- Cái gì?
Tuệ Nương nước mắt như mưa, nghe được lời của Hỗ Tam Nương, môi mọng vểnh lên, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Thật sự? Tam Nương nhưng đừng gạt ta?
Tuyết Tử và Không Không, Lan Lan nhìn nha, cũng cảm thấy vạn phần sửng sốt.
- Làm sao lại lừa gạt ngươi chứ?
Độc Hoàng tiếp đó cười khanh khách:
- Nguyệt Thần võ công độc bộ thiên hạ, ngay cả Tiểu Cửu còn đánh không lại, trong vạn quân lấy thủ cấp Thượng tướng như lấy đồ trong túi, cũng không đáng kể. Hỗ Tam Nương chính là trợ tá dưới trướng của chiến thần Hoa Vô Ý, tinh thông trận pháp, am hiểu binh thư, Hoa muội muội cũng là đồ đệ do một tay Tam Nương huấn đạo ra. Có được hai nhân vật truyền kỳ này che chở cho Anh Mộc, Anh Mộc còn có thể bị nguy hiểm gì chứ?
- Lại nói, Anh Mộc cho dù bị thương, cũng không có trở ngại gì lớn, chẳng phải còn có tỷ tỷ ta sao? Tên Độc Hoàng của ta cũng không phải là danh không nhé, nói hơi khoa trương chứ sống chết, thịt xương lẫn lộn thì ta không làm gì được. Nhưng bảo vệ tính mạng của Anh Mộc thì không đáng ngại gì.
- Hả?
Tuệ Nương nghe vậy, không khỏi nín khóc mỉm cười, giòn thanh nói:
- Tam Nương, Độc Hoàng tỷ tỷ, Nguyệt Thần tỷ tỷ nếu mọi người đã nguyện ý xuất thủ, muội thực an tâm.
Lại hướng Anh Mộc hừ giọng:
- Còn ngây ngốc làm gì? Không mau cút ra đây tạ ơn?
- Ha ha… Anh Mộc không miễn cưỡng, tự nhiên cao hứng, cũng không xấu hổ, chạy lại quỳ trên mặt đất, dập đầu bang bang mấy cái:
- Tam Nương, hai vị tỷ tỷ, Anh Mộc cảm ơn mọi người.
- Người trong nhà, khách khí nói cám ơn cái gì?
Hỗ Tam Nương kéo Anh Mộc đứng lên, dịu dàng bảo:
- Chỉ là chúng ta nói chuyện, ngươi có thể nghe lọt tai là tốt rồi.
Tuyết Tử đứng dậy hướng Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Nguyệt Thần thở dài, mím cặp môi đỏ mọng, thanh kiều nhẹ nhàng nói:
- Tuyết Tử liên lụy các vị tỷ tỷ rồi. Chỉ cần các vị tỷ tỷ giúp gia tộc Y Đằng của ta đứng vững gót chân, Tuyết Tử nguyện ý vì các vị tỷ tỷ, Tam Nương lập nhiều bia trường sinh, các thế hệ cung phụng.
- Đều là người một nhà, cũng đừng nói thành hai nhà.
Độc Hoàng quăng sang cho Tuyết Tử ánh mắt không vừa lòng, khiến Tuyết Tử khuôn mặt nảy lên vẻ xấu hổ, thầm nghĩ nếu chính mình không phải thành viên vương thất, nói không chừng thật sự là người một nhà.
Trần Tiểu Cửu đối với việc Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Hỗ Tam Nương xuất thủ tương trợ vui vẻ có thể nhìn ra được.
Trên thực tế, sau khi Anh Mộc bị buộc phải xuất binh lên đường đi Uy quốc, hắn vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Chỉ là sự việc phát sinh bất ngờ, còn chưa tìm được biện pháp, thật không ngờ đám người Độc Hoàng trong lòng đã hiểu được chuyện này.
Có được đám người Độc Hoàng hộ tống Anh Mộc, an nguy của gã liền có thể bảo đảm, cũng không cần lo lắng nhiều nữa.
