Chương 877: Chương 879: Không cho chàng ôm!

Hai người Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu là phối hợp đóng kịch, Hoa Như Ngọc dùng uy phong trấn áp, còn Trần Tiểu Cửu sử dụng thủ đoạn trấn an các tướng.

Trần Tiểu Cửu khéo léo, thủ đoạn trấn an lòng người rất đa dạng, nói vài câu chuyện vui vẻ, khiến các tướng có cảm giác như tắm gió xuân, huống hồ lại còn có cả Diệp Ngâm Phong tới tiếp đón, kết nối với mọi người, rất nhiều chuyện ngầm hiểu lẫn nhau, nước chảy thành sông.

Từ xưa đã có câu danh ngôn, thần không yêu tiền, võ tướng không sợ chết, giang sơn có thể định rồi.

Nhưng triều Đại Yến mục nát đã lâu, thần yêu tiền, võ tướng tiếc mạng, mọi người chỉ chăm lo hưởng lạc, đâu có nửa phần khí tiết thanh cao?

Trần Tiểu Cửu đương nhiên cũng không thể đánh đòn cảnh cáo, như vậy không chỉ không thể thức tỉnh bọn họ, trái lại rất có khả năng khiến họ đầu choáng mắt hoa, trái lại gây phản tác dụng.

Thấy những võ tướng này ai ai cũng bụng to, mắt vô thần, cũng biết họ là trầm mê tửu sắc, bị vét sạch cơ thể, khí tiết quân nhân sớm đã không biết đi đâu rồi, nhất thời cũng không thể vội khiến họ thế nào! Ôi.., không thể giết hết sao?

Trần Tiểu Cửu tận trong tiềm thức vẫn cho rằng, trong xương tủy những quân nhân này vẫn còn có sứ mệnh, chỉ là bị những ngày ca vũ ăn mòn, khiến họ không cảm nhận được nguy cơ của giương cung bạt kiếm, chỉ cần kích động thích hợp vào sự đấu trí trong lòng họ, dần dần sẽ thu được hiệu quả.

Còn bây giờ những việc mình phải làm, chính là phá tan quan hệ giữa những võ tướng này cùng Viên Trác Kiến, chỉ cần họ tâm ý của họ đặt trên người mình, cần tiền có tiền, cần quyền có quyền.

Cho nên, trong tiệc rượu, Trần Tiểu Cửu vẫn rất hào sảng, nhìn những quan tướng này uống rượu rất hưng phấn, vội vàng rút tiền trong nội khố ra, chia hoa hồng, dụ những võ tướng này nhập hũ.

Các võ tướng không ngờ Trần Tiểu Cửu không những không hiềm khích chuyện lúc trước, còn phóng khoáng mời cả đám cùng kiếm tiền, chuyện tốt này, ai không tranh nhau gia nhập chứ?

Hoa Như Ngọc thấy dáng vẻ chen lấn của các tướng, sự bất an cũng giảm xuống. Trần Tiểu Cửu thấy cảnh này, cười nhìn Hoa Như Ngọc, nhướn mày nói:

- Nàng uống thêm ba chén nữa, rồi giả bộ như say rượu rời khỏi đây đi, bằng không đám quỷ háo sắc này không thả ra tay chân, không thể trước mặt nàng, sờ mông những cô nàng kia?

- Chàng không thể có chút nghiêm chỉnh sao? Tại sao tới cuối cùng vẫn làm như vậy với phụ nữ? Không sờ mông lẽ nào sẽ chết sao?

Hoa Như Ngọc vụng trộm véo eo Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt tức giận.

Trần Tiểu Cửu nhịn đau, ủy khuất nói:

- Nàng cũng biết, đám võ tướng này thích một mực chuyện này, hợp ý thôi mà! Nếu nàng không đồng ý, vậy ta đuổi bọn họ đi hết?

Hoa Như Ngọc cũng biết để đàn ông nối kết với nhau sẽ tốt hơn, đó cũng là cùng khiêng súng, cùng thưởng thức kỹ nữ, bây giờ súng không thể cùng khiêng, vậy thì cũng chỉ có thể cùng chơi gái thôi.

