Chương 845: Chương 847: Đấu tranh nội bộ

Phòng Linh theo Tiêu thừa tướng hỏi thăm tin tức, sự rung động này làm cho đám người Ngô Đồng không nói được gì. Thiên Vũ công chúa và Trần Tiểu Cửu dường như có một mối quan hệ gì đó mờ ám .

Nghe những lời ấy, Ngô Đồng tức giận đến xanh mét mặt mũi, vỗ án:

- Hoá ra hắn lại lòng muông dạ thú, dám tư thông với công chúa? Bản tiểu vương ngày mai sẽ vào triều gặp hoàng đế Đại Yến, nhất định sẽ đâm hắn một nhát, khiến hắn chết không có chỗ chôn.

Phòng Linh ánh mắt thản nhiên như nước, ở trước mặt Ngô Đồng đảo qua đảo lại, trong lòng đối với tiểu vương gia cảm thấy rất thất vọng.

Nếu Tiêu thừa tướng biết mối quan hệ mờ ám giữa Thiên Vũ công chúa và Trần Tiểu Cửu, thì chắc chắn lão Hoàng Đế cũng biết rất tường tận chuyện này.

Bởi vậy có thể suy đoán, lão Hoàng Đế tín nhiệm Trần Tiểu Cửu là có nguyên nhân, ít nhất là trong lòng có chút gì đó ngầm chịu đứa con rể này.

Nếu như thế, hi vọng việc Ngô Đồng cưới Thiên Vũ công chúa sẽ hoàn toàn thất bại, nhưng tiểu vương gia hồ đồ này nếu không cưới được Thiên Vũ công chúa thì sẽ bỏ qua sao?

Phòng Linh suy nghĩ nửa ngày, mới nói -Tiểu Vương gia, dựa vào việc lấy người nào đó ra xem, lấy Thiên Vũ công chúa thật khó, chi bằng chúng ta lợi dụng điểm này uy hiếp ngược lại, đổi lấy của cải , lương thực được chăng? Tin rằng hoàng đế nước Đại Yến sẽ đồng ý, ông ta sẽ không thể xé rách thể diện, vắt chày ra nước.

Thạch Đầu Trù mặt lạnh , phản bác - Phòng tiên sinh ngài có ý gì? Vương gia ngàn dặm xa xôi cưới công chúa, Công chúa cưới không được, lại đem về một đống lương thảo, ngươi đặt tiểu vương gia ở chỗ nào? Trở lại Phúc Kiến, sẽ bị thần tử giễu cợt? Tiểu vương gia mặt mũi để vào đâu? Ngài nói đi, ngài rốt cuộc có mục đích gì?.

Ngô Đồng dường như bị Thạch Đầu Trù làm cho nổi cơn tức tối, trong lòng đối với Phòng Linh bất mãn, đập tay lên bàn, hừ lạnh nói - Phòng Linh, ngươi chẳng lẽ muốn hại bản tiểu vương hay sao? Bản tiểu vương rốt cuộc đắc tội gì với ngươi ? Sao lại ghen ghét ta như thế? Việc đón dâu ngươi không cần bận tâm, tất cả đã được Thạch công tử giúp ta bày mưu tính kế rồi.

Phòng Linh trong lòng lạnh lẽo, Nhìn Thạch Đầu Trù với ánh mắt tàn nhẫn, âm thầm thở dài - Thân tiểu nhân, Xa hiền thần! Tiểu Vương gia, thua kém cha ngài rất nhiều rồi… - Tiểu Vương Gia, ta nói thế thôi, ngài hãy cân nhắc kĩ lưỡng, Phương mỗ xin cáo lui Phòng Linh thầm nghĩ sẽ đi uống đến say.

Vừa đi tới cửa, Khang Thiết dẫn người đi tới, nói với Phòng Linh - Phòng tiên sinh, Trần đại nhân ở phong lưu thiết yến, xin mời ngài đến dùng cơm đãi khách.

