Trần Tiểu Cửu nhìn kỹ đêm tối như không có gì, mở cửa phòng, lòng đầy kiều diễm bước vào.
Xa xa liền nhìn thấy Mỵ Nhi giống như một con mèo nhỏ, co rúc trong chăn, xấu hổ che mắt nhìn về phía mình.
Ánh mắt Tiểu Cửu không hề tầm thường, còn có thể nhìn thấy Mỵ Nhi mặc dù đã che mắt, vẫn xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào sự sự đợi chờ đầy hạnh phúc lóe lên trong mắt của Mỵ Nhi.
- Mỵ Nhi, giờ nàng đã là nương tử của ta rồi… Trên mặt Tiểu Cửu tràn đầy hạnh phúc, lặng lẽ ngồi xuống giường.
Mỵ Nhi thẹn thùng, xuyên qua khẽ hở có thể nhìn thấy bàn tay Tiểu Cửu đang giơ tới, ngượng ngùng rụt vào trong chăn.
Tiểu Cửu vội vàng cúi người xuống, ôm khuôn mặt bóng loáng như lòng trắng trứng của Mỵ Nhi trong tay, cười xấu nói:
- Mỵ Nhi, nàng đã là vợ của ta rồi, còn chạy trốn ở đâu chứ?
- Lần này chàng đắc ý rồi sao? một ngày lấy được nhiều vợ như vậy, còn không biết nên ngủ với ai trước nữa.
Đôi mắt Mỵ Nhi trong như nước, nói:
- Sao chàng lại tới chỗ ta? Không sợ các nàng ấy ghen, gây rắc rối cho chàng sao?
Tiểu Cửu lắc đầu:
- Không sợ, không sợ, các nàng ấy đều nghe lời nàng, ai bảo nàng là chị cả chứ?
Vừa trêu ghẹo, vừa cởi quần áo của mình, lộ ra lớp da thịt màu đỏ.
- Chàng…chàng muốn làm gì?
Chu Mỵ Nhi biết đêm nay sẽ ngủ cùng với Tiểu Cửu, trở thành cặp phu thê chân chính, nhưng thật sự tới giờ phút này, trong lòng vẫn có nỗi sợ hãi của việc từ thiếu nữ trở thành thiếu phụ.
Đôi mắt nàng mở to, chui vào trong chăn thật nhanh, sợ Tiểu Cửu sẽ tung chăn ra, hôn nàng, thơm nàng.
Tiểu Cửu lột sạch quần áo, cũng khôngđể ý tới sự phòng ngự của Mỵ Nhi, lập tức chui vào chăn.
Cơ thể mạnh mẽ dính sát lấy cơ thể mềm mại trơn bóng của Mỵ Nhi, bàn tay thăm dò trên bụng nàng, nhẹ nhàng và dịu dàng, khiến Mỵ Nhi căng thẳng, rồi lại dần dần cảm thấy vô cùng thích sự vuốt ve của tình lang.
- Tiểu Cửu, đừng…chúng ta từ từ, nói chuyện đã được không? Thiếp hơi sợ… - Sợ cái gì? Vừa vuốt ve, vừa nói chuyện cũng được mà.
Tiểu Cửu rất có kinh nghiệm tạo hứng thú cho Mỵ Nhi, bàn tay di chuyển trên làn da trơn bóng của Mỵ Nhi, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực đầy đặn của nàng, vuốt ve, ấn mấy cái, liền khiến Mỵ Nhi cảm thấy say sưa, xuất hiện khoái cảm như đằng vân giá vũ.
- Tiểu Cửu, chàng thật tệ, chàng cũng đùa cợt như vậy với Hoa muội muội sao?
- Đúng vậy, Hoa muội muội rất biết hưởng thụ.
- Ta mới không tin, võ công của Hoa muội muội giỏi như vậy, một chưởng là đá chàng bay xuống đất rồi.
- Hoa muội muội không nỡ, Mỵ Nhi đương nhiên không nỡ.
Tiểu Cửu bị cơ thể đang nóng lên của Mỵ Nhi hấp dẫn tới ngứa ngáy, giơ đầu lưỡi ra, hôn lên đôi môi mềm mại của Mỵ Nhi.
Cuối cùng, Tiểu Cửu nhân lúc Mỵ Nhi động tình, mở khớp hàm của Mỵ Nhi, quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, tùy ý thưởng thức đầu lưỡi ngọt ngào của nàng.