Tình thế tốt hiện giờ, nếu thật không cần tới đàn bà giúp dẹp lại đám hỗn loạn kia lại, rèn sắt khi còn nóng, chỉ e tất cả đều tồn tại một biến số rất lớn.

- Được rồi! Chỉ lần này thôi, dám còn lần nữa, ta thiến chàng.

Hoa Như Ngọc đành phải bất đắc dĩ đồng ý, sẵng giọng nói:

- Còn nữa, chàng chỉ có thể theo cùng, không được nhúc nhích, không được sờ soạng, dám chân tay không thành thật, cả đời này đừng nghĩ đến việc lên giường của ta.

Trần Tiểu Cửu cười:

- Sự dung tục này, ta đâu có chút hứng thú chơi gái…? Yên tâm đi, ta cho dù muốn chơi, cũng để dành tối về chơi với Hoa muội muội của ta, họ chả là cái gì.

- Chàng…chàng nói cái gì? Thật là không đứng đắn? Ta còn cần để chàng chơi sao?

Hai má Hoa Như Ngọc phúng phính như nước, tay thăm dò đi xuống, lén véo hai cái vào đũng quần Tiểu Cửu, dịu dàng nói nhỏ:

- Chỉ cần lát nữa chàng thể hiện thật thà, đêm nay chàng tới chỗ ta, nói cho chàng biết, chỗ ta còn giữ lại rất nhiều cơ sở ngầm đấy! Chàng đừng nghĩ làm chuyện gì dấu ta.

- Tới! Hoa muội muội đợi đấy, đêm nay ta nhất đi tới chơi.

Trần Tiểu Cửu liếm môi, một trảo ngang tàng bạo ngược của Hoa Như Ngọc lại khiến lòng hắn dâng lên..

Hoa Như Ngọc đứng dậy, kính các tướng ba chén, sau đó mượn cớ không được khỏe, cáo từ trước.

Trần Tiểu Cửu sau đó dặn Phan Tường mang các hoa đán của Thanh Phong lầu tới, để các tướng lĩnh tha hồ lựa chọn, cũng rộng lượng khua tay nói:

- Các huynh đệ, mọi người chơi nhiệt tình, đêm nay ta mời.

Hô!

Quyết định anh minh này của Trần Tiểu Cửu kiến các tướng quân đang mơ màng phấn chấn hẳn lên, tranh nhau lựa chọn mỹ nữ, trong lòng càng cảm thấy, có thể kết giao với Trần Tiểu Cửu thật một việc vô cùng đáng vui mừng.

Trần Tiểu Cửu đương nhiên coi thường những thứ dung tục đó, chỉ là thản nhiên nhìn các tướng ôm giai nhân, một mình đi uống rượu.

Một lúc sau, cũng cảm thấy không có tiếng nói chung với những con quỷ háo sắc này, bảo Diệp Ngâm Phong một mình ngồi bồi rượu bọn họ, mình lại mượn cớ đi tiểu, lén vào phòng của Phòng Linh.

Hàn huyên với Phòng Linh một lát, lại nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa nhìn ra thấy Diệp Ngâm Phong đang vội vã đi vào.

- Ta biết đệ trốn trong này.

Diệp Ngâm Phong kéo Trần Tiểu Cửu, thúc giục nói:

- Mau quay lại, muộn nữa là không kịp đâu.

- Quay về đâu?

Trần Tiểu Cửu không hiểu gì.

Diệp Ngâm Phong nói:

- Đương nhiên là về nhà, Hoa tướng quân đã cử người tới giục hai lần, nếu đệ không về, chọc nàng không vui, còn có thể khiến đệ có những ngày vui vẻ sao?

Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ, đành trở về cùng Khang Thiết được Hoa Như Ngọc phái tới, lại thở phì phì nói:

- Thế nào rồi? Chẳng phải đã nói với Hoa muội muội rồi sao? Sao lại còn lật lọng không tin ta? Ta sớm đã bảo đảm rồi, những thứ dung tục đó, ta chẳng muốn động vào, sợ còn nhiễm thêm bệnh.