- Chỉ mời có một mình mình Phòng Linh ngẩn người ra , nhìn sang Ngô Đồng, Thạch Đầu Trù với ánh mắt do dự , biết là nếu mình từ chối sẽ gặp chuyện không hay, nhưng nếu đến lúc này cũng không biết Trần Tiểu Cửu sẽ bày ra trò gì, trong lòng thấp thỏm không yên.

Lại suy nghĩ một chút, mặc cho Ngô Đồng hoài nghi cũng phải đi dự tiệc, moi ra quân bài chưa lật của Trần Tiểu Cửu mới tốt.

Phòng Linh ngoái đầu nhìn lại Ngô Đồng, chắp tay nói - Tiểu vương gia, với tính khí của Trần đại nhân thì chúng ta không thể từ chối, chúng ta không thể thất lễ, ta đi xã giao một lát sẽ quay lại.

Cũng không để ý tới sắc mặt của Ngô Đồng, Thạch Đầu khó coi như thế nào, dứt áo theo Khang Thiết rời đi.

Nhìn Phòng Linh khuất bóng, Ngô Đồng tức giận đến cả người run rẩy, gần như không khống chế nổi mình, cầm chén trà hung hăng quăng xuống đất, mảnh sứ vỡ văng khắp nơi.

- Được, Phòng Linh, ngươi dám xem thường bản tiểu vương?

Thạch Đầu Trù ở phía sau cười lạnh nói - Tiểu Vương Gia, Nếu phòng Linh có ý gì thì cũng là tư oán, ta chỉ sợ hắn cùng với đám người Trần Tiểu Cửu liên hợp lại, phá hỏng nghiệp lớn của Định Nam Vương.

- À. Việc này không thể không phòng ngừa. Việc hòa thân, , ngàn vạn lần không thể để cho Phòng Linh tham dự vào bên trong, một con sâu làm rầu nồi canh.

Ngô Đồng căm giận quở mắng một trận, nghĩ lại rồi nói với Thạch Đầu Trù:

- Thạch công tử, ngươi nói vị công chúa này…. Thật sự không lấy được sao?

Thạch công tử cười nói - Vạn sự tại nhân.

- Bản vương biết Thạch công tử có cách.

Ngô Đồng nghe vây, mặt mày hớn hở, vuốt nhẹ vai Thạch Đầu Trù, truy vấn:

- Có hảo kiến gì nói ra mau, bổn vương đang cao hứng.

Thạch Đầu Trù nói:

- Hòa thân có thể thành công hay không, mấu chốt không phải là ở chỗ thực lực mạnh yếu ra sao? Chỉ cần khiến hoàng thượng cảm nhận được chúng ta thực lực hùng mạnh, thì mọi chuyện sẽ ổn.

Ngô Đồng gật gật đầu - Bổn vương cũng coi như nằm gai nếm mật ở đây, cho nên mới triệu tập Đột Quyết, Uy Quốc, An Nam đến trợ uy! Làm sao có thể nghĩ được rằng An Nam ăn cây táo, rào cây sung, đến quy phục Đại Yến.

Thạch Đầu Trù nói:

- An Nam chỉ là nước nhỏ, không đáng để lo ngại! Trần Tiểu Cửu kẻ này gian dối quỷ quái, chúng ta gần dụng binh thị uy, dường như không thể khiến Trần Tiểu Cửu khuất phục, khiến lão hoàng đế sợ hãi, vậy chúng ta hãy diễn binh, khiến binh lính Đại Yến cùng chúng ta chiến đấu một phen, chỉ có thông qua đổ máu, khiến lão Hoàng đế có cảm giác đau. Trần Tiểu Cửu còn không phải ngoan ngoãn cụp đuôi đến, để Tiểu Vương gia đem Thiên Vũ Công chúa đi.

- Được, Mưu kế rất hay.

