Chương 715: Chương 717: Ngươi không động thủ, ta đuổi ra khỏi phòng

Hắc Sơn mắc tiểu, giả bộ đi ra nhà xí, Trần Tiểu Cửu làm bộ uống nhiều, trong tiếng nói móc của các công tử, cũng chạy ra nhà xí nôn mửa.

Hai người gặp nhau ở nhà xí, nhỏ to thầm thì, rất lâu sau mới người trước kẻ sau tập tễnh bước vào.

Lúc này Chu Mỵ Nhi và một đám các cô nương xinh đẹp đã uống say mèm, thấy Trần Tiểu Cửu đi ngang qua bàn, đôi mắt mang theo nụ cười quyến rũ, nhìn thẳng vào hắn.

Trần Tiểu Cửu uống tới lâng lâng, làm sao có thể chịu đựng được sự hấp dẫn này?

Mang theo nụ cười xấu xa, thấy ở giữa Chu Mỵ Nhi và Y Đằng Tuyết Tử còn có một khe hở, hắn liền lắc mông chen vào.

Khe hở này vốn rất hẹp, Trần Tiểu Cửu vừa chui vào, liền cảm thấy bắp đùi của mình bị một lớp thịt mềm mại trắng mịn vây quanh. Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện bắp đùi của mình đã bị cặp đùi nở nang của Chu Mỵ Nhi và Y Đằng Tuyết Tử kẹp chặt ở giữa Sự khác biệt là, Chu Mỵ Nhi thấy rất ngượng ngùng, ý định muốn dựa ra ngoài, không muốn gần gũi như vậy với Trần Tiểu Cửu.

Còn Y Đằng Tuyết Tử không biết là uống say hay là cố ý, cặp đùi mượt mà trắng nõn, từng chút từng chút, không chút do dự cọ sát vào người Trần Tiểu Cửu.

Chỉ cách có hai lớp vải mỏng manh, khó có thể che đi cặp đùi căng tròn của Tuyết Tử, tản mát ra sự co dãn kinh người.

Cảm giác ấm áp kia, mang theo hương vị hấp dẫn, khiến hắn vô cùng ngứa ngáy, tựa như có một cái lông chim mềm mại, kéo qua kéo lại trong tim hắn.

Tiểu Cửu ngẩng đầu, thấy Y Đằng Tuyết Tử bị hơi men làm cho hai má ửng đỏ, khóe mắt cong cong, tựa như nước mùa xuân, nhộn nhạo ấm áp, mềm mại tựa sóng thu, không khỏi nảy lên ý loạn tình mê.

Y Đằng Tuyết Tử vẻ mặt thẹn thùng, dưới hơi men càng trở nên kiều diễm ướt át, xinh đẹp không gì sánh kịp, con ngươi tỏa sáng, nhìn gương mặt anh tuấn của Trần Tiểu Cửu, không hề trốn tránh ánh mắt có tính xâm lược của Tiểu Cửu.

Trong đôi mắt đẹp lóng lánh có một mị thái mê người.

Đang lúc Trần Tiểu Cửu đang ngây người, cơ thể Y Đằng Tuyết Tử khẽ động, đem đôi chân trắng mịn đặt trên đùi hắn chà xát nhẹ nhàng.

Rầm… Một mảnh hương diễm trong mắt Trần Tiểu Cửu, nhìn vào đôi môi đỏ mọng của Y Đằng Tuyết Tử, lòng hận không thể lập tức tiến lên nuốt lấy nó, nhấm nháp một chút phấn môi mê người của Tuyết Tử.

Nhưng một bàn lão bà ở phía trước, tuy các nàng đều đã uống say, nhưng bản thân nếu dám cùng Y Đằng Tuyết Tử trước mặt các bà vợ, vẫn không có lá gan lớn như vậy.