Mỵ Nhi mơ màng, hờn dỗi, xấu hổ đáp lại.
Bên trong cơ thể mềm mại, tiếng hô khát khao đó được hấp dẫn, xấu hổ nàng ôm chặt lấy cổ Tiểu Cửu, dùng cơ thể mềm yếu của mình dính sát vào với cơ thể của Tiểu Cửu.
Nhẹ nhàng cử động, cũng cảm thấy cái cọc gỗ vừa cao lớn vừa dữ tợn trên cơ thể của Tiểu Cửu kia đang trên bụng mình, chỉ cần khẽ động, cảm giác tê dại liền khiến mình miên man bất định, vừa bất an vừa đầy sự chờ mong.
Tiểu Cửu cũng giống như một lão ưng, kinh diễm thực sự phong phú.
Hắn vừa ngậm lấy đầu lưỡi của Mỵ Nhi, không ngừng đùa giỡn, đưa một tay ra, chạm vào vùng đất kỳ bí của nàng, không ngờ từ lúc nào đã ẩm ướt.
Tiểu Cửu sờ soạng một chút lại lấy lên, trước mặt Mỵ Nhi đung đưa ngón tay, bỡn cợt nói:
- Mỵ Nhi, nàng xem đây là cái gì? Thật xấu hổ.
- Tiểu Cửu, chàng thật tệ.
Mỵ Nhi mơ hồ biết đó là chất lỏng có khi mình động tình, há mồm cắn đầu lưỡi của Tiểu Cửu, đầu gối thăm dò lên, đỡ lấy cái vật dư thừa của Tiểu Cửu, ngượng ngùng nói:
- Không quản nhiều như vậy, dù sao thiếp cũng là người phụ nữ của chàng, Tiểu Cửu, chàng muốn, muốn thiếp đi.
Vừa nói chuyện tâm tình, vừa điên cuồng hôn môi Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu thấy thời cơ đã tới, cẩn thân kéo quần lót nhỏ xinh của Mỵ Nhi ra, vuốt ve cặp mông nhẵn nhụi bóng loáng của Mỵ Nhi, nói xong những lời tâm tình ngon ngọt, điều chỉnh lại góc độ cơ thể, tìm đúng chỗ, rồi dần dần tiến vào.
- Ôi… đau Mỵ Nhi đau tới nhíu mày, bàn tay đẩy eo của Tiểu Cửu, không để hắn tiếp tục đâm vào.
Vùng cỏ ở giữa khu thánh khiết kia, chưa từng bị quái vật xâm nhập vào, sự đột phá của cọc gỗ kia khiến Mỵ Nhi có sự đau đớn nhu muốn nứt ra.
- Tiểu Cửu, sao lại đau như vậy? Chàng đừng có lộn xộn.
- Lần đầu tiên, đều như vậy, chỉ cần nghỉ một lát, nàng sẽ xin ta tiếp tục.
- Ai nói chứ, còn xin chàng, thiếp không tin.
Mỵ Nhi oán hận nói dứt lời, Tiểu Cửu xấu xa liền khẽ nhúc nhích.
Mỵ Nhi đau tới kiệt cùng, từ trong xương tủy, lại lộ ra khoái cảm vô tận, khiến người ta muốn ngừng mà không được, Mỵ Nhi đang muốn cưỡi mây đạp gió trèo lên đỉnh núi cao, nhưng Tiểu Cửu liền cố tình không động đậy, thật khiến người ta vừa oán vừa hận.
- Mỵ Nhi, ta còn động được không?
Tiểu Cửu hôn lên đậu đỏ trên ngực đầy đặn của Mỵ Nhi, cười xấu nói.
Mỵ Nhi nếm thấy ngon ngọt, hai má ửng hồng, cắn môi, đôi mắt như sóng thu, dường như muốn chảy nước.
Nhìn hai gò má thanh nhàn của Tiểu Cửu, chợt thò đầu ra, cắn vào tai Tiểu Cửu, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Cửu, cảm giác này thật tuyệt, chàng làm tiếp đi, nhẹ nhàng thôi.
Tiểu Cửu giống như đạt được phần thưởng, ôm lấy cặp mông đầy đặn khêu gợi của Mỵ Nhi, điều chỉnh góc độ, nhẹ nhàng và dịu dàng tiến vào.
