Phòng Linh thấy đau lòng, cau mày, do dự, ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, nghi ngờ nói:
- Tại sao lại muốn cho ta xem thư?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Bởi vì chúng ta là bạn mà.
- Bạn, e không phải bạn đơn giản như vậy chứ?
Phòng Linh bất đắc dĩ cười:
- Chính xác hơn là vui mừng khi thấy người gặp họa à?
- Không! Không phải là cười trên nỗi đau của người khác, là buồn bã bất hạnh, giận vì không giúp được.
Trần Tiểu Cửu liếc nhìn Phòng Linh một cái, son sắt nói:
- Phòng tiên sinh muốn làm thế nào? Ta tuyệt đối có thể giúp ngài, làm việc nghĩa không chùn bước mà giúp ngài.
- Ta làm thế nào? Ta có thể làm thế nào?
Phòng Linh nhíu mi, nghĩ tới sự tín nhiệm tuyệt đối của Định Nam vương đối với mình, trong lòng lại tăng thêm sự tự tin mãnh liệt, lơ đãng cười, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Coi như ta chưa thấy bức thư này là được, hoặc là, coi như ta không biết chữ.
- À?
Trần Tiểu Cửu ngẩn người, trong lòng gợn sóng, bất đắc dĩ xua tay, nói với Thạch Đầu Trù:
- Ngươi có thể cút rồi, hơn nữa ta trịnh trọng thông báo với ngươi, trong vòng hai ngày, ngươi và Ngô Đồng kia nhất định phải rời kinh thành, không được chậm trễ, không được thương lượng giằng co việc đón dâu, nếu không, đừng trách ta trở mặt vô tình.
Thạch Đầu Trù nghe thấy Trần Tiểu Cửu thét lớn với mình, trong lòng sợ hãi, chén trà thơm trong tay bỗng cầm không vững, choảng một tiếng, rơi xuống đất, bắn ra bọt.
Nhưng Thạch Đầu Trù lúc này tâm trạng rối bời, đâu còn có thể bận tâm tới những chuyện vụn vặt đó nữa?
Gã tâm trạng bối rối, sợ Trần Tiểu Cửu sẽ mượn cớ này giết gã, nhưng nghe ý tứ của Trần Tiểu Cửu, dường như không có ý hỏi tội mình, điều khiến gã thấy kỳ lạ, hơn nữa, nghe ý của Phòng Linh, dường như cũng chuẩn bị coi như không thấy gì.
Thạch Đầu Trù không dám nghĩ nhiều, như một con chuột qua phố, vội vàng chạy ra khỏi phủ đệ, lên ngựa, mang theo tùy tùng chạy như bay.
Độc Hoàng theo sát sau, huýt sáo một tiếng, một con chim ưng trắng bay quanh bầu trời, bay theo hướng của Thạch Đầu Trù.
Trong phủ chỉ còn lại bốn người Trần Tiểu Cửu, Độc Hoàng, Hoa Như Ngọc, Diệp Ngâm Phong, tiểu Bạch công tử, thêm vào đó là Phòng Linh đang mất hồn.
Trần Tiểu Cửu cho tất cả người hầu lui xuống, giằng lấy bức thư trong tay Phòng Linh, giao cho đám người Diệp Ngâm Phong xem, mới nói với Phòng Linh:
- Phòng tiên sinh tai họa đã tới nơi, ta giúp ngài bắt người đưa tin, lẽ nào ngài không muốn cảm tạ ta một chút sao?
- Cảm ta ngươi? Trần đại nhân hại ta quá thê thảm! Kế phản gián, vận dụng hỏa lư thuần thanh, bái phục! bái phục.
Phòng Linh nhìn Trần Tiểu Cửu mắt đầy mây mù, nói trắng ra:
- Trần đại nhân, đại nhân biết ta là người có được sự nể trọng của Định Nam vương, càng muốn hãm hại ta, đâu tiên là dùng mỹ nữ mê hoặc ta, lại mời ta uống rượu, ra vẻ thân thiết, lại tỏ ra giao tình trước mắt Ngô Đồng, khiến tên tiểu Vương gia ngu ngốc Ngô Đồng kia có ý hiểu lầm.
- Mà đại nhân còn vận dụng kế li gián, dựa vào tác dụng phụ của "lời thật khó nghe", lợi dụng quan hệ bất hòa của ta và Thạch Đầu Trù, châm ngòi quan hệ giữa ta và tiểu Vương gia, cuối cùng khiến quan hệ yếu ớt đó bị sụp đổ, khiến cho tên tiểu Vương gia hồ đồ này cho rằng ta là gian tế. tTủ đoạn độc ác này, bây giờ lại nói tới, khiến người ta không rét mà run, lợi hại! Thật là lợi hại.