Khang Thiết cười:

- Trần công tử, không phải như công tử nghĩ, Hoa tướng quân tìm công tử, là vì nguyên nhân khác, lát nữa công tử sẽ biết.

Nguyên nhân khác? Sao lại thần bí như vậy?

Trần Tiểu Cửu cũng không vội tức giận, cùng Khang Thiết đi vào sân liền nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng ở trong sân.

Đây là xe ngựa từ Hàng Châu tới.

Trần Tiểu Cửu vừa nhìn đã biết, kinh ngạc nói:

- Người tới từ Hàng Châu? Ha ha..là ai tới vậy? Có phải là vợ bảo bối của ta tới rồi không?

Trần Tiểu Cửu vui vô hạ, như điên chạy vào đại sảnh.

Vừa đi qua cửa, một cánh tay mềm mại đưa tới, giống như là dây leo vào ôm lấy cổ Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu tâm trạng khẽ động, thuận thế ôm lấy cái eo mềm như không xương kia, cơ thể mềm mại mê người gắt gao rúc vào lòng.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Tiểu Cửu tham lam ngửi mấy cái, thơm mấy cái lên bờ môi mềm mại đỏ hồng, mới dịu dàng nói:

- Tuệ Nương, nàng khiến ta nhớ muốn chết rồi….

- Tiểu Cửu, chàng đâu có nhớ thiếp chứ? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Hai đùi mềm mại của Tuệ Nương kẹp giữa lưng Tiểu Cửu, hai tay ôm lấy cổ Tiểu Cửu không buông, cũng không để ý tới ánh mắt của đám tỷ muội Hoa Như Ngọc đang nhìn tới, chịu đựng ngượng ngùng, nỉ non nói:

- Nếu chàng thật sự nhớ thiếp, tại sao không hề viết cho thiếp lấy một bức thư?

- À? Cái này… Đề cập tới cái này, trong lòng Trần Tiểu Cửu thực cảm thấy có chút hổ thẹn, mình cả ngày bận rộn, váng đầu, không ngờ ném lại một kiều thê xinh đẹp như vậy trong nhà không quan tâm, thật là đáng chết.

- Tuệ Nương, nàng đừng giận! Là ta bận quá, nàng tới là tốt rồi, đêm nay ta sẽ thương nàng, để nàng biết, ta nhớ nàng biết bao.

Trần Tiểu Cửu hôn môi Tuệ Nương, lại đắm đuối nói những lời ái ân.

- Chàng cũng thật đáng ghét, chàng đâu có nhớ thiếp? Rõ ràng là nhớ cơ thể của thiếp.

Tuệ Nương làm nũng cười:

- Chàng bỏ cái ý nghĩ đó đi, ta tình nguyện chịu đựng, cũng không để chàng đụng vào ta, đây là sự trừng phạt của ta đối với chàng.

Trần Tiểu Cửu ôm Tuệ Nương một lát, mới truy vấn nói:

- Một mình Tuệ Nương tới sao? Tiểu Đường muội muội đâu? Tiểu Đường muội muội không đi cùng sao?

Khi nói lời này, nhìn xung quanh, liền phát hiện Tiểu Đường muội muội đang ngồi trên ghế, hai mắt dịu dàng hàm chứa nước mắt, đang chân thành nhìn hắn.

Cô gái nhỏ này, ngày xưa nàng không biết xấu hổ, quấn chặt lấy, sao hôm nay lại dịu dàng ngồi ở đó, không xông tới hôn mình?

Được rồi! Nàng ngại tranh chồng với Tuệ Nương, vậy để chồng chủ động hôn nàng.

- Tiểu Đường muội muội, tới đây! Mau để Cửu ca ôm nàng.

Tiểu Cửu buông Tuệ Nương ra, chạy về phía Tiểu Đường muội muội, dang rộng hai tay, muốn một cái ôm thân thiết.

- Đừng! Chàng cút ngay cho ta.