Mỵ Nhi được Tiểu Cửu làm cho thoải mái, ôm chặt lấy cổ Tiểu Cửu, ánh mắt mê ly, sung mãn và ngọt ngào.
Đến chỗ hưng phấn, nũng nịu ưm lên một tiếng, làm cứng cơ thể không dám nhúc nhích, dường như hồn đều bị rút tới chỗ thoải mái.
Ngày thứ hai, mặt trời lên cao, Tiểu Cửu còn đang ôm Mỵ Nhi chìm vào giấc ngủ.
Tuệ Nương nghịch ngợm nhất, dẫn theo Song Nhi, Đan Nhi, tiểu Đường muội, tụ tập trước cửa phòng, rầm rầm nhìn cửa, cười hì hì nói:
- Tướng công, Mỵ Nhi tỷ tỷ, mau dậy thôi, mặt trời chiếu vào tận mông rồi.
Mọi người cũng đều cười rộ lên.
Mỵ Nhi tỉnh lại trong giấc mộng ngọt ngào, khẽ động, cơ thể không có sức, ở giữa chỗ đó có cảm giác đau đớn, nhưng nghe tấy các tỷ muội tập trung bên ngoài cửa, trong lòng vội vàng, sợ bị chê cười, vội nhịn đau, muốn mặc quần áo vào.
Tiểu Cửu trở mình, ôm eo Mỵ Nhi kéo nàng vào trong chăn, vuốt ve cơ thể mềm mại của nàng, lầm bầm nói:
- Vội gì chứ, ngủ thêm lát nữa, các nàng ấy không vào được đâu, đợi đêm nay ta giúp nàng trừng trị các nàng ấy.
Mỵ Nhi nhìn ra cánh cửa đang chốt, cũng cảm thấy cơ thể không thoải mái, bịt tai, co rúc trong lòng Tiểu Cửu làm nũng.
Ầm… Chợt nghe thấy một tiếng, cánh cửa không ngờ bị đạp ra, liền thấy Hoa Như Ngọc dẫn theo các nàng xông vào.
- Hả? Hoa muội, nàng...nàng sao lại về rồi...
Mỵ Nhi giật mình, thấy các nàng đang nhìn mình với nụ cười đầy ẩn ý, xấu hổ vô cùng, vội vàng rúc vào trong chăn, không dám lộ ra, chỉ là trèo lên chăn, gắt giọng:
- Ai cho các muội vào? Ra ngoài, mau ra ngoài cả đi, ta...lát nữa ta sẽ dậy.
Tên Tiểu Cửu không mặt mũi mới không quản nhiều như vậy.
Duỗi lưng đang mỏi, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Như Ngọc, bất đắc dĩ nói:
- Nương tử đại nhân, nàng hùng hổ xông vào như vậy, có gì dặn dò không?
Hoa Như Ngọc không để ý tới lời nói của Tiểu Cửu, dịu dàng nói với Mỵ Nhi:
- Mỵ Nhi tỷ tỷ, nên dậy rồi, hôm nay các tỷ muội đều phải lại mặt, tỷ là chị cả, nhất định không thể thất lễ như vậy, bây giờ cũng gần tới trưa rồi, muộn tí nữa là không kịp đâu.
- Ai dà, Hoa muội muội không nói, suýt nữa ta cũng quên rồi..Đa tạ Hoa muội muội à.
Mỵ Nhi là tiểu thư khuê các, đương nhiên rất chú trọng tới lễ tiết.
Nếu muốn làm chị cả, đương nhiên phải có dáng vẻ của chị cả.
Lúc này Mỵ Nhi cũng bất chấp ngượng ngùng, nhô đầu ra khỏi chăn, cũng bất chấp trên người chỉ mặc một chiếc áo nội y, đỏ mặt, vội vàng mặc quần áo vào.
Bộ dáng vội vàng mà lười biếng kia, lại khiến các nàng bật cười Mỵ Nhi mặc xong quần áo, kéo tay Tiểu Cửu dậy, gắt giọng:
- Chàng cũng mau dậy thôi, đừng khiến thiếp thành kẻ xấu, không có lễ nghĩa… Để phối hợp tối với Mỵ Nhi, làm một nương tử thông tình đạt lý, Tiểu Cửu lười biếng lại bị Hoa Như Ngọc thô lỗ kẽo dậy, cứ trần truồng như vậy, khiến cho các nàng đều che mắt.