Diệp Ngâm Phong sớm đã đoán ra được dụng ý của Trần Tiểu Cửu, Hoa Như Ngọc, tiểu Bạch công tử lại không biết ẩn tình trong đó. Lúc này nghe Phòng Linh nói ra, mới hiểu được căn bản dụng ý của Trần Tiểu Cửu. Không thể không nói, chiêu thức này của Trần Tiểu Cửu, thật sự độc, đủ độc ác.
Trần Tiểu Cửu thấy Phòng Linh khám phá ra quỷ kế của mình, cũng không thấy đỏ mặt, cười:
- Hai bên địch ta giao chiến, đương nhiên không thể giữ chút tình cảm nào, sự đê tiện và vô sỉ của cá nhân, so với sự yên ổn và phồn vinh của cả quốc gia, sự yên vui và tiêu diêu của bách tính thật chẳng đáng là gì?
Mọi người đều ngẩn người, Phòng Linh lộ ra ánh mắt sắc cạnh, thở dài một tiếng,:
- Trần đại nhân nói không sai, các vị kỳ chủ, ngươi ra kế, ta khám phá ra, là bản lĩnh của ta, ta hậu tri hậu giác, đó là bản lĩnh ta không giỏi, có thể oán được ai?
Trần Tiểu Cửu cười lớn:
- Phòng tiên sinh hiểu được ý này thì tốt, nhưng, ta đã xuống tay lưu tình với Phòng tiên sinh, Phòng tiên sinh lẽ nào không tự biết sao?
Dừng một lát, giằng lại bức thư kia, mặc sức tưởng tượng nói:
- Giả dụ bức thư này rơi vào tay Định Nam vương, sẽ xảy ra tình huống thế nào? Định Nam vương nhất định sẽ bắt toàn bộ người nhà của tiên sinh, thân tộc của tiên sinh, nam thì chém đầu, mỹ nữ thì bị sung vào nhạc phường, người xấu thì bị sung quân. Bây giờ hễ nghĩ như vậy, đều cảm thấy thê thẩm vô cùng, Phòng tiên sinh, tính như vậy, ta vẫn là đại ân nhân của ông đấy.
- Sau đó thì sao?
Phòng Linh híp mắt, rất hứng thú nhìn Trần Tiểu Cửu, tiếp lời:
- Sau đó ta cảm kích tới rơi nước mắt, phối hợp khống chế binh lực của Định Nam vương, hậu cần tiếp tế, quan khẩu yếu đạo, tướng tài ưu khuyết, toàn bộ đều nói hết với Trần đại nhân. Sau đó thiết kỵ Đại Yến tấn công thần tốc, tiến vào sào huyệt của Định Nam vương, tiến thẳng tới đè đầu cưỡi cổ Định Nam vương sao?
- Ha ha…Phòng tiên sinh, ngài làm gì mà lại nói trắng ra như vậy chứ?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười:
- Đây không phải là giúp Phòng tiên sinh rửa sạch hổ thẹn thôi.
Phòng Linh nhìn đôi mắt đầy cơ trí của Trần Tiểu Cửu, kiên quyết nói:
- Trần đại nhân, ta nói cho đại nhân biết, đại nhân là si tâm vọng tưởng! Thật ra ta chỉ cảm thấy oan ức bởi sự hiểu lầm của tiểu Vương gia ngu ngốc kia đối với ta, nhưng tuyệt sẽ không vì đó mà cảm thấy sợ hãi, đại nhân dùng kế ly gián, tính kế ý nghĩ của ta, hoàn toàn là vô ích.
Tiểu Bạch công tử trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói một câu:
- Nếu kỳ tài không để cho ta sử dụng, vậy chỉ có giết.
Y không nói thì thôi, hễ nói, là đầy ác khí.
Diệp Ngâm Phong hừ nặng một tiếng, rõ ràng không ủng hộ với câu nói của tiểu Bạch công tử.
Phòng Linh nói:
- Giết ta? Ta sẽ sợ sao? Sống nửa đời người, uống hơn ba trăm loại rượu, ngủ cùng hơn năm trăm mỹ nữ, hưởng thụ chỉ là dưới một người, trên vạn người, nhân sinh huy hoàng ta đã hoàn toàn hưởng thụ qua, ta còn sợ chết sao?
Tiểu Bạch công tử nghe những lời này, trong mắt toát ra tinh quang, nói với Trần Tiểu Cửu:
- Nhân tài như vậy, ta rất thích, ta…muốn rồi.