Trần Tiểu Cửu một tay , nâng chén rượu, chuyện trò vui vẻ, một tay lại mấp máy, chạy tới phía sau lưng Y Đằng Tuyết Tử. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Y Đằng Tuyết Tử thân thể nhẹ nhàng run lên , cũng không có ý gạy bàn tay của hắn ra, vẫn giơ chén rượu lên, chuyện trò vui vẻ với các cô nương khác.

Trần Tiểu Cửu biết đây là Y Đằng Tuyết Tử ngầm đồng ý với hành vi khiêu khích làm càn của mình.

Hắn nhẹ nhàng xốc vạt áo phía sau eo của Tuyết Tử lên, bàn tay to linh hoạt như một con rắn, chạm vào lưng bóng loáng của nàng.

Sự mềm mại dưới tay, suýt nữa khiến Trần Tiểu Cửu thoải mái kêu lên thành tiếng.

Thấy Y Đằng Tuyết Tử khuôn mặt ửng đỏ, chăm chú nhìn mình, nét kiều diễm còn tăng thêm mấy phần..

Gan của Trần Tiểu Cửu càng ngày càng lớn, không thỏa mãn chỉ hưởng thụ làn da trắng mịn phía sau eo của Tuyết Tử, liền quyết định, chắc chắn, vòng quanh phía sau eo của Tuyết Tử thám hiểm xuống dưới.

Chỉ là một động tác làm càn như vậy, một bàn tay to đầy tội ác, bao trùm lấy bờ mông Y Đằng Tuyết Tử.

Cặp mông căng tròn mềm mại, cảm giác tuyệt hảo.

Cả bờ mông bị Trần Tiểu Cửu nắm trong bàn tay, sự co giãn đáng kinh ngạc khiến cặp mông của Tuyết Tử dưới sự chơi đùa của Tiểu Cửu, trở nên méo mó.

Trong mắt Y Đằng Tuyết Tử hàm chứa sự u oán sâu sắc, bị ánh mắt âu yếm của tình lang xâm nhập, khiến nàng tâm hoảng ý loạn, động tình thần mê, cũng không có khả năng giữ gìn sự đoan trang kiều diễm.

Tuyết Tử vì che giấu đi sự ngượng ngùng trong lúc bối rối, vội vàng lấy khăn tay, lau mồ hôi trên trán, tránh né ánh mắt của các mỹ nữ đang ném về phía nàng.

Trên tay Tiểu Cửu truyền tới từng hồi ma sát ôn nhu, khiến Tuyết Tử không chịu nổi nâng mông lên một chút, còn khẽ chuyển động theo bàn tay to, nhẹ nhàng lắc mông, khiến bàn tay to của Trần Tiểu Cửu càng di chuyển vào chỗ sâu hơn.

Tuyết Tử cúi đầu rên lên một tiếng, cặp mông trượt gắt gao đè lên tay Trần Tiểu Cửu, hưởng thụ sự ngứa ngáy không an phận của các ngón tay hắn, trong mắt lại lóe ra thần sắc ngượng ngùng.

Tất cả đều xảy ra trong thầm lặng, các mỹ nữ đều đang hưng phấn trong hơi men, nào biết Trần Tiểu Cửu và Tuyết Tử đang có những hành động xấu hổ?

Cũng chỉ có hai tiểu nha đầu Không Không và Lan Lan mới phát hiện hành vi ti tiện của Trần Tiểu Cửu.

Hai nha hoàn xinh đẹp trơ mắt nhìn tay Trần Tiểu Cửu đang làm càn trượt lên vuốt ve trên cặp vú trắng mịn của Tuyết Tử.

Chiếc quần của Tuyết Tử bị kéo xuống quá nửa, thấy cặp mông trắng như tuyết của Tuyết Tử lộ ra, dưới sự tàn phá của Trần Tiểu Cửu, tạo thành những hình thù méo mó.

Gò má hai tiểu nha hoàn đỏ ửng lên, vành tai cũng đỏ bừng như rướm máu, trái tim nhảy lên theo từng hành động của Tiểu Cửu, chỉ khiến hai tiểu nha hoàn này tâm hoảng ý loạn, thở hổn hển.

