Trái tim Chu Mỵ Nhi kinh hãi, thở rất gấp, phun ra, trúng vào mặt Trần Tiểu Cửu, hại trong đầu hắnmơ màngmột màn hương diễm.
Thiếu chút nữa thì thúc ngựa trường thương, vén chăn lên, giằng co với Chu Mỵ Nhi mặt đang đỏ ửng.
Nhưng, hắn không quên mục đích lẻn vào phòng Chu Mỵ Nhi.
Trần Tiểu Cửu thổi một hơi vào mũi của Chu Mỵ Nhi, mới bỡn cợt nói:
- Mỵ Nhi, nàng tưởng ta chui vào chăn của nàng để tìm hoan lạc sao?
Thấy hai gò má Mỵ Nhi đỏ ửng lên, lộ ra sự nghi hoặc, thần bí nói:
- Ta là tới tìm nàng để chơi trò chơi.
- Trò hay? Có trò gì hay đáng xem?
Chu Mỵ Nhi mở hai mắt, trong lòng hơi có chút thất vọng.
Trần Tiểu Cửu nói chắc như đinh đóng cột:
- Trò chơi này nàng nhất định phải xem, xem xong rồi trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều! Mau lên, quần áo đây? Tới đây, Mỵ Nhi, ta giúp nàng mặc, tiện thể để ta đo ngực cho nàng.
- Háo sắc, đừng động vào ta. Ta tự làm.
Mỵ Nhi sột soạt mặc quần áo, lại ngăn cản không được đôi bàn tay của Trần Tiểu Cửu lướt nhẹ dịu dàng trên thân mình nàng, hai má nàng càng ửng đỏ hơn.
Thật không dễ để mặc xong quần áo, lại bị Trần Tiểu Cửu sờ soạng tới vô lực, lại thêm vào men say, càng phóng khoáng vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn, cảm nhật tiếng tim đập âu yếm của tình lang, quyến rũ nói:
- Đồ xấu xa, ngươi ôm Mỵ Nhi đi.
Công việc vĩ đại này, đúng là việc Trần Tiểu Cửu hâm mộ đã lâu.
Hắn kéo đầu gối Chu Mỵ Nhi, cảm nhận được lớp thịt mềm mại dưới mông của nàng, cọ sát với bụng mình, thả người, rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đêm trăng thanh tĩnh, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Chu Mỵ Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại trong cơn say, rúc vào lòng Trần Tiểu Cửu, cảm nhận được sự va chạm giữa đôi bên do hắn không ngừng nhảy múa dưới ánh trăng, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, ngươi muốn đưa ta đi đâu? Hậu hoa viên à? Thời tiết lạnh rồi? Hoa trong hậu hoa viên đều tàn rồi, có gì đáng xem chứ? Còn không thoải mái bằng chui trong chăn mà.
- Suỵt, đừng nói nữa, lát nữa nàng sẽ biết.
Trần Tiểu Cửu ôm cơ thể mềm mại của Chu Mỵ Nhi, vèo một cái, leo lên nóc nhà chỗ Trư Ngộ Năng, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Mỵ Nhi, hắn nhấc viên ngói lên, một lúc lâu sau, đã có một lỗ nhỏ hiện ra.
Xuyên qua lỗ nhỏ này, vừa vặn có thể quan sát được ổ heo của Trư Ngộ Năng.
Trư Ngộ Năng lúc này đang cuộn mình trong chăn, ngủ say sưa, say tới không chút tỉnh táo.
Chu Mỵ Nhi bĩu môi khinh thường:
- Thần thần bí bí, lẽ nào chỉ là để xem ca ca ta ngủ thôi sao? Hừ..Ngủ giống như một con heo vậy, ai muốn xem huynh ấy chứ?
Trần Tiểu Cửu cười, cũng không trả lời, chỉ là ôm nàng trong lòng để giữ ấm cho nàng.