Mỵ Nhi, Hoa Như Ngọc dẫn theo Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường cùng về nhà lại mặt.
Theo quy tắc, hôm nay, cha mẹ nhà gái đều phải ở nhà đợi con gái về, Thôi Viễn Sơn là nghĩa phụ của Đan Nhi, Song Nhi, đương nhiên muốn tận hưởng một chút diễm phúc được Tiểu Cửu bưng trà.
Song Nhi, Đan Nhi dịu dàng gọi tiếng cha, Tiểu Cửu kính cẩn kính trà, sau đó, Chu Mỵ Nhi, Hoa Như Ngọc dâng trái cây, Thôi Viễn Sơn thưởng trà, ăn trái cây, nói lời thể diện, quá trình này coi như là đã xong.
Tiểu Cửu dẫn theo các nàng tới thăm nhà Thôi Viễn Sơn, Kỷ Đức, Trần Lão Hán, cuối cùng, liền quay về lại Chu gia, kính trà Khổng Nghi Tần.
Sau đó, Thôi Viễn Sơn, Kỷ Đức, Trần Lão Hán cũng tới Chu gia uống rượu đoàn viên cùng với Khổng Nghi Tần, với tiêu chí là gia đình hòa hảo, coi như là xong một lễ nghi hoàn mỹ.
Kỷ Đức, Trần Lão Hán không có nhiều văn hóa nội tình, nói chuyện không hợp với Thôi Viễn Sơn và Khổng Nghi Tần, hai người uống rượu, say mèm, rồi lăn ra ngủ Thôi Viễn Sơn và Khổng Nghi Tần đấu vài bài thơ, men say dạt dào, cuộc sống thật quá vui mừng rồi.
Cuối cùng Khổng Nghi Tần được Tiểu Cửu dìu vào trong phòng, Khổng Nghi Tần vừa buồn ngủ, lại bị Tiểu Cửu ngăn lại:
- Khổng lão ca, có chút việc, ta không nói không được.
- Cứ nói đừng ngại.
Khổng Nghi Tần say khướt, còn không ngừng ợ ra.
- Hồng Hạnh, đúng..là con gái của ông?
Trần Tiểu Cửu thử thăm dò hỏi.
Khổng Nghi Tần đang ợ rượu, vừa nghe thấy lời này, rượu liền lập tức bị đè xuống, cảm giác say cũng biên mất.
- Tiểu Cửu, sao ngươi lại biết việc này?
Khổng Nghi Tần, mở to đôi mắt, dường như vô cùng khiếp sợ với việc Tiểu Cửu biết được chân tướng của việc này.
Tiểu Cửu cười:
- Khổng lão ca đừng kích động.
Tiểu Cửu an ủi Khổng Nghi Tần, liền nói lại một lần việc giữa Định Nam vương, Chu lão phu nhân và mẹ của Hồng Hạnh ra.
Liền khiến Khổng Nghi Tần nước mắt tuôn trào, vô cùng cảm khái.
Trần Tiểu Cửu thề nói:
- Khổng lão ca, ta nghĩ ông cũng biết việc giữa ta và Hồng Hạnh, nói thật với ông, Hồng Hạnh đã là người phụ nữ của ta rồi, ta nhất định sẽ không để nàng chịu bất cứ thương tổn nào, mẫu thân của Hồng Hạnh chính là mẫu thân của ta, ta nhất định giúp ông cứu hai mẹ con nàng từ trong tay Định Nam Vương ra.
- Tiểu Cửu, Hồng Hạnh có thể gả cho ngươi, thật là diễm phúc của nó… Text được lấy tại http://truyenfull.vn Khổng Nghi Tần cảm động tới rơi nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Tiểu Cửu châm chước nói:
- Việc này, cần phải có mạng lưới quan hệ rộng, cho nên, năm tới, ta muốn để Khổng lão ca, Thôi đại gia và ta cùng vào kinh, trợ giúp cho ta.
- Được, ta nhất định đi, Thôi lão gia cũng nhất định sẽ đi.
Khổng Nghi Tần lau nước mắt, truy vấn hỏi:
- Khi nào xuất phát?
Trần Tiểu Cửu từng chữ một nói:
- Mùng sáu tháng giêng, ngày tốt, tháng lành, đúng giờ xuất phát. .