Anh Mộc sớm biết Cửu ca không phải người dễ chọc, nhưng lại không nghĩ rằng hắn sẽ "dâm hiểm" tới mức như vậy.
Hiện giờ hay rồi, chính mình cưới được hai lão bà, mất đi tự do, lại không đổi lấy cơ hội xuất binh đi Uy quốc.
Cuộc mua bán này thật đúng là thua thiệt lớn.
Nhưng ai bảo mình tự lừa gạt trước? Cho dù bị chửi đến ngập đầu, cũng chỉ có thể hảo hảo mà nhận thôi! Đành vậy! Vợ tựa như lò sưởi để ấm giường, có người để ôm, để sinh con cho mình vậy!
Anh Mộc tâm tình vô cùng phiền muộn, mặt xám mày tro rời khỏi phủ Trần Tiểu Cửu. Bốn người bọn Cao Cung vây quanh gã vẻ mặt hí hửng, hi hi ha ha nói:
- Lão Đại, như thế nào rồi? Có phải được đi rồi hay không?
Dương Bình đắc ý nói:
- Lão Đại xuất mã, đâu có đạo lý không thành? Ngươi quả bí lùn này thật không biết nói chuyện.
- Đúng! Đúng! Nhất định là thành rồi! Nhưng.. lão Đại, ngươi tại sao vẻ mặt rầu rĩ vậy? Giống như ai nợ tiền ngươi không trả thế.
Cao Cung trước tiên phát hiện ra cảm xúc của Anh Mộc xuống thấp, mặc dù nói lời xu nịnh nhưng trong lòng lộp bộp chìm xuống, lẩm bẩm nói:
- Lão Đại, sẽ không phải...
Phanh!
Anh Mộc một quyền nhắm thẳng cành cây, cành liễu lớn khoảng một chén ăn cơm thoáng chốc gãy làm đôi!
- Ta rất xin lỗi các ngươi.
Anh Mộc nhìn Cao Cung, Dương Bình bày ra vẻ mặt tràn đầy kỳ vọng, bất đắc dĩ nói:
- Đi, chúng ta đi uống rượu, ta nhận tội cùng các ngươi.
Đám người Cao Cung nắm bả vai Anh Mộc, cười ha hả nói:
- Có chuyện gì không thể được chứ? Đi! Ngàn chén không say, uống rượu xong chúng ta đi kỹ viện chơi, lão Đại hồi phủ sinh hài tử…
Hôn lễ của Anh Mộc xoá tan đám mây đen phủ trong lòng dân chúng kinh thành, tiểu Bạch công tử mài đao soàn soạt, mười nghìn tinh binh đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ chọn được ngày lành, xuất binh Uy quốc.
Mà dân chúng không biết, nước An Nam không chịu nổi uy áp mạnh mẽ của Định Nam Vương, tổn binh hao tướng, lúc này đã âm thầm phái Thừa tướng Nguyễn Lương đến kinh đô xin sự trợ giúp. Chỉ có lấy năng lực của Đại Yến mới có thể đem Định Nam Vương ngạo mạn tại An Nam đuổi đi.
Nguyễn Lương đến đây đã hai ngày, tuy rằng lửa cháy đến nơi, nhưng Tiểu Cửu lại trốn tránh không gặp.
Dựa theo ý của Tiểu Cửu, Định Nam Vương cường thịnh trở lại, khi đi qua Lương huyện cũng sẽ tổn binh hao tướng, giờ chỉ còn là miệng cọp gan thỏ, lão hổ giấy mà thôi.
Nước An Nam tuy rằng thực lực quân đội có yếu, nhưng vấn đề sinh tử tồn vong, vẫn chưa đến mức không thể xoay sở được gì.
Một bên tấn công, một bên tử thủ, đôi bên nhất định sẽ bộc phát những lực lượng đáng kinh ngạc.
Định Nam Vương nếu không đem nước An Nam ép khô, Tiểu Cửu tuyệt đối sẽ không xuất thủ. Tuy rằng nghe điều này rất tàn khốc, nhưng đạo trị quốc bình thiên hạ, chính là chiêu số thiết huyết, ai cũng không thể oán lòng dạ ai đó độc ác qua chuyện này. Việc này cũng tốt để Nguyễn Lương hiểu được, ngoại trừ thuần phục Đại Yến, không còn con đường thứ hai có thể đi.