Hoa Như Ngọc chắn trước người Tiểu Đường muội muội, không để Trần Tiểu Cửu ôm nàng.

- Hoa muội muội, nàng làm gì vậy? Nàng còn có dáng vẻ của chị cả không vậy?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đau khổ nói:

- Tiểu Đường muội muội là vợ ta cưới hỏi đàng hoàng, ta ôm một chút cũng không được sao? Nàng ghen tuông như vậy, mau tránh ra, cẩn thận ta khiến cho nàng dậy không được, đi không được.

- Chàng đang nói linh tinh gì vậy? Muốn chết à?

Hoa Như Ngọc nghe Tiểu Cửu nói những lời hạ lưu, véo tai hắn, cáu giận nói:

- Không những ta không để chàng ôm Tiểu Đường muội muội, chính là Mị Nhi, Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương đều không để chàng ôm Tiểu Đường muội muội.

- Cái gì? Các nàng là ý gì vậy?

Trần Tiểu Cửu trong lúc nhất thời hốt hoảng:

- Lẽ nào các nàng thầm thông đồng với nhau, lại muốn bỏ tiểu Đường muội muội sao? Các nàng thật độc ác à.

Đám tỷ muội Hoa Như Ngọc, Chu Mị Nhi bị sức liên tưởng phong phú của Trần Tiểu Cửu làm cho cười ngặt nghẽo, Đan Nhi xông lên, trêu ghẹo nói:

- Ai dám bỏ tiểu Đường muội muội của chàng chứ, ta nói cho chàng biết, là Tiểu Đường muội muội đích thân nói, không để chàng ôm muội ấy! Không liên quan gì tới bọn ta.

À? Không ngờ có việc như vậy?

Trần Tiểu Cửu cách một mũi chân của Hoa Như Ngọc, nhìn khuôn mặt dịu dàng của Tiểu Đường muội muội, yếu ớt nói:

- Tiểu Đường muội muội, các nàng ấy nói là thật sao?

Tiểu Đường muội muội gật đầu, lại lắc đầu, kiều mị nói:

- Thiếp chỉ nói với các tỷ tỷ, không để Cửu ca ôm thiếp, ôm nhẹ một chút, cũng không sao.

Ôm nhẹ một chút?

Trần Tiểu Cửu nhìn ánh mắt giễu cợt và vui mừng của đám Hoa Như Ngọc nhìn tới, gãi đầu, ngượng ngùng nói:

- Rút cuộc là có chuyện gì? Các nàng mau nói với ta, ta vội chết mất, tiểu Đường muội muội, nàng tự nói với ta đi? Ta hồ đồ rồi.

Tiểu Đường muội muội mệt mỏi hếch eo, đỏ mặt, dịu dàng nói:

- Thiếp…thiếp không tiện nói ! Để Hoa tỷ tỷ nói.

Ngại? Tiểu Đường muội muội cũng có lúc ngại sao?

Thấy Tiểu Cửu bị trêu tới sắp khóc, Hoa Như Ngọc liến véo lỗ tai hắn, kéo tới trước tiểu Đường muội muội, dịu dàng vuốt bụng của tiểu Đường muội muội, vui mừng nói:

- Chàng nhìn ra gì không?

Tiểu Cửu nhìn bụng của tiểu Đường muội muội, nhẹ nhàng xoa xoa, kinh ngạc nói:

- Sao lại phồng ra như thế này? Tiểu Đường muội muội, muội béo rồi? Ăn gì ngon à?

Tiểu Đường muội muội ủy khuất nói:

- Thiếp…thiếp không béo, Cửu ca, ôi! Sao chàng không hiểu nhỉ?

Không béo?

Tiểu Cửu nhìn cái bụng trơn trượt kia, chợt hiểu ra, vội vàng mà mong đợi thấp giọng nói:

- Lẽ nào, ta được làm..làm cha rồi?

- Chàng cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.

Tiểu Đường muội muội vuốt khuôn mặt Tiểu Cửu, hai má ửng đỏ, hạnh phúc cười.