Trần Tiểu Cửu khinh bỉ nhìn tiểu Bạch công tử, thầm nghĩ ngươi nói muốn là muốn à? Vậy chẳng phải cần động não sao? Đâu có đơn giản như vậy ?
Trần Tiểu Cửu bị Phòng Linh chặn họng, lại nói:
- Phòng tiên sinh phong lưu một đời, tự nhiên không sợ chết, nhưng Phòng tiên sinh không sợ người nhà sẽ bị liên lụy sao? Theo ta được biết, Phòng tiên sinh chỉ vợ bé thôi, cũng lấy đến ba mươi hai người? Giả dụ Phòng tiên sinh tội phản quốc đã thành, kết cục đã định, vậy những người vợ bé này của ngài, không phải đều làm thị nữ, làm bồi thiếp cho các đại thần khác sao? Nghĩ một chút, bọn họ hàm chứa nước mắt, trong lòng thầm gọi tên ngài, lại bị một người lạ đặt dưới thân phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, ngẫm lại đều khiến người ta trong lòng lo sợ, tất cả điều này đều là nghiệt duyên mà Phòng tiên sinh tạo ra.
Hoa Như Ngọc nghe Trần Tiểu Cửu nói ra những lời đáng khinh, trong ánh mắt diễm lệ hiện ra tinh mang, nhìn chằm chằm về Trần Tiểu Cửu, trong lòng lại nghĩ tên khốn khiếp này hù dọa người ta, còn có thể dọa được trong lòng đối thủ.
- Trần đại nhân, viễn cảnh mà đại nhân miêu tả rất kinh khủng, nhưng đại nhân cho rằng ta sợ sao?
Phòng Linh nói:
- Định Nam vương cả một đời kiêu hùng, đâu phải là một đứa trẻ non nớt có thể so bì? Lại đâu có thể vì một bức thư của Thạch Đầu Trù mà coi ta là kẻ địch?
Trong đôi mắt của Phòng Linh đầy sự khinh thường:
- Bao nhiêu năm nay, ta trung thành tận tâm với Định Nam vương, cần cù có thừa, bao nhiêu diệu kế đều từ ta mà ra, nói ta là mưu sĩ được tín nhiệm nhất của Định Nam vương, cũng không quá, nếu không, sao có thể để ta đi cùng tiểu Vương gia đi sứ Đại Yến chứ?
- Giữa ta và Định Nam vương có tình cảm thâm hậu như thế, sao có thể vì một bức thư, mà khiến Định Nam vương giơ đao với ta được, đáng cười, đáng cười! ha ha.
Phòng Linh vừa dứt lời, không khỏi cười lớn.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy những lời nghịch biện của Phòng Linh, không khỏi cũng cười lớn, trong tiếng cười đó, có hàm chưa sự khinh bỉ.
Phòng Linh bị tiếng cười của Trần Tiểu Cửu làm cho si ngốc, dừng tiếng cười, do dự nói:
- Trần đại nhân, đại nhân đang cười gì vậy? Đại nhân đang cười với ta hay cười cùng ai?
Trần Tiểu Cửu dừng tiếng cười, sa sầm mặt, từng chữ một nói:
- Ta đang cười Phòng tiên sinh thông minh một đời, hồ đồ một lúc.
Phòng Linh nói:
- Nói rõ?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Phòng tiên sinh cũng thừa nhận Định Nam vương là một đời kiêu hùng? Vậy cũng hiểu, người kiêu hùng có thể chung hoạn nạn, mà không thể chung phú quý. Khi Định Nam vương khó khăn, ngài là bề tôi tựa như cánh tay của y, khi Định Nam vương thuận lợi như diều gặp gió, Phòng tiên sinh chẳng qua chỉ là một đôi mắt trên gấm dệt hoa mà thôi? Có cái gì đáng khoe khoang sao? Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Phòng Linh nghe vậy, ngẩn người, nặng nề cúi đầu.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Lúc này hai bên kình chiến, trông gà hóa cuốc, qua loa đại khái, đều muốn trở thành mồi lửa thất bại.
- Định Nam vương nghi ngờ quá nhiều, nhận được bức thư này, liên tưởng ngay tới những hành vi gần đây của ngài, sao có thể hoàn toàn tin tưởng ngài? Tất nhiên sẽ giam giữ thê nữ của ngài, cửu tộc của ngài. Sau đó đợi ngài quay về, nghiêm hình tra tấn, tìm mọi cách tra khảo, thà giết nhầm, còn hơn bỏ sót!
Phòng Linh run lên, không khỏi nghi ngờ, trong mắt đã không còn vẻ mặt bướng bỉnh vừa rồi.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Thứ hai, cho dù Định Nam vương vô cùng tin tưởng ngài, ngài cũng không thể may mắn thoát nạn, phải biết, khi binh cường tướng mạnh, trong mắt kiêu hùng, ngài chỉ là kiêu ngạo kể công, ỷ vào công lao, mà không coi ai ra gì.