Chu Mỵ Nhi tận hưởng hơi ấm của tình lang, mắt sáng lên uyển chuyển, cảm thụ được sự cô tịch trong đêm trăng.
Đột nhiên Trần Tiểu Cửu ôm chặt lấy Chu Mỵ Nhi, chỉ vào một bóng người tập tễnh phía trước, thần bí nói:
- Đừng nói nữa, chính chủ đang tới rồi.
Ai?
Chu Mỵ Nhi bị sự thần bí của Trần Tiểu Cửu làm cho căng thẳng, ngẩng đầu nhìn, lại thấy Hàn Mặc Tuân đang cong veo đi qua hậu hoa viên tới! Nhìn dáng vẻ gian xảo đó, dường như vẫn đang đắm chìm trong men say.
- Lão có gì đáng xem chứ? Nửa đêm đi ra chơi với rượu sao?
Chu Mỵ Nhi thấy tò mò.
Lại thấy Hàn Mặc Tuân từ từ chậm rãi tiến tới trước cửa phòng của Trư Ngộ Năng, đôi mắt lóe lên ánh hào quang, nhìn chăm chú vào trong phòng tối đen, dừng lại một chút, lười nhác nói:
- Ngộ Năng à? Mở cửa ra! Sư phụ tới tìm con uống rượu…Ngộ Năng, mau mở cửa ra… - Quỷ rượu.
Chu Mỵ Nhi bĩu môi, ghé vào tai Tiểu Cửu nói:
- Thật không ngờ Hàn Mặc Tuân nhìn ra vẻ đạo mạo, cũng là một tên quỷ rượu điển hình.
- Chỉ là quỷ rượu thôi sao ? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Tiểu Cửu mỉm cười đầy quỷ dị, có thâm ý nói:
- Nàng nhất định phải nhìn ra chỗ thần kỳ của Hàn Mặc Tuân.
Chu Mỵ Nhi lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Mặc Tuân.
Chỉ thấy Hàn Mặc Tuân gõ cửa vài cái, không thấy Trư Ngộ Năng thắp nến trong phòng, lại loáng thoáng nghe tiếng ngáy của Trư Ngộ Năng, lão không kiên nhẫn lắc đầu:
- Ngộ Năng ngủ rất ngon! Xem ra vẫn cần đích thân sư phụ gọi ngươi dậy rồi.
Hàn Mặc Tuân khẽ đẩy cửa ra, cửa khóa trái bên trong, không chút sứt mẻ.
Chu Mỵ Nhi cho rằng lão quỷ rượu này sẽ không mở cửa, không ngờ Hàn Mặc Tuần như có ảo thuật, lấy ra từ trong túi áo một sợi móc thép rất tinh xảo, móc vào ổ khóa.
Răng rắc… Một tiếng giòn vang, cái chốt bên trong rơi xuống, lão khẽ đẩy cửa, lắc mình tiến vào phòng.
Chu Mỵ Nhi thấy bóng dáng Hàn Mặc Tuân tiến vào trong phòng đại ca, trong ánh mắt trong suốt hiên lên một tia nghi hoặc: Hàn Mặc Tuân là một trưởng giả đức cao vọng trọng, sao có thể giở thủ đoạn hạ lưu, gà gáy cẩu trộm này chứ?
Cho dù Hàn Mặc Tuân cơ duyên xảo hợp, thủ đoạn tinh xảo, tại sao lại trong sự say mèm, vẫn có thân thủ linh hoạt như vậy?
Mà nửa đêm, tại sao lại tìm Trư Ngộ Năng uống rượu? Trước đây không hề thân thiết như vậy?
Sự nghi vấn này, khiến trong lòng Chu Mỵ Nhi có chút sợ hãi, nàng nhíu mi, mở to hai mắt, cơ thể mềm mại nảy lên một cảm giác mát lạnh thấm đến tận xương tủy.
Chu Mỵ Nhi và Tiểu Cửu nhấc lỗ nhỏ lên, mới có thể nhìn thấy phòng ngủ của Trư Ngộ Năng.