Trần Tiểu Cửu mấy ngày nay liền tránh trong phòng Quân cơ, không để cho Nguyễn Lương có cơ hội gặp mặt.
Tiểu Bạch công tử rốt cuộc cũng phải lên đường.
Tối nay Tiểu Cửu bày tiệc rượu tiễn tiểu Bạch công tử lên đường. Diệp Ngâm Phong, Chung Bân, Lưu Lam, Trịnh Bình cùng các đại thần đều đến tiễn đưa tiểu Bạch công tử.
Nguyễn Lương bị thả "chim bồ câu" nhiều lần, ngày quan trọng như hôm nay cũng may mắn nhận được lời mời của Tiểu Cửu, cũng thuận lợi để hắn lấy lý do hợp lý vì mấy ngày nay trốn tránh không gặp ông ta.
Anh Mộc tuy rằng trong lòng không cam, vẫn dẫn theo quân đoàn Anh Mộc tới tiễn chân tiểu Bạch công tử.
Gã nghĩ chưa thông, không cùng bất luận ai nói chuyện, một ly lại một ly liều mạng đổ vào bụng, giống như một cái hũ không đáy, rốt cuộc ngập trong men say, thần trí không rõ.
Rượu quá ba tuần, yến hội liền tan.
Trần Tiểu Cửu đem người nâng chén hướng tiểu Bạch công tử mời rượu nói:
- Chúc Nhị Hoàng tử đại triển hùng phong, danh dương tứ … - Báo! Khẩn cấp ba nghìn dặm!
Trần Tiểu Cửu còn chưa nói xong, tiếng Khang Thiết khan khàn như sấm rền trong đêm trăng, chấn động trong tai mọi người ông ông tác hưởng.
Khẩn cấp ba nghìn dặm?
Biên cảnh Đại Yến và Đột Quyết, tốc hành về kinh thành, vừa vặn ba nghìn dặm… Khang Thiết phá cửa tiến vào, đem bản báo cáo nhanh chóng trình lên Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt trang nghiêm nói:
- Biên quan báo nguy! Đột Quyết đột nhiên mở quy mô xâm chiếm biên cảnh, Nguyên soái Hồng Sơn sống chết chống cự, không ngờ trúng cạm bẫy của địch, tổn hại hai vạn tinh binh, Hồng Sơn trúng tên, đã bỏ mình, hiện giờ quân bắc chinh như rắn mất đầu, sĩ khí đê mê, co đầu rút cổ trong biên thành không dám đối chiến. Đại quân Đột Quyết nhân cơ hội đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm … Hồng Sơn đã chết?
Tổn hại hai vạn tinh binh ngược lại không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là Hồng Sơn thân là chủ tướng đã chết, tác dụng trụ cột vững vàng không còn. Chủ tướng vừa chết, quân tâm tan rã, còn đánh cái rắm?
Một tin tức bi thương như thế, chẳng phải giống như chậu nước lạnh giội thẳng vào lòng ba người Tiểu Cửu, tiểu Bạch công tử, Diệp Ngâm Phong, khiến tâm bọn họ lạnh hẳn.
Trần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử liếc nhau một cái, cùng trầm mặc không nói!
Trong phòng một mảnh im ắng, tất cả mọi người bị chấn động bối rối.
Anh Mộc ngược lại từ trong mơ màng bừng tỉnh, trong đầu loạn chuyển, ban đầu khiếp sợ, sau đó khóe miệng không ngờ nổi lên ý cười.
Ha ha … Có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng.
Cổ nhân nói thật không sai… - Tướng lĩnh dẫn đại quân tác chiến Mông Cổ là ai?
Trần Tiểu Cửu trầm ngâm nửa ngày, hỏi ra câu quan trọng nhất.
Khang Thiết nói:
- Tả hiền vương Tạp Ba hai chân đã gãy, quyền thế dần mất, Tả hiền vương Đa Cách suất lĩnh một trăm nghìn đại quân công thành nhổ trại, thẳng vào chỗ không người! Mà Tả hiền vương Đa Cách cũng là con cả của Kim Mộc Đại Hãn của Mông Cổ, còn có tin đồn, Tạp Ba từng ngăn cảm Kim Mộc Đại Hãn của Mông Cổ công thành, nhưng Đa Cách lại hết lòng dốc sức ủng hộ, một ngày không chậm trễ, Kim Mộc Đại Hãn cuối cùng đã áp dụng mưu kế của Đa Cách!
