Tả Hiền Vương Tạp Ba, Bình Xuyên kỷ phu, Nguyễn Lương ngẩn người ra cùng một lúc, vẻ mặt không giống nhau, thấp thoáng một chút kinh ngạc và hưng phấn.
Nguyễn Lương trong lòng không hiểu.
Lúc Đại Yến cường thịnh, An Nam phụ thuộc vào Đại Yến, nhưng vài thập niên trở lại đây, thực lực của Đại Yến ngày càng suy yếu dần, lực lượng quân sự ngày càng hỗn độn, nhất là về sau Định Nam Vương lòng không thần phục. Đối với các nước ở xa, Đại Yến càng ngày càng mờ nhạt.
An Nam cũng nảy sinh ra một chút tâm tư. Mỗi lần thiên tai, sẽ dùng bịnh lực sang chiếm của cải của nước Đại Yến để vượt qua hoạn nạn.
Cho nên, bề ngoài mối quan hệ giữa An Nam và Đại Yến không có vấn đề gì, nhưng không ngừng ngầm công kích nhau, sự lệ thuộc của hai nước dường như cũng không còn.
Định Nam Vương nắm được thời cơ này, lợi dụng địa thế gần đường thủy, lấy sức mạnh của lực lượng quân đội làm chủ lực, dồn An Nam vào bước đường cùng.
An Nam yếu thế, bị áp bức, đành phải cúi đầu trước Định Nam Vương, trong lòng cũng hiểu được có một lão Đại bao che, gặp chuyện cũng không hoảng hốt.
Nhưng không nghĩ rằng sau khi An Nam nhượng bộ, lại phát hiện ra một sự thật rất tàn khốc, lòng dạ của Định Nam Vương thua xa Đại Yến, đối xử với thái độ hoàn toàn trái ngược.
Trước kia làm tiểu bang của Đại Yến, có thể được Đại Yến giúp đỡ rất nhiều, có thể đổi được của cải. Con người có thể chết vì tiền tài, chim có thể chết vì miếng ăn. Khúm núm một chút, chỉ cần giữ được tính mạng , thì có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Nhưng bây giờ, Định Nam Vương không những không cung cấp cho của cải, ngược lại còn yêu cầu của cải từ An Nam, Làm cho dân chúng An Nam ngày càng khổ cực, thật đúng là họa vô đơn chí.
Nhưng nếu không đưa của cải cho Định Nam Vương, Định Nam Vương sẽ dùng vũ lực uy hiếp, ép An Nam đi vào khuôn khổ, sau đó mất đi chỗ dựa vững chắc là Đại Yến, âu cũng là An Nam gieo gió thì gặp bão. Lần này xuất binh phù trợ Định Nam Vương cũng là tạo thế cho y, cũng là vì bị uy hiếp. Nếu không , sao phải cam chịu hành quân ngàn dặm làm lính hầu.
Có nhiều thứ sau khi mất đi mới thấy quý trọng.
An Nam nhớ Đại Yến là một chỗ dựa tốt, bất hạnh thay An Nam đã không biết chọn lựa con đường tốt để đi, nhưng bây giờ cũng không thể mở miệng. Bây giờ Trần Tiểu Cửu dùng trăm phương ngàn kế, hạ thấp tiếng tăm của Đại Yến xuống, kể ra một loạt những hiềm khích trước kia. Như thế sao có thể khiến Nguyễn Lương không vui được chứ.
Tả Hiền Vương Tạp Ba của Đột Quyết, Bình Xuyên kỷ phu của Uy quốc tương đối khiếp sợ, thậm chí còn căm tức.
Nhất là Tạp Ba , Đại Yến và Đột Quyết mấy năm nay chiến tranh liên tục, thắng thua đều đã trải qua, mặc dù không có gì là hiển hách lắm nhưng chung quy thì cũng thắng nhiều hơn thua.