- Địa vị của ngài có thể so với Ngô Đồng sao? Người tương lai kế nhiệm vương vị của Định Nam vương là Ngô Đồng, Phòng tiên sinh công lao lấn át chủ như vậy, chỉ có thể khiến Ngô Đồng mất đi quyền thống chị đối với vương vị.
Trần Tiểu Cửu nói tới đây, không khỏi mỉm cười,:
- Lời thật mất lòng, Phòng tiên sinh ngoài khoa tay múa chân, ngài còn có thể có gì nữa? Thái bình thịnh vượng, chỉ cần dùng nhân tài thống trị triều đình là đủ, kỳ tài có một không hai đều phải giết sạch, bởi vì đó là người cạnh tranh hữu hiệu nhất đối với kẻ nắm giữ quyền thế.
Phòng Linh thay đổi sắc mặt, hồn nhiên không ngờ Trần Tiểu Cửu có thể nhìn sâu xa như vậy, nhưng nghe hắn phân tích, dường như cũng có lý.
Trần Tiểu Cửu lại tiếp tục đe dọa:
- Định Nam vương không ra tay với ngài, là vẫn luôn nể trọng ngài, đó là vì sức khỏe của Định Nam vương vẫn còn, một khi tới lượt Ngô Đồng tại vị, đương nhiên không coi là khẩn cấp, hoặc tuy y muốn diệt trừ ngài, nhưng lại không có lý do chính đáng, không thể thực hiện.
- Nhưng bây giờ thì khác rồi, chỉ cần có bức thư này trong tay, có thể cho Định Nam vương đầy lý do đẻ giết ngài, đóng cho ngài một tội danh phản tặc, nếu có thể diệt trừ họa lớn trong lòng, lại có thể có tác dụng răn đe, cớ sao không làm chứ? Cho nên, Phòng tiên sinh, ngài tỉnh ngộ lại đi.
Những lời của Trần Tiểu Cửu khiến tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc, Diệp Ngâm Phong tâm sự nặng nề, trên trán nổi lên sự sầu lo, trong lòng lại đang nghĩ: Chỉ cần lão Hoàng đế không chết, mình không phải là một Phòng Linh khác sao? Đây chính là số mệnh của các kỳ tài có một không hai.
Tiểu Bạch công tử nhìn Trần Tiểu Cửu, lại cúi đầu, trong lòng lại như chấn động: Tiểu Cửu nói những lời này, lại để mình nghe, lẽ nào là muốn chuyển cáo cho ta phụ hoàng kia là lão bất tử sao?
Phòng Linh che mặt, nhíu mày suy nghĩ, mới vỗ mạnh một cái lên bàn, từng chữ một nói:
- Ta không tin Định Nam Vương là người như vậy. Ta không tin ông ta có thể làm ra những việc như vậy, Trần đại nhân, đây chẳng qua là thủ đoạn đại nhân lôi kéo ta, ta…ta tuyệt đối sẽ không tin đại nhân.
- Cái gì? Ngài không tin ta sao?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Lẽ nào ngài vì sự bướng bỉnh trong lòng, vì sự tín nhiệm của ngài đối với Định Nam vương, không sợ thê nhi lão ấu của ngài vì đó mà bị giam trong nhà lao sao?
Phòng Linh nói:
- Ta không tin! Định Nam vương sẽ không đối xử với ta như vậy, ta có ân tái tạo với ông ta! Ông ta sao có thể vô tình như vậy?
- Phòng tiên sinh, ngài đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Trần Tiểu Cửu thất vọng vô cùng:
- Vậy phải thế nào, Phòng tiên sinh mới tin phán đoán của ta chứ?
Phòng Linh nói:
- Trừ phi Trần đại nhân có thể chứng minh cho ta thấy! Chỉ cần Định Nam vương thật sự tuyệt tình như vậy, ta cúi đầu, phản lại Phúc Kiến,đầu hàng Đại Yến! Đương nhiên, Trần đại nhân trước hết phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người nhà của ta, tuyệt đối không thể bị một chút tổn hại nào! Ba mươi hai người vợ bé của ta, ai cũng đều là xương thịt của ta.
- Sự trung dũng của Phòng tiên sinh, ta rất bái phục!
Trần Tiểu Cửu thở dài một tiếng, cười khổ nói:
- Phòng tiên sinh cũng thật cho ta nan đề à! Tuy nhiên, việc tuy khó làm, nhưng sao có thể làm khó Trần Tiểu Cửu ta chứ?