Trần Tiểu Cửu nghe vậy, khóc dở cười dở, cũng không biết Chu Mỵ Nhi đã làm chê bai hắn, hay là khen hắn?
Hắn ho nhẹ một tiếng, mới vờ như vừa cao giọng hát ca, cười hì hì nói:
- Chư vị nương tử, trượng phu đến cũng… A??
Mọi người nghe thấy tiếng của Trần Tiểu Cửu, trái tim đều nhảy loạn lên, một đám ngồi co quắp, ai cũng không dám cử động, cũng ngượng ngùng không dám nói.
Trần Tiểu Cửu cố nén cười, nhẹ nhàng đi tới.
Hắn không vội kéo tấm khăn che mặt của năm vị tân nương xuống, mà nhẹ nhàng di chuyển bước chân, đi đi lại lại trước mặt bọn họ.
Mọi người chỉ có thể thấy sự di chuyển của bước chân thông qua khe hở lộ ra phía dưới tấm khăn voan, lại không thể nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trên khuôn mặt hắn.
Bàn tay to của Trần Tiểu Cửu ngẫu nhiên thăm dò tới, muốn gỡ khăn voan ra.
Lại cứ vén lên một nửa, rồi lại che lại, thật khiến người ta để ý.
Đan Nhi vô cùng lo sợ, thấy Trần Tiểu Cửu lần thứ ba tới vén khăn của mình, trong lòng ngượng ngùng, nghĩ lần này sẽ thật sử vén lên?
Lại không ngờ Trần Tiểu Cửu lại đùa giỡn với nàng, vừa lộ ra đôi môi đỏ, cái miệng nhỏ nhắn rồi lại buông khăn xuống.
Đan Nhi vô cùng tức giận.
Xuyên qua lỗ hổng của khăn voan, nâng gót chân lên, giẫm một cái thật mạnh vào ngón chân của hắn.
Nghe thấy tiếng kêu hô của Tiểu Cửu, nàng gắt giọng:
- Bọn ta khổ sở đợi lâu như vậy, chàng còn đối xử với bọn ta như vậy, còn không vén khăn, bọn ta không gả nữa, đỡ phải chịu sự vô lại của chàng.
Mọi người đều biết tính tình điêu ngoa của Đan Nhi, tuyệt đối không thể chịu đựng được sự khiêu khích nhiều lần của Tiểu Cửu, không khỏi cười thành tiếng.
- Đan Nhi ngoan, đừng giận, ta không phải là trêu nàng sao? Ta không mở khăn voan được sao? Trước hết phải tháo Đan Nhi là được rồi.
Trần Tiểu Cửu đã chịu gian khổ cũng không dám…mồm mép bịp người nữa.
Nhẹ nhàng đi tới trước mặt Đan Nhi, thâm tình vén khăn lên cho nàng, lộ ra một khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, ngượng ngùng mà giận tái đi của Đan Nhi.
- Đan Nhi, chậc…, nàng thật đẹp.
Tiểu Cửu đưa tay chạm vào cằm Đan Nhi, bị đôi mắt tròn xoe của Đan Nhi làm cho mê hồn.
- Lại nói những lời dễ nghe để lừa ta.
Đan Nhi oán hận hừ một tiếng, giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng ngần ra, chỉ vào bốn vị tân nương, ghé vào tai Tiểu Cửu, nhỏ giọng nói:
- Tên xấu xa, đừng có lúc nào cũng đùa giỡn ta! Trong lòng họ cũng đều đang ghen đó, sau này sẽ làm khó ta, còn không mau gọi các nàng ấy đi.
- Đan Nhi ngoan, nàng vừa gả cho ta, đã hiểu chuyện như vậy rồi… Trần Tiểu Cửu yêu thương cắn vào vành tai Đan Nhi, khiến Đan Nhi đỏ mặt tía tai, mới đi tới trước mặt các mỹ nhân khác, vén khăn voan của các nàng lên.