Trong ấn tượng của hắn ta, võ tướng của Đại Yến còn có chút tâm huyếtphàm là quan văn, đều là một đám rối tinh rối mù Nhưng, hắn ta không ngờ Đại Yến lại mãnh mẽ như vậy, văn thần cứng rắn, hai nước đối đầu nhau không ngờ không thèm che đậy thái độ thù địch, đem sự sống chết của con người ra. Điều này trước kia, gần như là chuyện không tưởng tượng được.
Tạp Ba tính toán hồi lâu, cũng hiểu được mục đích cơ bản của tiểu vương gia, lấy cớ cưới công chúa, Nam Bắc hai phía tấn công, khiến Đại Yến rơi vào thế bị động, khiến Đại Yến ngoan ngoãn quy phục.
Tính toán rất lâu, ạp Ba con cáo già xảo quyệt đã đi đến quyết định cuối cùng, nhún nhường Ngô Đồng, để Ngô Đồng làm chim đầu đàn.
Ngô Đồng nhìn Thạch Đầu Trù, có ý dò xét.
Thạch Đầu Trù kiên trì đến cùng, hướng Trần Tiểu Cửu chất vấn -Trần đại nhân, ta không rõ, Đột Quyết, Uy Quốc là hai nước bang giao, không thể tiến vào cứu, nhưng quân ta chính là con dân của Đại Yến, tại sao phải đóng quân ở ngoài thành không được vào thành.
-Ngươi còn thừa nhận các ngươi là con dân Đại Yến.
Trần Tiểu Cửu mặt lạnh , tiến tới gần Thạch Đầu Trù, Ngô Đồng hỏi -Từ xưa tới nay, vua bảo bề tôi chết, bề tôi không thể không chết. Nếu các ngươi thừa nhận mình là con dân Đại Yến, Hoàng thượng lệnh cho các ngươi đóng quân ngoài thành, các ngươi còn ý kiến sao?
- Ngươi….
Ngô Đồng đỏ ửng mặt lên vì tức giận, lại không tìm ra được lí do phản bác lại, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào .
Phòng Linh túc trí đa mưu, trong lòng suy nghĩ như thế này không biết có hay không, một bên có ý tình nguyện Theo ý nghĩ bình thường, lão Hoàng Đế tuyệt nhiên không thể cứng rắn, mạnh mẽ, Trần Tiểu Cửu chuyện bé xé ra to, ra vẻ cứng rắn, mạnh mẽ.
Hoặc là chỉ có sau này gặp được lão Hoàng đế, vạch tộihắn ra, cục diện sẽ thay đổi.
Phòng Linh đem ý nghĩ của mình trao đổi với Ngô Đồng, Ngô Đồng đỏ mặt , hừ lạnh:
- Tuân lệnh đại nhân, ta sẽ sẽ dẫn 50 danh sĩ vào thành theo ba hướng, nhiều binh sĩ sẽ ở chỗ xây dựng cơ sở tạm thời, tuy nhiên còn thức ăn…..
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Các vị sứ giả đã có năng lực dẫn dắt hùng binh vào kinh thành, dĩ nhiên là chuẩn bị đủ lương thảo, còn muốn xin ăn của Đại Yến ta ư. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Ngô Đồng, Tạp Ba, Bình Xuyên kỷ phu tức giận đến sắc mặt trắng bệch, không thể nói được gì nữa, đành chịu khuất phục.
Trần Tiểu Cửu thấy những người này cũng dễ bảo, mới mang theo 4 bốn đội quân hung dũng tiến thẳng tới dịch quán.
Tới dịch quán, Trần Tiểu Cửu chỉ huy, liền dẫn đội quân An Nam nhanh chóng rời khỏi, để lại Diệp Ngâm Phong để làm sứ giả thu xếp mọi chuyện.