Trần Tiểu Cửu bảo đám người Tuệ Nương ra ngoài, chỉ để lại Hỗ Tam Nương, Độc Hoàng, Nguyệt Thần, Hồng Hạnh, Anh Mộc, Tuyết Tử ở lại trao đổi việc quân.
Trần Tiểu Cửu nói lại:
- Xuất binh Uy quốc, không nên chủ động đánh giặc, gây chuyện thị phi, phải chờ cơ hội cùng Bình Xuyên Kỷ Phu trực diện đối chiến, đến khi Bình Xuyên Kỷ Phu một cây chẳng chống vững nhà, mới là lúc đại quân của chúng ta tỏ rõ quân uy.
Tuyết Tử hiểu được đây thực sự là biện pháp khiến cho gia tộc Bình Xuyên tiêu hao thực lực, tự nhiên không có dị nghị. Đám người Anh Mộc, Hỗ Tam Nương cũng theo đó gật đầu.
Thảo luận việc quân một hồi, Tiểu Cửu liền kêu Anh Mộc trở về chỉnh binh, lưu lại cho gã chỉ còn mười nghìn binh lính Thiết Giáp doanh, lại thêm năm nghìn tay súng căn bản chưa rõ tình hình thay đổi, trước khi chiến đấu cần huy động, ít nhất mọi việc cần thời gian khoảng hai ngày.
- Tiểu Cửu, việc long mạch cốc Tử Vong, rốt cuộc cần xử trí thế nào?
Tuyết Tử cũng hiểu được long mạch không phá, thế lực của gia tộc Bình Xuyên sẽ không thực sự bị tổn hại. Mặc dù hai huynh đệ Bình Xuyên Vũ Phu, Bình Xuyên Kỷ Phu đấu đá túi bụi, nhưng chỉ cần Bình Xuyên Cảnh Thạch cha bọn họ bàng quan, thế lực gia tộc Bình Xuyên cũng không suy bại.
Đây là phong thủy, cũng là chỗ khó xử nhất.
Nhưng gia tộc Y Đằng muốn thượng vị, thế nào cũng phải đem gia tộc Bình Xuyên kéo xuống nước, việc long mạch kia, liền rất quan trọng rồi.
Trần Tiểu Cửu vội nói:
- Cốc Tử Vong vô cùng nguy hiểm, không có bí pháp của ta, các ngươi không nên thử vào. Nơi đó độc khí, chướng khí gay gắt, cũng không phải chỉ dựa vào võ công cao cường là có thể vào được.
Các ngươi cho quân đội dừng chân tại sông Hồng Nại, đem vị trí địa lý nơi đó nắm thật rõ ràng, việc long mạch, ta tự có quyết định.
Đám người Tuyết Tử gật đầu, lại bàn bạc một hồi nữa, sau đó đều trở về rửa mặt, nghỉ ngơi!
Nguyệt Thần vừa mới tắm rửa xong, đem mái tóc ướt lau khô, mặc bộ đồ lụa màu phấn hồng mỏng manh, đứng trước gương lau chân dài.
Két…!
Cửa chính đã bị đẩy ra.
Tiểu Cửu vừa mới tắm xong, nhanh chóng tiến vào phòng Nguyệt Thần. Nhìn Nguyệt Thần vểnh cao mông đẹp đẫy đà còn có thể nhìn rõ da thịt nhẵn nhụi giữa hai chân, tỏng lòng thèm khát, tiến lên một phen nắm lấy ngực sữa mềm mại, tùy ý vuốt ve.
- Làm gì? Ta cho chàng chạm vào sao?
Nguyệt Thần hờn dỗi, cái mông phì nhiêu phía sau nhẹ nhàng nhếch lên, vừa vặn tiếp xúc thân mật đúng đỉnh đầu cọc gỗ đang ngẩng đầu, hai chân khẽ run rẩy, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
- Nàng là lão bà của ta, ta không chạm vào nàng, vậy ai chạm?
Nhìn khuôn mặt kiều mị mê người trong gương, sóng thu lưu quang quyến rũ con ngươi nhộn nhạo nồng đậm ý xuân, Tiểu Cửu đỡ lấy mông của nàng, tả hữu mà xoa, cảm nhận được phần tròn đầy, mềm mại bao lấy, ngượng ngùng nói:
- Nàng nếu không muốn, ta đây đành đi vậy.