Mỵ Nhi lạnh lùng diễm lệ, Tiểu Đường ngọt ngào, Tuệ Nương khí chất tuyệt luân, Đan Nhi, Song Nhi đều vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Đôi tròng mắt của Trần Tiểu Cửu dường như không đủ dùng, với nhiều thái độ cảm xúc khác nhau, chạy đi chạy lại trước các thiếu nữ, si ngốc nói:
- Tiểu Cửu ta thật là người có phúc nhất trên đời, có thể lấy được nhiều báu vật tuyệt sắc như vậy?
- Phì..ai là báu vật? Đừng có nói hươu nói vượn.
Các nàng đều không khỏi hờn dỗi, đồng loạt xông tới, kéo tay, lôi đùi, khiến Tiểu Cửu té nhào lên giường, vui cười đùa giỡn.
Đợi chơi đùa một lúc, Tiểu Cửu mới thở hổn hển, ôm lấy các giai nhân, cười xấu nói:
- Mấy tỷ muội các nàng thương lượng xong chưa, đêm nay rút cuộc ai sẽ hầu hạ ta?
Hả?
Trần Tiểu Cửu vừa nhắc tới vấn đề này, năm vị giai nhân đều ngại ngùng nói.
Ai cũng ngượng ngùng, đều nghiêng đầu, không đám đối diện với Tiểu Cửu.
Không khí có chút căng thẳng.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Các nàng đều không nói, vậy là có nghĩa là chấp nhận, lẽ nào năm nàng đều muốn ngủ cùng ta sao? ha ha…, Tiểu Cửu ta thật là diễm phúc khôn cùng.
- Phì…chàng nghĩ hay quá nhỉ… Các cô gái khẽ gắt lên, chi có Tiểu Đường là nỉ non nói:
- Cửu ca, đề nghị của chàng..thiếp không phản đối, chỉ là…chỉ là chiếc giường này hơi nhỏ một chút, năm tỷ muội lại thêm Cửu ca cùng ngủ nữa thật là tạm bợ… Tiểu Cửu vui mừng, kéo Tiểu Đường ngồi trong lòng, thơm nàng một cái, đùa giỡn nói:
- Vẫn là Tiểu Đường hiểu được tâm tư của ta.
- Tiểu Đường, da mặt của muội cũng thật dày.
Tuệ Nương giơ tay đặt dưới nách Tiểu Đường rồi kéo, sẵng giọng:
- Mấy tỷ muội chúng ta, cũng biết muội hiểu được tâm ý của Tiểu Cửu, luôn nuông chiều chàng, đổi lại là người khác, ai có thể làm chuyện xấu hổ thế chứ?
- Sao lại chỉ có muội nuông chiều Cửu Ca? Song Nhi cũng rất nghe lời Cửu ca mà.
Tiểu Đường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng của Song Nhi, cười hỏi nói;
- Song Nhi ngoan, muội có đồng ý cùng ta hầu hạ Cửu Ca đêm nay không?
Ánh mắt Tiểu Cửu và các cô gái khác cùng đều hướng về Song Nhi.
- Ta… Hai má trắng nõn của Song Nhi nóng lên, thấy Tiểu Cửu đưa ánh mắt rất nóng bỏng về phía mình, vội cúi xuống, tay thủ vào trong góc áo, cắn môi, bụm mặt, nũng nịu nói:
- Ta không muốn, ta xấu hổ lắm. Việc này hai người phụ nữ làm thế nào?
Mọi người cùng nhìn dáng vẻ xấu hổ của Song Nhi, cùng cười rộ lên.
- Được rồi ! được rồi.
Trần Tiểu Cửu xua tay, chính thức nói:
- Vậy thì đêm nay vẫn phải có người ngủ cùng ta, các nàng nỡ nào để ta cô độc sao?
- Mỵ Nhi, tuổi nàng lớn nhất, nàng thương lượng với các tỷ muội xem, rút cuộc ta sẽ động phòng cùng ai đêm nay?