Ngô Đồng thấy Trần Tiểu Cửu bất công, trong lòng lòng đầy căm phẫn, vừa mới dàn xếp xuống dưới, liền la hét ầm ĩ cầu kiến Hoàng thượng, muốn đâm luôn Trần Tiểu Cửu một nhát, nhưng y không dám cùng Trần Tiểu Cửu nói rõ ràng. e ngại hắn làm ra điều gì liều lĩnh, đành trông cậy vào Diệp Ngâm Phong để có thể dễ nói chuyện một chút.
Chưa nghĩ đến việc Diệp Ngâm Phong sẽ cự tuyệt - Tiểu vương gia, Trần đại nhân tiếp đãi, nếu thế thì mọi chuyện đều do Trần đại nhân chỉ bảo, ta không có quyền can thiệp.
Nói xong, bỏ lại mấy người ở đó rồi đi.
Ngô Đồng, Tạp Ba, Bình Xuyên kỷ phu không ngờ bị khinh bỉ như thế, nhưng bèo bọt nhất vẫn là nước An Nam, lại chiếm được sự hoan nghênh nhiệt liệt của Đại Yến.
Phòng Linh nghĩ trong lòng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thật sự lợn lành chữa thành lợn què rồi.
Gã thở dài một hơi, nói - Ta đi gặp Tiêu Thừa tướng, nghe ngóng một chút về phương châm của Đại Yến, Tiểu vương gia, Thạch công tử, các người thu xếp công việc ổn thỏa rồi nghỉ ngơi trước đi.
Ngô Đồng nói - Phòng tiên sinh, thăm hỏi Tiêu Thừa tướng, sao không cho ta đi cùng.
Phòng Linh ngập ngừng một chút ,mới nói - Tiểu Vương gia là sứ giả đứng đầu, ngài còn chưa từng bái kiến Hoàng thượng, một mình tiếp xúc với đại thần đầu tiên, đây là vi phạm lễ nghi, rất có thể sẽ bị Trần Tiểu Cửu bắt thóp được, đến lúc đó không hay. Tiêu thừa tướng là đại thần nhiều năm, ai ai cũng biết, không thể mắc lỗi được.
Nhìn Phòng Linh khuất bóng dần, Thạch Đầu Trù lạnh lẽo cười -Tiểu Vương gia, Phòng Linh thật cuồng ngạo , bái kiến Tiêu Thừa tướng, lại để ngài ở trong này, đây rõ ràng là không coi ngài ra gì mà, thật khiến người uất ức đến chết mất.
Ngô Đồng hung hăng dậm chân một cái:
- Để gã kiêu ngạo, cũng là do ta sủng gã, chờ ta lên ngôi, ta không giết gã ta không phải là người.
Phát tiết xong, Tạp Ba, Bình Xuyên kỷ phu cùng nhau thương lượng quân sự đi.
Xe kiều trung lả lướt đi ra, nhìn dịch quán ngẩn người, Không Không, Lan Lan hai người thị nữ theo sát sau trong kiệu chui ra, Không Không nhíu mi, nghi ngờ nói - Thanh Tú, Trần công tử thế nào... làm sao lại rời đi tuyệt tình như vậy, sao không cùng Thanh Tú làm quen đi.
Y Đằng Tuyết chứa đầy sự thẹn thùng trong đôi mắt đẹp dịu dàng, cắn chặt phấn môi, nhẹ giọng nỉ non - Ai biết được , có lẽ là thân phận của ta hù đến hắn, hắn là đại thần của Đại Yến rồi , bây giờ muốn cùng ta phân giới rõ ràng đấy.
Lan Lan cười híp mắt tiếp lời nói - Thanh Tú, Trần công tử không phải người như vậy đâu, người xem bộ dạng vừa rồi của hắn khi gặp Thanh Tú , trong mắt hàm chứa nhu tình, cười đến miệng , Trần công tử đây là đang tị hiềm, buổi tối chúng ta để lại quạt ở cửa sổ, chờ Trần công tử nửa đêm canh ba chui vào.