- Ngươi dám?
Nguyệt Thần nhìn vẻ mặt tươi cười dạt dào xuân ý trương ra của Tiểu Cửu, kiều oán giận nói:
- Chàng có biết ta nghĩ muốn cái gì, cố tình ở đây chà đạp ta, chàng …. Chàng đêm nay không hảo hảo hầu hạ ta, ta sẽ không cho chàng đi.
- Nàng để ta đi, ta cũng sẽ không đi.
Tiểu Cửu đỡ Nguyệt Thần tới gương đồng, cặp mông xinh đẹp lập tức hiện lên trước mặt mình, đưa tay nắm lấy nhũ tiêm hồng nhát qua tầng lụa mỏng, lại xoa nhẹ bờ eo mềm mại. Nàng không mặc tiểu khố, mông tuyết trắng đẫy đà toàn bộ lộ ra, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, tỏa ra hương vị thật mê người.
- Đẹp quá!
Tiểu Cửu nhìn đến ngây dại.
- Cái gì đẹp chứ?
Nguyệt Thần nhìn mình qua gương, thấy Tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào mông mình, vẻ mặt một bộ dạng si mê, trong lòng cực kỳ vừa ý.
Nàng biết, trong đám giai nhân của Tiểu Cửu có nhiều người, tuy rằng đều là tuyệt sắc, nhưng luận về khuôn mặt và khả năng chiều hắn chuyện phòng the, mình vẫn là người quyến rũ nhất, phóng đãng nhất.
- Chỗ nào cũng đều đẹp.
Trần Tiểu Cửu chậc chậc tán thưởng.
Nguyệt Thần đùi đẹp thẳng tắp, trắng nõn tròn lẳn, nhục cảm mười phần, khe suối nhỏ giữa bờ mông như con đường hoa đào nở rộ, mùi thơm tươi đẹp quyến rũ. Đám cỏ thơm um tùm thấp thoáng ý xấu hổ, tựa như kháng cự lại như muốn nghênh đón.
Trần Tiểu Cửu nhìn vào huyết mạch muốn sôi trào, làm sao chỉ nhìn mà thỏa mãn cơn nghiện? Ở đám cỏ thơm hắn dùng đầu ngón tay khẽ xoa nhẹ, tán than nói:
- Đẹp vô cùng, thực là bảo ngư dụ người.
Nơi thẹn thùng của Nguyệt Thần bị Tiểu Cửu nhẹ nhàng trêu chọc, cùng với những gió táp sóng xô trước đây cảm giác bất đồng, khiến nàng trong lòng ngứa ngáy không thôi, cả người lỗ chân lông mở ra, lộ ra một cỗ hương vị rã rời.
- Bại hoại, chàng từ chỗ hồ ly tinh nào học được thủ đoạn hạ lưu đó? Có phải hay không đặc biệt dùng đối phó với ta?
Sự ngứa ngáy này khó chịu đến cực điểm, không chịu nổi, lại thoải mái đến vô bờ, khiến cho người ta thần trí mơ hồ, còn có một luồng xung động từ giữa hai chân chảy thẳng tới não.
Nguyệt Thần nhịn không được, thật sự không để ý tới xấu hổ, bắt đầu vặn vẹo mông đẹp, bỗng nhiên hai chân vô lực, bẹn đùi thoáng lạnh, có thứ gì dinh dính chảy ra, thân mình nàng mềm nhũn như rắn, giữ không được, cứ vậy ngã vào lòng Tiểu Cửu.
- Chàng làm chuyện tốt.
Nguyệt Thần cả hồn đều say, đôi mắt quyến rũ liếc về phía giường, kiều oán nói:
- Chàng không thể lại tra tấn ta như vậy, chúng ta nên thật sự… - Nàng cũng có lúc chịu không được?
Nhìn đôi mắt Nguyệt Thấn lưu ba quyến rũ, dáng vẻ mềm mại cầu xin, trong lòng Tiểu Cửu cực kỳ thỏa mãn, cũng biết nếu không bắt đầu, mình cũng sẽ bị nàng trách oán. Hắn đắc ý cười lớn vài tiếng, mới đem Nguyệt Thần đặt lên giường, gắng gượng đưa cọc gỗ hung hăng xông tới.