Hô!
Trần Tiểu Cửu trong lòng khẽ lộp bộp, thầm nghĩ: Kim Mộc Đại Hãn, Tả hiền vương Đa Cách của Mông Cổ thật đúng là nhân vật trí tuệ!
Tạp Ba tuy rằng dũng mãnh, nhưng cuối cùng vẫn là võ tướng, một khi trên chiến trường mình bị kinh sợ, thậm chí bị đánh bại, tâm tư đương nhiên nảy sinh phản kháng. Nhưng, Tả hiền vương Đa Cách và Kim Mộc Đại Hãn, hiển nhiên không chỉ là nhà quân sự, càng hơn thế là người quyền mưu, tung hoành ngang dọc.
Bọn họ ý thức được tình thế thay đổi bất ngờ, có thể ứng biến tức thời.
Tuy rằng giờ phút này công kích Đại Yến vô cùng có khả năng sau này sẽ bị đánh trả, nhưng giờ phút này Đại Yến hai mặt thụ địch, lúc này nội lo phân giải, họa ngoại xâm quấn thân, đã đạt đến đỉnh phong suy yếu. Nếu giờ không tiến công còn đợi khi nào? Bọn họ cho dù phải trả giá lớn bằng máu, cũng muốn nhân cơ hội này ở ngực Đại Yến chen vào một cây đao.
Bởi vì Đại Hãn Đột Quyết thậm chí là Đa Cách trong lòng đều rất rõ ràng, chỉ cần sau khi Đại Yến tiêu diệt Định Nam Vương, tất sẽ di chuyển quân đội phương Bắc, còn muốn nhìn sắc mặt lúc này vọng tưởng Đại Yến sẽ chịu khuất nhục cùng Đột Quyết hòa hảo, chỉ là miệng chó thả rắm, một câu cũng không nghe được!
Mà lúc này nếu thừa dịp lực lượng quân đội phương bắc Đại Yến suy yếu, chủ tướng năng lực không đủ, đem đánh một trận, về sau này đánh giằng co, thực vô cùng có lợi.
Đúng là mưu tính sâu xa! Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu không rên một tiếng, trong lòng đem sự tình chân tướng thương nghị rõ ràng.
- Các vị đại nhân, lúc này đã tối muộn, kính xin nghỉ ngơi sớm, ta cùng Nhị Hoàng tử, Diệp đại nhân còn có chuyện quan trọng thương lượng, sẽ không thể phụng bồi.
Hắn hạ lệnh trục khách.
Quần thần hiểu rõ lợi hại, lục tục rời đi!
Anh Mộc vô lại không đi, trong con ngươi hiện ra ánh nhìn nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu trong lòng dâng cao, thực có hào khí của hạc giữa bầy gà.
- Ngươi tại sao còn chưa đi?
Tiểu Cửu chắp tay sau lưng, cười nhìn Anh Mộc.
- Ta… nên đi sao?
Anh Mộc ghé sát bên cạnh Tiểu Cửu, xoa xoa tay ngượng ngùng nói:
- Cửu ca, đây chính là ý trời! Ý trời thì không thể trái nha.
- Tiểu tử thối, ôi chao… Tuệ Nương thế nào cũng mắng chết ta.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, Anh Mộc bốn người vội vã vào hoàng cung, cùng tiểu Hoàng đế gặp mặt tại Long Tuyên các.
- Lại có loại chuyện này? Đột Quyết nhân lúc cháy nhà hôi của, thực không phải thứ gì tốt.
Tiểu Hoàng đế cả kinh trợn mắt há mồm, càng cảm thấy lòng người không bền, hóa ra trong thiên hạ, so với Tiểu Cửu trong thiên hạ vẫn còn có người xấu hơn ư?
- Có thể có sách lược gì ứng phó?
Tiểu Hoàng đế võ công cao cường, nhưng dính đến việc trị quốc, liền đau đầu, không có chút sách lược nào.
Trần Tiểu Cửu dọc đường đi đã cùng Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử thảo luận kế hoạch, liền nói:
- Tả hiền Vương Đa Cách chính là võ tướng trí dũng song toàn, hiện giờ phương Bắc hỗn loạn, quân tâm tan rã, cần phái chủ tướng uy vọng rung trời, mưu kế lớn lao tới trấn thủ. Mà trong triều Đại Yến vị tướng có thể đảm nhiệm vị trí này, chỉ có tiểu Bạch công tử, cũng cần ủy nhiệm tiểu Diệp đại nhân làm quân sư, mới có được lực lượng chu toàn.