Ngô Đồng cười ha ha

- Đi! Chúng ta tìm Tạp Ba, Bình Xuyên Kỷ Phu thương lượng, bọn họ nhất định rất hy vọng ở kinh đô nước Đại Yến diễu võ dương oai một hồi, ừ... Thuận tiện hỏi lại Bình Xuyên Kỷ Phu, nội thân vương sao lại xinh đẹp như vậy? Nếu có thể lấy về cũng tốt.

Thạch Đầu Trù vừa nghe nhắc tới Nội thân vương Tuyết Tử, trong lòng đã cảm thấy không nỡ: nàng là người quen cũ của Trần Tiểu Cửu , rất có thể sẽ trong ngoài phối hợp với nhau.

Việc này nhất định phải để Bình Xuyên Kỷ Phu nói rõ ràng, không thể để cho Trần Tiểu Cửu đắc thủ Trần Tiểu Cửu ở trong lầu thiết yến tiệc, vừa vặn mở tiệc chiêu đãi hai người Nguyễn Lương, Phòng Linh, gọi Diệp Ngâm Phong cùng tiếp khách.

Bốn người đều có học vấn, ngâm thơ, rõ là phong lưu, giống như bằng hữu thân mật.

Phòng Linh uống rượu chưa đã, nhìn Trần Tiểu Cửu với cặp mắt long lanh, trong lòng tiếc nuối: người này thông minh như vậy, đáng tiếc là không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được Gã nghĩ hôm nay cũng không đánh hơi được tin tức gì hay ho, trở về quá muộn, sẽ khiến cho Ngô Đồng bất mãn, mặt vừa mới đỏ, liền cáo từ.

- Phòng tiên sinh, sao ngài đối xử với ta xa lạ thế? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu lôi kéo Phòng Linh không cho gã rời khỏi, cười trêu ghẹo nói - Ồ! Ta đã biết, Phòng tiên sinh phong lưu khôn cùng, cả cuộc đời chỉ thích cùng mỹ nữ oanh oanh yến yến, lúc này thiếu mỹ nhân, nên mất hứng hả?

Trần Tiểu Cửu vỗ tay một cái, liền có bốn tuyệt sắc giai nhân uyển chuyển đi tới.

Các nàng mặc váy trắng, đẹp như tranh vẽ, đôi mắt rất phong tình, ngực đầy đặn, lộ ra hơn nửa phần ngực trắng nõn nà. Cánh hoa, theo thân thể mềm mại tung bay, bộ ngực sữa run nhè nhẹ, đầy đặn và mê người.

- Đại nhân! Ngài không đi được. Được nghe danh tính đại nhân đã lâu, lần này diện kiến, cũng vì đại nhân mà tới, đại nhân nhất định không thể trốn rồi.

Hai mỹ nữ nhào lên, xoa nhè nhẹ vào vai, rồi đấm lưng.

Hai mỹ nhân còn lại , ngượng ngùng ngồi trên đùi Phòng Linh, cố tình lộ ra nửa ngực khêu gợi, dính chặt lấy Phòng Linh, ôm eo gã, sợ gã nhân cơ hội sẽ chạy trốn.

Phòng Linh tuy thông minh tuyệt đỉnh, chỉ có điều anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Bốn mỹ nhân này trông rất cân đối, xinh đẹp như tiên, đúng là báu vật trời sinh, bốn người vây quanh Phòng Linh làm nũng, chỉ trong chốc lát, đã khiến Phòng Linh mê mẩn, không nhớ đến một chữ "đi" nữa.

Nguyễn Lương không màng nữ sắc, nhìn Phòng Linh có diễm phúc như thế, cũng không thèm, chỉ không ngừng cùng Trần Tiểu Cửu, Diệp Ngâm Phong đối ẩm.

Phòng Linh bị bốn mỹ nhân mê hoặc, không muốn trở về dịch quán, càng ngày càng hưng phấn, dĩ nhiên nổi lên lòng ham muốn.