Nguyệt Thần quyến rũ kiều ngâm, thân mình cảm thấy ngập đầy cảm xúc, mỗi lần Tiểu Cửu xông đến tận sâu thẳm, đều mang theo một tầng dịch thủy trơn bóng ra ngoài… - Ta không được rồi… Nguyệt Thần rốt cuộc cất lời khoan dung, thân mình tuyết trắng yêu kiều ghé lên người Tiểu Cửu, sóng mắt thỏa mãn liếc hắn một cái, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Cửu nghỉ ngơi một hồi, rời khỏi nơi mềm mại, lặng lẽ tham tiến phòng Độc Hoàng…
Tiểu Cửu mấy ngày nay thật sự hơi mệt, không phải tâm mệt, mà là trên giường mệt nhọc.
Nguyệt Thần, Độc Hoàng, Hồng Hạnh thay nhau ra trận, nhiệt tình như lửa giống nhau, dáng người phong tình mê hoặc, đem Tiểu Cửu ngập trong mê hương ngọc diễm.
Sau ba ngày, chỉnh quân hoàn mỹ.
Trần Tiểu Cửu gọi Anh Mộc, Lô Sài Bổng, Nhị Cẩu Tử, Bành Thông tiến vào.
- Cửu ca, người có chuyện gì cứ việc phân phó, ta sẽ hết sức đi làm.
Lô Sài Bổng cúi người đáp lại, trong con ngươi không ẩn giấu được kích động.
Lô Sài Bổng vẫn gày đét như vậy, nhưng gã khí sắc mượt mà, con ngươi sáng người có thần, so với khi làm việc dưới tay Long Nhị, không biết hạnh phúc hơn biết bao nhiêu lần!
Nhị Cẩu Tử cũng ngây ngô cười ha hả, thể cốt càng ngày càng cường tráng.
- Ta cũng không có gì muốn dặn dò.
Trần Tiểu Cửu nói với Lô Sài Bổng, Nhị Cẩu Tử, Bành Thông:
- Chúng ta đều là người một nhà, cũng không cần phải giấu. Là ta một tay đưa các ngươi trở lại đường thẳng, hiện tại các ngươi thành gia lập nghiệp, có vợ con, trong túi dư dả, cũng coi như hơn người. Nhưng ta còn chưa hài lòng, ta muốn cho các ngươi một chức quan… - Chức quan?
Lô Sài Bổng, Nhị Cẩu Tử vừa nghe, trong con ngươi thả ra tinh quang:
- Chúng ta … cũng có thể làm quan sao?
- Sao lại không thể?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Heo mẹ có thể leo cây, các ngươi vì sao không thể làm quan?
- Việc này… Lô Sài Bổng và Nhị Cẩu Tử gãi đầu, ngượng ngùng cười, thầm nghĩ đây là Cửu ca đang khen chúng hay đang sỉ nhục chúng vậy?
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Các ngươi lần này theo quân xuất binh, phải làm tốt công tác bí mật, các ngươi biết kỹ năng bơi, biết bến tàu cũng là thông đạo quan trọng để tăng binh, lui binh, không chấp nhận có nửa điểm sơ suất. Bởi vậy, Bành Thông, Lô Sài Bổng, Nhị Cẩu Tử, bến tàu Uy quốc cùng bến tàu Mộ Bình liền giao cho các ngươi kinh doanh. Vạn nhất không được xảy ra sơ sót, có chút gió thổi cỏ lay, sớm báo lại cho kịp, hiểu không?
- Yên tâm đi Cửu ca. Chúng ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt không phụ sự kỳ vọng của Cửu ca.
Bành Thông vội vàng chắp tay trả lời.
- Được! Có được những lời này của Bành Thông, ta an tâm.
Trần Tiểu Cửu cười ha hả, vỗ vai Bành Thông, Lô Sài Bổng, Nhị Cẩu Tử nói:
- Các ngươi yên tâm đi chuyến này, sau khi khải hoàn trở về, ta cho các ngươi thăng quan, để các ngươi nếm thử tư vị quan gia.
