Triệu Thạc tuy là lộng thần, nhưng năng lượng tiềm ẩn quyết không thể coi thường.
Có y xe chỉ luồn kim, Cảnh Trực tướng quân binh mã ngũ thành, Kim Hải Đề đốc thành vệ cửu môn, Lý Thiên Thành tướng quân doanh trại Chu Tước, lần lượt mang theo tham tướng, phó tướng, tham nghị, tham quân tới tham gia thẩm nghị bộ Binh. Lại thêm Hoa Như Ngọc đích thân dẫn theo La Đồng, Hắc Sơn, Viên Tử Trình thủ lĩnh cự giác cung thủ, các quan viên của nha phủ lục bộ, đại đường lục bộ tuy lớn, nhưng vẫn hết chỗ.
Triệu Thạc đứng giữa, hắng giọng lấy hơi, dõng dạc nói:
- Các vị tướng quân, tham nghị, hôm nay mời các vị tới chính là để xác nhận một việc vô cùng quan trọng.
Mắt nhìn tướng lĩnh bốn phía, mới cung kính chắp tay với Hoa Như Ngọc, từng chữ một nói:
- Từ khoảnh khắc này, Trấn quốc Đại tướng quân Hoa Như Ngọc, toàn quyền tiếp nhận binh quyền của triều đình, chư vị tướng lĩnh bất luận là ai, đều phải vô điều kiện nghe theo sự điều khiển của Hoa tướng quân, đây là hoàng mệnh, không được vi phạm.
Ầm.
Lời vừa nói ra, tất cả các tướng lĩnh đều ngơ ngác, bất cứ ai cũng không ngờ, Triệu Thạc Thượng thư bộ binh người của Viên Trác Kiến, là người đầu tiên quay sang Hoa Như Ngọc.
Cảnh Trực tướng quân binh mã ngũ thành, Lý Thiên Thành tướng quân doanh trại Chu Tước quyền cao chức trọng, tuy không phải là tâm phúc đáng tin của Viên Trác Kiến, nhưng cũng rất thân với Viên Trác Kiến. Vừa nghe thấy lời này, hai người liếc nhìn nhau, trong lòng mơ hồ đoán được trong một đêm, quân tình dường như đã xảy ra biến cố gì.
Mà Kim Hải đề đốc cửu môn cũng là tâm phúc của Viên Trác Kiến, Viên Lập là thuộc hạ của gã, còn cái chết của Viên Lập cũng khiến gã càng thêm bất mãn với hành vi của Hoa Như Ngọc.
Các phó tướng, tham tướng trong quân doanh thì xì xào bàn tán, yên lặng theo dõi biến cố.
Triệu Thạc khom người, đem chủ vị nhường cho Hoa Như Ngọc. Hoa Như Ngọc hiên ngang, ngồi trên vị trí cao, mắt phượng ngậm uy, nhìn lướt qua một lượt các tướng quan, tựa như mũi đao vô cùng sắc bén.
Sau khi ánh mắt đảo qua, đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ.
Hoa Như Ngọc cất cao giọng nói:
- Các vị tướng quân, Hoa Như Ngọc có chút quân công, nhận được sự kính yêu của Hoàng thượng, thăng nhiệm là Trấn quốc Đại tướng quân. Cảm động hoàng ân, thành tâm kính sợ. Từ hôm nay trở đi, Hoa Như Ngọc dẫn đầu các chư vị tướng quân trục xuất man di, chống Đột Quyết, bảo vệ Đại Yến, chết cũng cam lòng.
Lời nói uy nghiêm mạnh mẽ, khiến mọi người cảm thấy uy lực vô cùng quyết đoán.
- Hừ! Nói nghe rất hay, vô cùng dõng dạc.
Một tiếng hừ khinh miệt, khiến chói tai nơi đại sảnh bộ Binh giữa sự trầm mặc.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoa Như Ngọc dừng trên mặt Kim Hải, lạnh nhạt nói:
- Kim tướng quân, ông có dị nghị gì với bản tướng quân sao? Xin cứ nói ra trước mặt các tướng lĩnh ở đây, chúng ta đều là võ tướng đẫm máu trên sa trường, ngàn vạn lần không thể học theo các văn thần, làm những hành động đâm sau lưng.