Diệp Ngâm Phong trong lòng buồn cười, vội vàng đi phía trước dẫn đường, bốn mỹ nữ giúp đỡ Phòng Linh lên lầu, để lại Nguyễn Lương và Tiểu Cửu nói chuyện.

Tửu lượng của Trần Tiểu Cửu thật cao , vận khởi công phu đến, ngàn chén không say.

Hai người cùng nhau uống một trận, Nguyễn Lương nôn vài lần, cuối cùng cũng say mềm, đạo phòng tuyến trong lòng cũng biến mất không còn chút nào.

Trần Tiểu Cửu dẫn đường nói:

- Nguyễn đại nhân , ta tin rằng nước An Nam các ngươi đang rơi vào tình thế khó xử, cho nên việc các ngươi xuất binh lần này ta sẽ thông cảm, không trách tội.

- Một lời khó nói hết Nguyễn Lương uống nhiều rồi, cầm cốc đập mạnh xuống bàn giận giữ nói:

-Trần đại nhân , chúng ta chịu đủ rồi, không có cách nào khác, không ngoái lại xin cơm ăn của Đại Yến, hai mặt trái ngược nhau, trong ngoài không phải là người.

Gã đứng lên nói như thế, nói không ngừng, đem chuyện xấu mấy năm qua ra phơi bày, ngay cả việc lần này tiểu vương gia cấu kết với tam quốc, không chút ý thức cả chuyện ép gả công chúa Thiên Vũ cũng đều được nói ra hết.

Trần Tiểu Cửu nghe liền rất vui mừng, nhớ kĩ từng câu từng chữ.

Nghe thêm chút nữa, đều là ân oán cá nhân, cũng không có gì là hay cả, liền sai người hầu đưa Nguyễn Lương về nghỉ ngơi.

Sau đó Diệp Ngâm Phong tiến vào, giận dữ nói:

- Phòng Linh không phải là người dễ chọc, chẳng những gần gũi nữ nhân rát lợi hại, mà miệng vẫn kín kẽ, đã say bí tỉ như thế rồi, chỉ lo lấy nữ nhân gây sức ép, một câu cũng không lọt ra ngoài, nhưng cũng phải để ý.

- Đây chính là Định Nam Vương mưu sĩ, làm sao có thể dễ dàng đối phó được ?

Trần Tiểu Cửu cười cười - Ta vốn không tìm thông tin từ miệng gã, chỉ cần gã đêm nay ở lại, khiến Ngô Đồng nghĩ lầm Phòng Linh và chúng ta rất thân mật, chúng ta coi như là thành công rồi.

Diệp Ngâm Phong nói:

- Tiểu Cửu , ngươi buông dài dây để câu cá lớn sao? Định Nam Vương rất tín nhiệm Phòng Linh, chỉ sợ kế này khó thành.

Trần Tiểu Cửu cười nói - Sợ cái gì? Chúng ta có giúp đỡ mà, Thạch Đầu Trù chẳng phải giúp rất tốt đó sao.

Nhìn Diệp Ngâm Phong do dự, Trần Tiểu Cửu giải thích -Thạch Đầu Trù giả dối, tuyệt không cam lòng làm phụ tá, nhìn Phòng Linh như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ mong bài trừ đi cho thống khoái.

- Chỉ cần chúng ta đưa một chút thông tin không hay về Phòng Linh cho hắn, hắn sẽ nắm bắt rất kĩ, đưa ra những thông tin không có căn cứ, hung hăng đả kích Phòng Linh. Kể từ đó Phòng Linh sẽ sống không yên thân. Ha ha…Một bên đấu với Thạch Đầu Trù, một bên muốn ở cạnh mỹ nhân, ta không tin gã còn có thể vì Định Nam Vương mà bày mưu kế.

Diệp Ngâm Phong nghe thế liền tán thưởng, diệu kế tự giết lẫn nhau đó tại sao mình không nghĩ ra nhỉ?