Mọi người vui vẻ cười ha hả!
Ngày thứ tư, sáng sớm, không trung bụi vân dầy đặc, nổi lên nhiều điểm mưa phùn, tâm tình Tiểu Cửu cũng giống sắc trời, trầm thấp như vậy.
Ly biệt phiền muộn, làm cho người ta khó có thể dứt bỏ!
Nguyệt Thần, Độc Hoàng, Hồng Hạnh, Hỗ Tam Nương, Hoa Như Ngọc mấy nữ nhân của mình, đều ngồi trên kiệu.
Trần Tiểu Cửu ngồi Ô Nhã, đưa đến mười dặm ngoài đình Cẩm Tú, lại cùng chúng nữ nhân lưu lại vui vẻ một hồi.
Hỗ Tam Nương từ trong kiệu nhìn ra, thấy má hắn đỏ hồng không tha, buông lời trêu chọc:
- Ngày hè nắng chói chang, ngươi thương hoa tiếc ngọc nỗi gì chứ?
- Thật chẳng giống đàn ông!
Nguyệt Thần yêu kiều oán giận nói.
- Cửu ca, chàng có nhớ ta hay không?
Hồng Hạnh ôm chặt cánh tay Tiểu Cửu, con mắt đo đỏ, không hề có ý buông ra.
- Ta luôn mong nhớ nàng!
Tiểu Cửu vuốt nhẹ cái trán của Hồng Hạnh, cười nói:
- Đừng khóc, qua ít ngày nữa, ta cũng sẽ đi.
Trần Tiểu Cửu cùng bọn Độc Hoàng nói thêm vài câu, con mắt không ngừng liếc qua chỗ kiệu của Tuyết Tử đang đứng lặng im, Tuyết Tử cũng không định đi ra cùng hắn nói chuyện.
Độc Hoàng hiểu rõ ý của Tiểu Cửu, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nói:
- Nhìn cái gì? Còn không mau tới?
- Tới chỗ nào?
Tiểu Cửu gãi đầu, ngượng ngùng nói.
- Còn tới chỗ nào nữa? Ngươi muốn làm cái gì đây?
Khuôn mặt Độc Hoàng thoáng đỏ, u oán nói:
- Mấy ngày hôm nay ngươi ngủ lại phòng của ba người Nguyệt Thần, Hồng Hạnh và ta, cũng không thăm Tuyết Tử một lần. Nói không chừng Tuyết Tử đã tức giận rồi đấy.
- Ta đi, là nàng đem ta đuổi ra ngoài đấy… Tiểu Cửu thấp giọng xảo biện:
- Là nàng ấy bảo không muốn cùng các ngươi tranh giành tình cảm.
- Cái gì mà tranh giành với không tranh giành tình cảm chứ?
Độc Hoàng lại đẩy hắn một phen, ngang ngược kiêu ngạo nói:
- Người ta không ra ngoài, rõ ràng đang ở trong kiệu chờ ngươi, hẳn có lời tư mật muốn nói… Ngươi giả bộ cái gì? Còn không mau đi qua?
Trần Tiểu Cửu xốc tấm màn xông vào kiệu, liền phát hiện Tuyết Tử cúi đầu, dựa vào trên kệ, không tiếng động lau nước mắt.
Lan Lan, Không Không đang ra sức khuyên giải an ủi nàng. Thấy Tiểu Cửu tiến vào, trong con ngươi tất cả đều là u oán.
- Tuyết Tử, nàng sao vậy?
Tiểu Cửu kéo tay nàng, chỉ cảm thấy lạnh như băng.
- Còn có thể làm sao? Còn không phải do ngươi gây ra sao?
Lan Lan Không Không mềm mại oán giận một câu, liếc mắt nhìn nhau liền đi xuống xe, để lại Tuyết Tử cùng Tiểu Cửu hưởng thụ thế giới hai người.
- Tiểu Cửu! Ta còn chưa đi, đã nhớ chàng… Tuyết Tử ngả người vào ngực hắn, thân mình mềm mại gắt gao rúc vào trên người Tiểu Cửu, tựa như rắn không xương, đối với hắn một mực không muốn xa rời.