Kim Hải đâu ngờ Hoa Như Ngọc không nể mặt mình như vậy, nhìn khí thế mạnh mẽ kia của Hoa Như Ngọc, dường như cũng là may mắn đem mình ra để giết gà dọa khỉ.
- Hoa tướng quân, ta đâu dám có gì bất mãn với tướng quân, cô là Trấn quốc đại tướng quân, đâu phải người ta có thể đắc tội chứ? Chỉ là Hoa tướng quân e là nói sai một câu, ta không dám gật bừa.
Kim Hải nhìn thẳng cặp mắt lạnh lùng của Hoa Như Ngọc, không hề có ý nhượng bộ.
- Ồ? Chỗ nào không ổn, Kim tướng quân không ngại nói thẳng ta nghe?
Trong lòng Hoa Như Ngọc rất hiểu, Kim Hải coi việc mình nhậm chức là cái gai trong mắt.
- Xin hỏi, Hoa tướng quân có hổ phù trong tay không?
Kim Hải khinh miệt cười:
- Cầm binh đánh giặc, bày mưu tính kế, kỷ luật nghiêm minh, không có hổ phù trong tay, làm sao có thể để chúng ta tâm phục khẩu phục? Lại có tư cách gì mà dẫn các tướng lĩnh vượt mọi chông gai?
Hô!
Các tướng nghe vậy, ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám phát ra tiếng nào.
Hoa Như Ngọc mím chặt môi, từng chữ nói:
- Nói như vậy, trong mắt Kim tướng quân, hổ phù đại diện cho ý chí của ngươi sao?
- Không sai! Chính là ý này.
Kim Hải cười lạnh nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Quân nhân đều là có khí tiết, đâu có thể như nước chảy bèo trôi? Trong mắt ta chỉ có hổ phù, hổ phù trong tay Hoa tướng quân, ta nhất định bụng làm dạ chịu, nghe theo sự điều khiển của Hoa tướng quân. Nếu hổ phù không có trong tay Hoa tướng quân thì sao? Ha ha…, vậy thì Kim Hải ta cũng đành kháng mệnh không theo thôi.
Gã đương nhiên biết hổ phù còn đang trong tay Viên Trác Kiến, bằng không, đâu có thể nói ra những lời vô cùng liều lĩnh như vậy?
- Ha ha ha… Hoa Như Ngọc cười to, lướt nhìn các tướng lĩnh, lời nói lạnh lùng:
- Kim tướng quân nói không sai, hổ phù vẫn là hồn phách của quân nhân, không có hổ phù trong tay, ta tuy được phong là Trấn quốc đại tướng quân, có uy nghiêm gì để nói?
Sắc mặt các tướng lĩnh thay đổi, đâu ngờ sự quyết đấu ở đại sảnh ngày hôm nay, lại sắc bén như vậy?
Trong mắt Kim Hải đầy sự đắc ý, hướng về các tướng lĩnh, giễu cợt nói:
- Các vị tướng quân, các vị nghe thấy Hoa tướng quân nói gì chưa? Không có hổ phù, Hoa tướng quân chả là cái gì, các vị còn đứng đây làm cái gì? Hổ phù trong tay Viên tướng quân, chúng ta còn không mau tới tiếp Viên tướng quân, tặng lễ vật, an ủi Viên tướng quân đi? Ha ha ha..thật là thoải mái quá.
Nói xong, Kim Hải ngẩng đầu mà bước, dưới sự chăm chú của mọi người, kiêu ngạo bước ra khỏi đại sảnh.
- Kim Hải, ngươi đứng lại cho bản tướng quân.
Hoa Như Ngọc vỗ bàn, mắt phượng trợn lên, ngơ ngác nói:
- Ngươi mở to mắt chó của ngươi ra mà nhìn, trong tay bản tướng quân cầm cái gì?
Kim Hải bị một tiếng gào lớn của Hoa Như Ngọc làm nhảy dựng ngược lên, khó có thể yên lặng.
Dừng bước quay đầu nhìn trong tay Hoa Như Ngọc, thấy trong tay Hoa Như Ngọc cầm không ngờ lại là hổ phù, không khỏi ngây người ở đó.