Mỵ Nhi nghĩ rất lâu, mới nói:
- Tiểu Cửu, chàng bịt mắt lại đi, tai cũng che lại, chúng ta chơi bịt mắt bắt dê, chàng trước hết bắt được ai, thì người đó đêm nay sẽ cùng chàng, được không?
Các cô gái cùng cười vỗ tay khen hay.
Trần Tiểu Cửu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ phục tùng theo quyết định này, trong lòng lại thầm nghĩ, tốt nhất một phát bắt hai người, như vậy mới có thể hưởng thụ được diễm phúc khôn cùng.
Chu Mỵ Nhi tìm được một mảnh vải, bịt mắt Tiểu Cửu lại, lại bịt cả tai, tin chắc là Tiểu Cửu không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, liền tỏa ra bốn phía.
Tiểu Cửu bắt đầu vất vả sờ tới sờ lui trong phòng, hắn thực sự không nghe được gì, không nhìn thấy gì, hoàn toàn bị rơi vào một thế giới yên ắng, tối đen, vất vả bắt giữ con mồi đầy hương thơm.
- Các nàng rút cuộc đang trốn ở đâu vậy?
Tiểu Cửu muốn câu cá mà không có ai trả lời, Hắn mò một lúc, cảm thấy rất mệt, liền sờ tới cửa, chợt lại bị đẩy ra, ngồi xuống đất, hắn thuận thế ôm lấy cái cân đẫy đà đó, hưng phấn nói:
- Ha ha…ta bắt được rồi, ta bắt được rồi, đêm nay, sẽ có nàng cùng ta rồi… Trần Tiểu Cửu đứng dậy, thuận theo cái chân biết co dãn, sờ tới cái bụng, sờ tới đây, Tiểu Cửu chợt cảm thấy một chút khác biệt.
Bàn tay tiếp tục trượt, khi nổi lên tới hai vú đẫy đà, hắn chợt giữ lấy cái cơ thể mềm mại mê người này, rất lâu không động đậy.
- Hoa Nhi, nàng, sao nàng lại về rồi?
- Háo sắc, chàng còn biết là ta ?
Tiểu Cửu vừa nói xong lời, mảnh vải bông bên tai trên mặt đã bị xé rách.
Hoa Như Ngọc gương mặt lãnh diễm và hai tròng mặt trong suốt, xuất hiện trước mặt Tiểu Cửu.
- Các nàng ấy ranh ma như vậy cũng trêu đùa cả chàng. Cả đám trốn về phòng cuả mình rồi, thiếp vừa đến phòng liền thấy chàng đang ở trong này, hừ…, vẫn còn vui vẻ như vậy.
- Hoa Nhi, cơ thể của nàng đã khắc sâu vào trong đầu ta, sao ta có thể thăm dò không ra chứ?
Trần Tiểu Cửu ôm lấy Hoa Như Ngọc không buông tay, cũng không để ý tới trò đùa dai của các nàng kia nữa, hôn lên hai má nóng bỏng của Hoa Như Ngọc, thâm tình chân thành nói:
- Ta còn tưởng nàng thật sự không về. Nàng có thể về, ta thật sự rất vui.
Hoa Như Ngọc bị Tiểu Cửu hôn tới toàn mặt là nước miếng, nắm lấy cái cằm của hắn, đem mặt hắn đặt sang một bên.
Gắt giọng:
- Với tính cách của ta, thật muốn không để ý tới chàng, để chàng nếm thử chút tư vị vắng ta, tuy nhiên, nghĩ tới điểm tốt của chàng, ta cuối cùng lại không nỡ.Nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, cuối cùng vẫn là chàng là quan trọng nhất trong lòng ta, cho nên, ta liền bỏ qua sự tức giận, tới tham gia hôn lễ của chàng.
- Ha ha.. Hoa Nhi, nàng thật là tốt.
Trần Tiểu Cửu cao hứng giật nảy mình, ôm eo Hoa Như Ngọc, ngã nhào vào giường, trong đôi mắt phóng ra sự than lam, cười xấu xa nói:
- Hoa Nhi về thật tốt, bọn họ đều chạy hết mặc kệ ta, ta cũng mặc kệ họ, đêm nay hai ta sẽ vui đùa cùng nhau, để cho mấy nàng bọn họ phải hối hận. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Nói xong, bàn tay hắn cách một lớp quần áo bắt được bộ ngực đầy đặn của Hoa Như Ngọc, thè lưỡi hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Hoa Như Ngọc.