- Nhớ ta. Vậy mấy ngày nay nàng còn cự tuyệt ta, không cho ta chạm vào nàng?
Trần Tiểu Cửu ôm Tuyết Tử ngồi lên đùi mình, cảm nhận độ đàn hồi đầy đặn do kiêu đồn nàng mang đến dịu dàng đến cực hạn.
- Ta chẳng phải sợ chàng mệt mỏi sao? Chàng nghĩ ràng ta không nhớ chàng sao?
Tuyết Tử đem nước mắt lau vào vai áo hắn, thoáng cái còn ẩm ướt. Nước mắt ngân ngấn nhìn hắn, kiều oán nói:
- Ta cùng các nàng ấy… Như vậy, ta cũng đã nghe được rồi, nhiều lần cũng không nhịn được, thật muốn để chàng tiến vào.
- Vậy nàng cũng không nói với ta một tiếng? Ta vẫn không dám đi vào đó?
- Ta không thể cùng Độc Hoàng, Nguyệt Thần, còn có Hồng Hạnh muội muội tranh giành được. Các nàng là lão bà của chàng, ta tính là cái gì? Hơn nữa các nàng lại giúp ta việc lớn như vậy, ta còn không biết thẹn thùng đi tranh giành tình cảm, ta thành loại người gì chứ?
- Các nàng mới không nghĩ nhiều như vậy, chúng ta là người một nhà đó.
Trần Tiểu Cửu tay không chút thành thật, không biết từ lúc nào đã tháo đi nút áo của Tuyết Tử, bàn tay to tham tiến vào trong, cách áo ngực, nắm lấy đôi thỏ trắng mê người mà vuốt ve.
- Ai nha, đây là nơi nào, chàng còn dám sờ?
Tuyết Tử nín nhịn nhiều ngày, thân mình mẫn cảm tựa thiếu nữ, làm sao có thể chịu được vuốt ve ôn nhu của Tiểu Cửu. Thân mình nóng lên, men say lưu chuyển, mà thiết trụ cứng rắn cắm thẳng tại kiêu đồn mềm mại, thực khiến lòng người ngứa ngáy mê loạn.
- Chàng lại không thành thật một chút … Con ngươi Tuyết Tử ngậm nước, cắn môi mọng, kiều oán nói:
- Chàng lại ngẩng đầu. Ta làm sao?
Tiểu Cửu đầy vô tội:
- Ta không phải cố ý.
- Chàng đang câu dẫn ta?
Tuyết Tử tay thăm dò xuống, cách quần, mềm nhẹ vuốt nam căn cứng rắn dữ tợn kia, lửa nóng trong lòng càng lúc càng tăng thêm. nguồn TruyenFull.vn - Ta câu dẫn nàng thế nào, nàng cũng có thể nhịn được ư?
- Ta ... ta không kìm được...
Tuyết Tử tay nắm lấy tiểu Tiểu Cửu lại tăng thêm chút lực.
- Không kìm nổi, vậy nên làm gì bây giờ?
Tiểu Cửu từng bước dẫn dắt hỏi.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tuyết Tử quyến rũ cười một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Không cho chàng động, chàng phải nghe ta, ta hầu hạ chàng.
- Hầu hạ ta thế nào?
Tiểu Cửu vẻ mặt tò mò, sau đó liền thấy bảo kiếm trong tay Tuyết Tử vung lên, đũng quần của hắn bị cắt một lỗ hổng lớn.
- Nàng muốn làm gì?
- Hầu hạ chàng nha, ta muốn cho chàng vĩnh viễn không quên được ta.
Con ngươi Tuyết Tử mỉm cười trong suốt, thân mình chậm rãi quỳ xuống trước mặt đũng quần Tiểu Cửu.
Đôi tay nhỏ bé chậm rãi búng đũng quần hắn, miệng anh đào nhỏ mở ra thật lớn, bao lấy nam căn cứng rắn nhanh chóng hút vào.
Lưỡi nàng liếm nhẹ đỉnh đầu, con ngươi nghiêng nghiêng nhìn vẻ mặt của hắn, không nói hết được mê tình quyến rũ.