Chỉ nghe một tiếng két, phòng ngủ của Trư Ngộ Năng mở ra, mượn ánh trăng u ám, có thể nhìn thấy bóng dáng già nua của Hàn Mặc Tuân, bỗng nhiên trở nên cao ngất.
Dáng vẻ đi tới có chút sức lực, làm gì có chút say nào chứ?
Một bộ mặt nhìn chằm chằm vào Trư Ngộ Năng đang trên giường, trong mắt lóe lên vẻ quỷ dị, nụ cười trầm u dày đặc như vậy, không đoan trang, chính khí như vậy.
Chu Mỵ Nhi vừa nhìn, một trái tim mềm mại nhắc tới cổ họng, thân mình run lên, hơi lạnh tràn vào lục phủ ngũ tạng, Mỵ Nhi đã ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra, quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng.
Trần Tiểu Cửu ôm nàng vào lòng, bàn tay nắm chắc bàn tay nàng, vừa an ủi, vừa khoa chân múa tay tạo ý.
Hàn Mặc Tuân bước đi vững vàng tới trước giường của Trư Ngộ Năng, vắt tay sau lưng, nhe răng cười:
- Ngộ Năng, ngươi uống nhiều rồi sao? Sư phụ còn muốn tìm ngươi uống thêm vài chén nữa? Ánh trăng thật đẹp à, đêm trăng thanh u hoang phế, chẳng phải đáng tiếc sao?
Trư Ngộ Năng chùm chăn qua đầu, không nhúc nhích.
Chỉ là chăn động đậy theo hơi thở, phập phồng lên xuống, khiến người ta biết, trong chăn này có một thứ giống như đầu heo tồn tại.
Hàn Mặc Tuân gọi hai tiếng, cũng không thấy Trư Ngộ Năng trả lời, lặng yên không một tiếng động tiến lên, lão dùng tay chọc vài cái vào chăn, Trư Ngộ Năng nghiêng người, lại ngủ tiếp.
Lão lẳng lặng đứng trước cửa sổ, ánh trăng thanh u quanh quẩn trên khuôn mặt quỷ dị của lão.
Đột nhiên, lão lộ ra một ý cười âm trầm, khuôn mặt vặn vẹo, khiến người ta gần như không dám tin, lão còn là một kẻ thông thái rởm như buổi ban ngày.
Tay áo nhoáng lên, trên tay trái nắm một con dao găm sắc nhọn, dưới ánh trăng thanh tịnh, tản ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Chu Mỵ Nhi giật mình, trong mắt lại lóe lên sự kinh hãi, hé miệng kêu thành tiếng.
Trần Tiểu Cửu sớm đã có dự cảm, một tay che miệng Chu Mỵ Nhi, ghé sát tai nàng, nhẹ nhàng nói:
- Có ta đây! Đừng sợ…, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Chu Mỵ Nhi nghe vậy, mới chậm rãi gật đầu, rời cánh tay của Trần Tiểu Cửu hướng ánh mắt nhìn vào con dao găm sáng loáng trong tay của lão sư phụ "rởm".
Hàn Mặc Tuân vừa giơ dao vào không trung, vừa nhe răng cười độc ác, nói với Trư Ngộ Năng đang nằm trong chăn:
- Trư Ngộ Năng, nếu ngươi ngủ ngon, không muốn uống rượu với sư phụ, vậy thì ngươi xuống địa ngục uống rượu với Diêm Vương nhé.
Cánh tay trái nhoáng một cái, con dao găm chói lọi đâm thẳng vào Trư Ngộ Năng đang nằm trong chăn.
Chu Mỵ Nhi lại không kiên nhẫn mà kinh ngạc, vội vàng nói:
- Ca ca, cẩn thận.