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang ở đây nói năng linh tinh gì thế.
Y Đằng Tuyết chạm phải ánh mắt của Lan Lan, đôi mắt quyến rũ mê ly, bỗng nhiên che miệng, cười trộm nói:
-Đúng là nên lưu một cái ở cửa sổ mới được.
Không Không nhìn thoáng qua thân hình của Bình Xuyên kỷ phu , hình như có thâm ý nói:
- Chỉ sợ kẻ trộm không đến, lại đến đây một đầu sói.
- Y dám.
Lan Lan bĩu môi khinh thường, mặt tức giận:
- Nếu y dám xông tới, không cần chúng ta ra tay, Trần công tử trong cơn tức giận, có thể cắt y thành trứng chim… - Câm mồm.
Y Đằng Tuyết ngoái đầu trừng mắt nhìn Lan Lan:
- Nha đầu ngốc, ngươi trở thành một cô gái thô lỗ như thế từ bao giờ vậy, những lời như thế này cũng dám nói ra ư.
Đi vài bước, đột nhiên cũng tự che miệng cười rộ lên, ngoái đầu nhìn Lan Lan, Không Không bỡn cợt nói:
- Các ngươi nói cũng có lí, muốn hay không chúng ta cũng dẫn quân nhập hũ một hồi.
Trần Tiểu Cửu mang theo Nguyễn Lương cùng với năm trăm người cầm đao, đi tới phố Hồ Dương, tới chỗ khu nhà cấp cao dừng đứng lại, nói với Nguyễn Lương thật thân thiết:
- Đây là nhà của Lễ Bộ Thượng Thư tiền nhiệm, gã phạm vào tội lớn, bị nêm phong nhà lại sung công. Nguyễn đại nhân cùng ta mới quen đã thân, thì cũng có thể để đại nhân ở trong một nơi tốt nhất ở đây, đầy đủ mọi thứ, mong rằng Nguyễn đại nhân không cần ghét bỏ.
- Này….này , ta chỉ là sứ giả của tiểu quốc An Nam , Trần đại nhân khoản đãi nhiệt tình như thế , ta có phần sợ hãi.
Nguyễn Lương kích động hai tay run rẩy, dường như không thể tự chủ —— gã vừa rồi còn đang lo lắng Trần Tiểu Cửu rốt cuộc muốn đem gã tới nơi nào, có thể sẽ tìm một chỗ xử lí gã, làm sao có thể nghĩ đến Trần Tiểu Cửu sẽ cho gã ở một tòa nhà xa xỉ như thế này.
Trần Tiểu Cửu sắp xếp như thế, không phải coi gã là sứ giả , mà đã coi gã là bằng hữu rồi.
Nhìn Nguyễn Lương cảm kích như thế, trong lòng cũng hiểu được, kế hoạch thu phục lòng người đã kín mít không hề có sơ sót nào, cách li gã ra cũng tốt, là phương tiện để mình thu phục lòng người.
Thêm bạn bớt thù, là chuyện hoàn toàn tốt, nhất là không có ý định lưu lạc ở nước An Nam, Nguyễn Lương là thừa tướng của nước An Nam, không thể không có dấu vết để lại.
Trần Tiểu Cửu đem người đến quét dọn lần nữa, để cho Nguyễn Lương thu xếp mọi việc ở dưới, lúc gần đi mới thân thiết nói - Nguyễn đại nhân từ phương xa đến, tàu xe mệt nhọc, xin mời nghỉ ngơi trước, tối nay ta có mở yến tiệc để chào đón đại nhân, khi nào khai tiệc sẽ cho người đến đón Nguyễn đại nhân, mong rằng Nguyễn đại nhân không từ chối.
Nguyễn Lương nhìn Trần Tiểu Cửu đi xa, trong lòng có chút hoài nghi, rốt cục là có chuyện gì, ngày trước đã từng phạm sai lầm, giờ không thể tái phạm.