Ý nghĩ của Thạch Đầu Trù rất phức tạp, cũng rất mâu thuẫn.
Đầu tiên gã nghi ngờ Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội đắc thắng, lôi kéo Tả Hiền vương, Tả Hiền vương thuận thế ngã vào lòng Trần Tiểu Cửu.
Nhưng, bây giờ nghe ra hình như lại không phải là như vậy, Tạp Ba không thể bị Trần Tiểu Cửu lôi kéo được, vẫn ngồi trên chiếc ghế gấp kia khuấy động giao tình ư?
Càng là như vậy Thạch Đầu Trù càng thấy hồ đồ: Tạp Ba có phải là ngốc không? Nhận sự miệt thị của Trần Tiểu Cửu, tại sao còn liếm mặt trơn râu? Ngươi có phải là có khuynh hướng ngược à.
Thạch Đầu Trù suy nghĩ nát óc vẫn không có lời giải đáp, cân nhắc một chút, cười nói:
- Trần đại nhân thật có lòng, chỉ là ta làm quá nhiều, thắt lưng không tốt lắm, nên đứng cho thoải mái.
Ha ha..tiểu tử thối, không muốn ngồi, vậy ngươi cứ đứng, sĩ diện thì tự làm khổ cái thân.
Trần Tiểu Cửu vẫn sa sầm nét mặt nói:
- Thạch công tử, công tử tới có việc gì quan trọng sao? Ta đang muốn bày tiệc với mấy người bạn tốt, nếu công tử không có việc, thì đi về trước cho.
À? Đây là muốn đuổi khách ư?
Thạch Đầu Trù nóng nảy, vội nói;
- Trần đại nhân đừng vội, ta và Trần đại nhân vốn là cố nhân, tha hương gặp cố nhân, vô cùng thân thiết, lúc này tới bái kiến, tâm trạng vui vẻ khác thường.
- Ồ…đúng rồi, tiểu Vương gia cũng vừa gặp đã quý Trần đại nhân, đặc biệt mệnh cho ta mang đến một số lễ vật, hiến tặng tới Trần đại nhân.
Nói xong, liền đưa danh mục lễ vật cho quản gia.
Trần Tiểu Cửu cầm lấy tờ danh mục lễ vật từ tay quản gia liếc nhìn một cái, trân châu mã não, phỉ thúy ngọc thạch, cổ họa danh tiếng, cái gì cũng có, coi như là vô cùng phong phú, trong lòng thầm tính toán một chút, tính ra thành bạc cũng phải ngoài trăm vạn lượng, thật là rất mạnh tay.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Được! Nếu là tâm ý của tiểu Vương gia, vậy ta xin nhận, Thạch công tử còn có việc gì không? Không có vậy thì mời công tử về cho, người đâu! Tiễn khách.
Mẹ nó, ngươi nhận đồ của ta rồi, còn muốn đuổi ta sao? Còn đuổi tới hai lần? Ngươi rút cuộc có biết xấu hổ không hả? Thật coi ta là gà mờ sao?
Thạch Đầu Trù cố gắng kiềm chế sự nổi giận trong lòng, nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài, giả bộ tươi cười, nói:
- Trần đại nhân, thật không dám dấu, tiểu Vương gia còn có một việc muốn nhờ, đó chính là việc hôn sự với Thiên Vũ công chúa, vẫn xin Trần đại nhân có thể bỏ ra chút tâm sức.
- Cái gì? Hôn sự?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu cười lạnh: Ngô Đồng à, Ngô Đồng, đều đã rơi vào cảnh này rồi, còn muốn ôm mỹ nhân về sao?
Ngươi cũng không mở to mắt ra mà xem, Thiên Vũ công chúa là vợ của ta à! Cướp vợ của ta, thì chính là tìm tới cái chết.
Trần Tiểu Cửu cũng không phản bác, cười lạnh nói:
- Thạch công tử, việc này không cần công tử tới hỏi, ta có thể bàn kỹ với Phòng tiên sinh, nếu không còn việc gì khác, công tử vẫn về cho.Ồ…đúng rồi, những lễ vật mà công tử tặng, ta sẽ chuyển vào nội khố, chút tiền đó, ta không coi ra gì.
Tiền nhỏ? Đó cũng phải tới hơn một ngàn vạn.
Thạch Đầu Trù thấy số tiền đó cũng như là nước đổ lá khoai rồi, trong lòng nghẹn khuất, hơn nữa Trần Tiểu Cửu không để ý tới lời thỉnh cầu của mình, còn muốn nói chuyện với Phòng Linh, coi thường tâm tư của mình, rõ rành rành.
Trong lòng gã thấy khó chịu, cười lạnh nói với Phòng Linh:
- Phòng tiên sinh thật là có mối quan hệ tốt, có thể làm bạn với Trần đại nhân, cùng ngồi cùng ăn, thật là vô cùng vinh hạnh, đây còn có thể diện hơn cả làm quân sư cho Định Nam vương? Hừ…, ta có cơ hội nhất định sẽ nói rõ việc này với Định Nam vương! Cáo từ.
Thạch Đầu Trù vung ống tay áo, muốn đi ra, vừa khéo người hầu kia chạy vào, vội vàng đụng phải Thạch Đầu Trù, cũng không để ý tới đau, đứng lên hấp tấp nói:
- Lão gia, Khang Thiết cầu kiến, hình như là bắt được một người đưa tin ở ngoại thành.