- Tiểu Bạch công tử và Diệp Ngâm Phong cùng hợp tác?
Con ngươi tiểu Hoàng đế đảo qua đảo lại trước mặt hai người, khóe miệng lộ ra chút cười quỷ dị, đầy thâm ý nói:
- Hai người các ngươi có thể biến bạn thành thù, thật là may mắn của Đại Yến, có các ngươi Bắc thượng (đi về phía bắc), chống đỡ với thiết kỵ của Đột Quyết, trẫm rất an tâm.
- Tuyệt không phụ lòng ủy thác của Hoàng thượng.
Tiểu Bạch công tử và Diệp Ngâm Phong nhìn nhau cười cười, ân cừu vô hình tiêu tan.
- Tiểu Bạch công tử Bắc thượng chống Đột Quyết, vậy Uy quốc phía đông nên để ai làm tướng?
Tiểu Hoàng đế hiếu kỳ hỏi.
- Khụ! Khụ!
Anh Mộc nghe được lời này của Hoàng thượng, cực vội từ trong góc chạy ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt tiểu Hoàng đế. Mặc dù không nói một lời, nhưng dĩ nhiên đã biểu lộ rõ thái độ của đám người Tiểu Cửu.
Tiểu Hoàng đế cười ha hả, vỗ vai Anh Mộc nói:
- Ngươi mới tân hôn, kiều thê dịu dàng ngươi bỏ được sao?
Anh Mộc đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Thật có chút luyến tiếc, nhưng Cửu ca để thần làm tướng, thần cho dù không thể bỏ, cũng chỉ có thể ráng chịu mà thôi.
- Thối lắm! Được tiện nghi còn ra vẻ.
Nhìn Anh Mộc bày ra vẻ mặt đắc ý vạn phần, Tiểu Cửu lại hướng tiểu Hoàng đế nói:
- Ngoại trừ tiểu Bạch công tử, cũng chỉ có Anh Mộc có điều kiện tiến tới Uy quốc phía đông. Tuy nhiên, Anh Mộc, ta cần nói rõ ràng với ngươi, ban đầu cấp mười nghìn tay súng cho đội quân đi Uy quốc phương đông, nhưng nay phải chia ra một nửa để tiểu Bạch công tử đem theo về phương bắc chống đỡ Đột Quyết, nơi đó so với Uy quốc còn nguy hiểm hơn nhiều lắm.
- Không thành vấn đề, chỉ cần để ta xuất binh, mấy tay súng kíp đó ta không có cũng không sao… Anh Mộc khoát tay, hưng phấn nói.
Kế hoạch thoáng chốc đã thay đổi!
Trong kinh thành tổng cộng lại ba vạn nhân mã, tiểu Bạch công tử, Diệp Ngâm Phong suốt đêm chỉnh quân, chuẩn bị đầy đủ năm nghìn tay súng, lại chọn ra mười lăm ngàn tay đao thương, cổ vũ, khích lệ, lại mang theo năm trăm tay cự giác cung thủ của Viên Tử Trình. Thời gian không còn nhiều, thừa dịp đêm đen, liền xuất phát.
Anh Mộc lúc này đã bị Tuệ Nương níu lỗ tai kéo vào trong phòng.
- Anh Mộc chết tiệt, lúc này thật là tiện nghi cho ngươi rồi. Ngươi cao hứng, nhưng Vương cô nương, Triệu cô nương làm sao bây giờ?
Tuệ Nương chỉ hai vị cô nương trốn sau lưng mình nhẹ giọng nghẹn ngào, hung hăng níu lỗ tai gã, oán giận nói:
- Ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không? Đánh giặc! Đánh giặc! Đánh giặc có đánh ra tôn tử cho cha hay không? Ngươi là tên súc sinh bất hiếu.
Anh Mộc vẻ mặt ủy khuất, lầm bầm nói:
- Đây đều là chủ ý của Cửu ca, cũng không phải ý tứ của ta. Tỷ muốn trách, thì trách Cửu ca đi.
Trần Tiểu Cửu vừa vặn đi tới, Tuệ Nương lắc lắc mông ngang nhiên xông qua, khóc sớt mướt nói:
- Anh Mộc nếu xảy ra điều gì không hay, thiếp …thiếp liền không sống được.