Trong lúc Hàn Mặc Tuân chuẩn bị đâm dao vào chăn, chăn đột nhiên nhấc lên, đón lấy con dao găm, một cơ thể cao lớn, đá một cước về phía lão.
Hàn Mặc Tuân đâu ngờ sẽ xuất hiện sự thay đổi như vậy, bàn chân to kia, cách một lớp chăn, đá trúng vào tay trái của lão.
Ngao… Dao găm theo tiếng hét rơi xuống.
Hàn Mặc Tuần như diều đứt dây, bay đến cửa phòng ngủ.
Miệng lão phun máu tươi, giãy dụa đứng lên, mới kinh ngạc phát hiện, người đứng lên trong chăn, đâu phải là Trư Ngộ Năng? Rõ ràng là Hắc Sơn vừa cao lại vừa đen.
Trong phút chốc lão dường như hiểu ra điều gì, chịu đựng sự đau đớn trong ngực, xoay người mà chạy.
Có vẻ lão biết một chút công phu, tuy bị thương cũng rất linh hoạt, ngay cả bị ngã ở cửa chính nhưng, một chưởng đá bay cửa chính, muốn cướp đường bỏ trốn.
Cánh cửa vừa mở, một bàn tay to từ bên ngoài đột ngột chọc vào, gắt gao giữ chặt cổ lão.
Bàn tay kia tăng thêm lực, bóp chặt hơn, gần như muốn bóp chết Hàn Mặc Tuân, một mặt đầy máu, chỉ còn sót lại chút hơi thở, tròng mắt vì quá sợ hãi mà cũng lồi ra.
Hàn Mặc Tun thống khổ đạp chân vung tay, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay to kia, chỉ không thành tiếng giương miêng lên, kinh ngạc nói:
- Trần…Trần Tiểu Cửu… Thái độ hung dữ, vẻ mặt tức giận của Trần Tiểu Cửu đúng như đang muốn bóp chết Hàn Mặc Tuần, lại hỏi không ra một cái gì có ý nghĩa.
Tiện tay ném luôn lão lên giường của Trư Ngộ Năng.
Hắc Sơn cười quái dị, nhìn lão già giãy dụa muốn đứng lên, tiến lên một bước, mang theo khí lực, đá một cái vào xương sườn của lão.
Răng rắc… Một tiếng giòn vang lan tỏa từ phía bụng lão, sau đó, vang lên cùng tiếng thét gào như giết heo của Hàn Mặc Tuần.
Xương sườn đã gãy, Hàn Mặc Tuần đau tới méo mặt, đâu còn dáng vẻ của một văn nhân nho nhã.
Trần Tiểu Cửu đưa mắt liếc nhìn, Hắc Sơn đi lên phía trước, vả mười mấy cái vào miệng Hàn Mặc Tuân.
Đánh cho tới khi lão không biết gì, Hắc Sơn mới nắm lấy xương sườn gãy của lão, thô bạo kéo lên, khiến tiếng kêu gào như giết heo của Hàn Mặc Tuần cuối cùng cũng trở nên yên lặng.
Chu Mỵ Nhi tận mắt chứng kiến tất cả mọi sự chấn động này, tuy trong lòng sợ hãi, nhưng cũng không che dấu được sự phẫn nộ.
Nàng từ trong vườn, nhặt lên một cây bổng chùy, trong con người tràn đầy lửa hận, hung hăng đập vào trán Hàn Mặc Tuân, một gậy nện xuống khiến Hàn Mặc Tuân choáng váng đầu óc, máu chảy.
Chu Mỵ Nhi nắm chắc cây gậy, cũng không để ý tới máu đang chảy, bắn tung trên y phục của mình.
Đôi mắt đẹp tuyệt trần của nàng nhíu chặt, trong mắt toàn là sự tàn khốc nghiêm nghị, chỉ vào Hàn Mặc Tuân, cắn răng nói:
- Đồ chó, nói, Chu gia ta có chỗ nào không tốt với ngươi, sao ngươi muốn giết hại ca ca ta?