- Tại sao lại như vậy? Cô…cô sao lại có hổ phù?
Kim Hải bị kích động đón đầu, mờ mịt không biết làm sao.
Những tướng lĩnh khác cũng đương nhiên không ngờ Hoa Như Ngọc đã đoạt lại được hổ phù, nhìn hổ phù màu vàng kia, vội vàng khom người cúi chào.
Hoa Như Ngọc đặt hổ phù trên bàn, cười nói:
- Kim tướng quân không phải là thề rằng hổ phù là mệnh lệnh sao? Tốt! rất tốt.
Nàng đi tới trước mặt Kim Hải, lạnh lùng nói:
- Kim Hải nghe lệnh, ngươi mắt không thấy thượng quan, miệt thị quân uy, mê hoặc quân tâm những người ở đại đường bộ Binh, thực sự mất thể thống quân tướng. Từ giờ trở đi, bản tướng quân hạ lệnh, miễn trừ chức Đề đốc cửu môn của ngươi, chức vị này sẽ do tham tán cửu môn Lưu Quyền thay thế.
- Cái gì?
Kim Hải tức giận:
- Hoa Như Ngọc, cô khinh người quá đáng, dựa vào cái gì mà miễn quân chức của ta? Ta..ta không phục.
- Hừ! Vừa rồi không phải ngươi đã nói rất rõ rồi sao? Phục tùng theo hổ phù, bây giờ hổ phù trong tay ta, ngươi không nghe cũng phải nghe.
Khóe miệng Hoa Như Ngọc lộ ra chút lãnh ý:
- Nếu ngươi không phục, đương nhiên có thể cáo trạng trước mặt hoàng thượng, bản tướng quân một mình gánh chịu! Bây giờ, ngươi giao ấn tín Cửu môn đề đốc ra đi, cũng tránh để bản tướng quân phải đích thân động thủ.
- Hoa Như Ngọc, cô khinh người quá đáng! Ta...ta liều mạng với cô!
Kim Hải trong sự tức giận, mắt đỏ thẫm, vung đao muốn chém người.
Trong giây lát, ba hiệp đi qua.
Hoa Như Ngọc kéo, đá vào ngực Kim Hải, Kim Hải ngã nhào trên mặt đất, máu chảy ra, nhuộm thẫm đá.
- Không biết tự lượng sức mình! Đom đóm cũng dám tranh giành phát sáng sao?
Hoa Như Ngọc liếc mắt nhìn Hắc Sơn:
- Tìm ra ấn tín, Kim Hải ném ra, vĩnh viễn không dùng nữa.
Hắc Sơn chạy tới, tìm ấn tín, kéo cổ Kim Hải, giống như là chó chết, ném gã ra khỏi đại đường, cũng không để ý tới sự sống chết của gã.
Trên đại đường một mảnh im lặng bao trùm.
Thứ nhất, mọi người đều không ngờ hổ phù đã rơi vào tay Hoa Như Ngọc, điều này khiến Hoa Như Ngọc trở thành chỉ huy cao nhất danh chính ngôn thuận.
Thứ hai, ai cũng không ngờ Hoa Như Ngọc có thể hành sự dũng mãnh như vậy, bất kể hậu quả, giết một người để răn trăm người.
Hoa Như Ngọc giao ấn tín cho Lưu Quyền đang đầy lo lắng, sau đó từng chữ một nói:
- Các vị tướng quân nghe kỹ. Từ bây giờ trở đi, ta, Hoa Như Ngọc chính là thiết mệnh của Hoàng thượng, Trấn quốc đại tướng quân có hổ phù trong tay cũng là chưởng quản cao nhất của Đại Yến, các vị quân binh đều phải nghe hiệu lệnh của ta, dám cãi lời, Kim Hải chính là một ví dụ! Liệt vào quan tướng, các vị nghe rõ rồi chứ?
Các tướng có phái trung lập, có tướng quân thân thiết với Viên Trác Kiến, càng có tâm phúc đáng tin của Viên Trác Kiến. Nhưng lời của Hoa Như Ngọc, không mang theo một sự che lấp nào, khiến họ không dám mảy may, cho dù là làm bia đỡ đạn, cũng không có dũng khí, thằng ngốc mới xông lên.