- Hả? Người đưa tin?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Mau mời Khang Thiết vào đây.
Trong lòng Thạch Đầu Trù khẽ lộp bộp, có thể là người mình vừa mới cử đi đưa thư cho Định Nam vương? Chẳng lẽ lại bị ép buộc?
Khang Thiết sải bước tiến vào, đưa thư cho Trần Tiểu Cửu.
Trần Tiểu Cửu mở thư ra, nhìn nội dung trong thư, vừa đúng là tin chửi bới Phòng Linh, chỉ là chữ viết này rất quen, giương mắt nhìn Thạch Đầu Trù, không kìm nổi bật cười. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Thạch Đầu Trù bị Trần Tiểu Cửu nhìn mà tâm hoảng ý loạn, run rẩy nói:
- Trần đại nhân, đại nhân…nhìn ta làm gì?
Trần Tiểu Cửu cười:
- Không nhìn gì, ta chỉ là đang nghĩ, Thạch công tử sao còn chưa đi? Lẽ nào Thạch công tử cũng rất quan tâm tới bức thư này?
Thạch Đầu Trù tâm rối bời, đã mơ hồ dự cảm có chuyện không ổn, tỏ ra tươi cười:
- Ồ! Không quan tâm! Một chút…một chút cũng không quan tâm, bây giờ ta phải đi rồi.
- Đi?
Trần Tiểu Cửu nói:
- Vẫn xin Thạch công tử ngồi lại uống trà đã rồi đi.
Hắn liếc mắt nhìn, Khang Thiết liền chặn cửa, không để Thạch Đầu Trù đi ra ngoài.
Thạch Đầu Trù hoảng hồn, lắp bắp nói:
- Trần đại nhân, đây là ý gì? Đại nhân…muốn giam ta sao?
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Thạch công tử căng thẳng gì chứ? Chúng ta không phải cố nhân sao? Đối xử với cố nhân đương nhiên phải nhiệt tình một chút mới được, ta mời thạch công tử uống Trà cũng không được sao?
Quay người đưa mắt liếc nhìn Độc Hoàng:
- Còn không mau đi pha trà cho Thạch công tử?
Độc Hoàng hiểu ý, quay người đi… Trần Tiểu Cửu thấy Phòng Linh đang nhìn về phía mình, trầm ngâm một chút, cười nói:
- Phòng tiên sinh, nghe nói ngài là một bậc thầy về thư pháp, ta muốn mời ngài xem qua nét chữ này thế nào?
Nói xong, liền đưa thư qua.
- Bậc thầy thì không dám, chỉ là có biết một chút về thư pháp thôi.
Phòng Linh không biết Trần Tiểu Cửu rút cuộc có dụng ý gì, nhận lấy bức thư xem, chỉ nhìn thoáng qua, không khỏi ngây người, đỏ mặt, trong mắt bắn ra sự kinh hãi.
Thạch Đầu Trù nhìn vẻ mặt đó của Phòng Linh, liền đoán ra bức thư này nhất định là bức hư mình gửi đi không còn nghi ngờ gì, trong lòng cảm thấy không ổn: Trần Tiểu Cửu luôn khổ sở tìm kiếm nhược điểm của mình mà không được, có thể nào mượn chuyện này mà gây sóng gió, giết chết mình không?
Nghĩ tới đây, tâm lực lao đao, không biết lo liệu thế nào, mồ hôi tuôn đầy trên trán, nối thành một mảng.
Trần Tiểu Cửu cười với Thạch Đầu Trù, nghi vấn nói:
- Thạch công tử sao vậy? Vẻ mặt hoảng hốt, hình như đang lo sợ điều gì đó?
- Không…không có! Ta chỉ là…chỉ là hơi nóng.
Thạch Đầu Trù cảm thấy lưỡi khô, để che dấu sự căng thẳng của mình, liền uống một ngụm trà thơm mà Độc Hoàng bưng lên, kiềm chế mình trấn tĩnh lại.
Độc Hoàng thấy Thạch Đầu Trù uống cạn, liếc nhìn Trần Tiểu Cửu, lộ ra nụ cười hiểu ý.
Trần Tiểu Cửu khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Phòng Linh đang kinh ngạc, có thâm ý cười:
- Phòng tiên sinh, chữ này viết thế nào? Có phải rất có phong cách quý phái? Theo ta thấy, không chỉ là kiểu chữ viết rất đẹp, nội dung càng là chữ chữ châu ngọc, ý vị sâu xa.
Phòng Linh xem xong thư, rối như tơ vò, khó chịu giống như là bị dao đâm.
Y vô cùng quen thuộc với nét chữ này – Ngoài Thạch Đầu Trù ra, không ai có thể viết ra loại chữ gầy như vậy.
Nhưng điều khiến y tuyệt vọng là trong thư bày ra "loang lổ việc xấu" của y: Giao hảo với triều thần Đại Yến, ngầm có xã giao, bán chủ cầu vinh, rất nhiều tội danh, mỗi tội danh chỉ lấy ra, cũng đủ diệt môn, giết cả cửu tộc.
Còn điều khiến Phòng Linh đau lòng đó là, nếu chỉ có một mình Thạch Đầu Trù hẳn không dám phát đi bức thư này, sau lưng tất nhiên là có được sự cho phép của Tiểu Vương gia Ngô Đồng.
Nghĩ tới đây, trong mắt Phòng Linh lóe ra nước mắt trong suốt, ôi, mình đã bao nhiêu năm không khóc rồi?