Hoa Như Ngọc mặt lạnh, chân đá vào bụng Tiểu Cửu, khiến hắn ngã xuống bàn, Đứng dậy hừ nói:
- Làm càn, hôm này là ngày đại hôn của chàng, nếu ta vui vầy với chàng đêm nay, các nàng ấy sẽ cho rằng ta được sủng ái, sau này ngộ nhỡ liên kết lại đối phó ta, ta hẳn sẽ quá thiệt thòi. Tuy ta không sợ các nàng ấy, nhưng trong lòng vẫn áy náy không yên.
- Vây nàng nói ta phải làm thế nào? Bọn họ đều chạy rồi, rõ ràng là thả bồ câu… Tiểu Cửu ngồi trên mặt đất, thở dài.
Hoa Như Ngọc cười dịu dàng, kéo Tiểu Cửu, có thâm ý nói:
- Thật ra các tỷ muội đều là những cô nàng hiểu chuyện, không muốn tranh sủng, làm khó chàng. Thật ra năm người họ hẳn đã thương lượng xong để ai hầu hạ… - Sao nàng biết?
Tiểu Cửu vẻ mặt kinh ngạc.
Hoa Như Ngọc u oán liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, nói:
- Vừa rồi ta lén lút quan sát một chút, Đan Nhi, Song Nhi, Tuệ Nương, Tiểu Đường đều đã tắt đèn, chỉ có phòng của Mỵ Nhi là còn ánh nến, cái này mà chàng còn không hiểu ám chỉ trong đó sao?
Tiểu Cửu bừng tỉnh, thấy ánh mắt lạnh lùng diễm lệ mà u oán của Hoa Như Ngọc, ngượng ngùng cười nói:
- Hoa Nhi, vậy ta…ta… - Chàng làm sao?
Hoa Như Ngọc đẩy Tiểu Cửu ra ngoài, hừ nói:
- Buổi tối chàng kiềm chế chút, đừng nhanh nhảu ôm eo nàng ấy. Trong xương tủy My Nhi vẫn là một cô nàng biết cung phụng.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Hoa Như Ngọc dựa vào cửa phòng, nặng nề thở ra một cái, trong mắt như có điều chưa nói ra được, hung hăng phất tay:
- Tiểu Cửu thối, mệt chết với tên khốn chàng.
Trần Tiểu Cửu bị câu nói cuối cùng của Hoa Như Ngọc làm cho dở khóc dở cười, hắn không ngờ Hoa Như Ngọc còn có những nghiên cứu độc đáo về phương diện này.
Đi ra cửa phòng, phát hiện quả nhiên chỉ có phòng của Mỵ Nhi còn sáng đèn.
Hắn kích động, chỉnh lại quần áo, gõ phòng Mỵ Nhi, thất giọng nói:
- Mỵ Nhi, tướng công tới rồi, mở cửa đi.
Rất lâu sau, mới truyền tới tiếng nũng nịu của Mỵ Nhi:
- Chàng tới phòng của Tiểu Đường đi, muội ấy hi vọng chàng tới nhất.
- Đừng. Ta muốn nói chuyện với Mỵ Nhi, mau mở cửa ra.
Tiểu Cửu biết Mỵ Nhi hơi ngượng ngùng, liền khẽ đẩy cửa ra.
Một lát sau, liền thấy nến trong phòng Mỵ Nhi đột nhiên tắt.
Điều này khiến Tiểu Cửu ngạc nhiên.
Tiếng nói dịu dàng của Mỵ Nhi lại truyền tới, ngượng ngùng nói:
- Cửa chưa đóng, chàng tự vào đi… vào đi.
Trong lời nói, ẩn chứa bao nhiêu sự thẹn thùng.