Hoa Như Ngọc giết một người răn trăm họ, hiệu quả rõ rệt, ánh mắt tán thưởng nhìn Triệu Thạc, trong lòng cũng đã lĩnh hội được tính quan trọng của chủ ý lấy Kim Hải khai đao của Triệu Thạc nghĩ ra, y cũng là tâm phúc của Viên Trác Kiến, đương nhiên hiểu được mạng lưới quan hệ của Viên Trác Kiến, có Triệu Thạc chỉ điểm, tất nhiên có thể tạo được hiệu quả.
Triệu Thạc quy hàng, liên tiếp lập hai công trạng, thấy ánh mắt Hoa Như Ngọc nhìn mình, lại thêm vài phần cảm kích, trong lòng cũng biết địa vị của mình đã coi như được bảo vệ.
Y ho nhẹ một tiếng, mới nói với các tướng lĩnh:
- Hoa tướng quân lần đầu gặp mặt các vị, khó tránh mới lạ nên đã bày tiệc rượu ở Thanh Phong lầu, cùng các tướng không say không về.
- Cái gì? Hổ phù lại trong tay Hoa Như Ngọc?
Viên Trác Kiến đang giả bệnh trên giường, nghe thấy Kim Hải vừa hộc máu, vừa bẩm báo, tức tới nhảy khỏi giường, chân không, xanh mặt, mắng:
- Tên khốn Triệu Thạc lại lừa hổ phù của ta, âm thầm dựa vào Hoa Như Ngọc, ta… ta tuyệt không tha cho hắn.
Kim Hải ôm ngực đang đau, không cam lòng nói:
- Viên tướng quân, vậy bây giờ rút cuộc chúng ta phải làm thế nào? Không bằng mang người, giết tới bộ Binh, thế nào?
- Ngươi đúng là đồ ngu.
Viên Trác Kiến tức giận mắng một câu, thầm nghĩ ta lúc này giết tới, không phải là cũng giống ngươi, bị Hoa Như Ngọc đánh cho bán sống bán chết sao? Cô gái kia mà không kiêng kị, mệnh còn khó giữ nói gì đánh chứ.
Viên Trác Kiến đi vòng vo quanh phòng rất lâu, cuối cùng mới nói:
- Chuẩn bị ngựa cho ta, ta phải cùng Tiêu thừa tướng tới gặp hoàng thượng. Ta không tin, Hoàng thượng lại để Hoa Như Ngọc tùy ý lạm quyền.
Viên Trác Kiến tìm Tiêu thừa tướng nói rõ tình hình, hai người ngồi lên kiệu, đi thẳng tới Văn Hiên các, phái tiểu thái giám thông báo, tìm Hoàng thượng lý luận.
Nam công công đi ra khỏi Văn Hiên các, nói với Tiêu thừa tướng, Viên Trác Kiến:
- Hoàng thượng không được khỏe, có việc gì, buổi triều sớm ngày mai tấu cũng không muộn.
- Nhưng… Viên Trác Kiến cũng thiếu kiên nhẫn, kéo Nam công công nói:
- Việc này liên quan tới việc Trấn quốc đại tướng quân lạm dụng chức quyền, diệt trừ dị kỷ, tính tình ác liệt, xin Hoàng thượng xử trí.
Nam công công chợt như nhớ ra điều gì, nói:
- Ồ, chúng ta vừa rồi quên một việc Hoàng thượng dặn, Hoàng thượng nói, Hoa tướng quân vẫn là Trấn quốc đại tướng quân khâm định, tất cả sự vụ trong quân, đều do Hoa tướng quân nắm trong tay, bất cứ kẻ nào cũng không được cãi.
Nói xong, cũng không để ý Viên Trác Kiến còn đứng ngây ra ở đó, đi thẳng về Văn Hiên các.
- Ôi chao! Nam công công, ông đừng đi.
Viên Trác Kiến còn muốn cãi, Tiêu thừa tướng kéo áo Viên Trác Kiến, lắc đầu, thở dài nói:
- Xem ra, những ngày tốt đẹp của chúng ta không nhiều nữa.