Giống như trong không khí có một bàn tay vô hình, đang sờ soạng vào cặp nhũ sữa của họ.

Đúng là một đại lưu manh, không ngờ dám làm như vậy với Tuyết Tử tỉ tỉ, nhưng xem ra Tuyết Tử tỉ tỉ còn bị kẻ phóng đãng này làm cho rất thoải mái, bộ dạng rất mê hồn.

Không Không, Lan Lan cố gắng kìm nén sự ngứa ngáy tận đáy lòng, một trái một phải đứng bên cạnh Tuyết Tử, bất đắc dĩ yểm hộ cho đôi nam nữ kia vụng trộm yêu đương.

Trần Tiểu Cửu tận hưởng sự khoái lạc mang tới từ cặp mông đẹp đẽ của Tuyết Tử, trước mặt đám lão bà đùa giỡn Tuyết Tử mà cảm giác có chút kích thích khác thường.

Đang trong lúc Trần Tiểu Cửu và Tuyết Tử cùng đang say sưa trong ánh trăng dịu dàng….

Chỉ nghe thấy có một tiếng chén rơi, Trư Ngộ Năng say tới bét nhè, cơ thể ngốc nghếch từ trên ghế lăn xuống đất, không ngờ nằm trên mặt đất, thở khò khè.

Các cô gái hô to lên một tiếng, tỉnh lại trong men say Bàn tay đang làm càn trên cặp vú của Tuyết Tử cuối cùng vội vàng nắn thêm vài cái trên cặp mông trắng mịn của Tuyết Tử rồi không cam lòng rút ra.

Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Trư Ngộ Năng, giùng giằng nâng gã dậy.

Chu Mỵ Nhi nhăn mày, đi tới chỗ Trư Ngộ Năng đang bất tỉnh vì say mèm, lau bụi trên người gã, nhân lúc mọi người không để ý, bàn tay nhỏ bé lại hung hăng bấm một cái trên cánh tay Tiểu Cửu.

Thấy khuôn mặt vô cùng ủy khuất của Tiểu Cửu, Chu Mỵ Nhi lại thấp giọng nói:

- Giả bộ vô tội cái gì? Vừa rồi ngươi làm việc xấu gì, ta không biết sao? Ngươi cũng thật là to gan, tay thò vào trong dây quần của Tuyết Tử: phi…Thật buồn nôn.

Trần Tiểu Cửu khinh nhờn Tuyết Tử, bị My Nhi phát hiện, không khỏi đỏ bừng mặt.

Hắn ngượng ngùng cười:

- Mỵ Nhi, người ta đầy mùi rượu, muốn sờ nàng, nhưng lại ..lại không dám hạ thủ, sợ đường đột tới nàng.

- Bịa đặt.

Mỵ Nhi vừ dìu Trư Ngộ Năng, vừa sẵng giọng:

- Ngươi sợ đường đột ta, vậy không sợ đường đột Tuyết Tử sao?

Trần Tiểu Cửu nói năng rât hùng hồn,:

- Thế không giống, nàng là vợ tương lai của ta, ta đương nhiên không nỡ đường đột nàng, Tuyết Tử lại không phải vợ ta, lúc này không đường đột, còn đợt khi nào chứ?

- Thật không biết xấu hổ, Chu Mỵ Nhi gắt lên một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, mới nói với Trần Tiểu Cửu:

- Mau đưa ca ta về, say giống như một đầu lợn chết rồi, thật mất mặt quá.

Hắc Sơn vội vàng đáp một tiếng, nhanh chóng đưa Trư Ngộ Năng về phòng.

Sau đó, Hắc Sơn lại quay lại, tiếp tục chè chén cùng mọi người.

Còn hôm nay Hàn Mặc Tuân dường như thay đổi thành một con người khác, thay đổi phong phạm bản khắc lý học trước đây, trên bàn rượu hỗn độn toàn chén là chén, ngâm thơ làm phú, nói chuyện vui vẻ, khiến cho đám người Phan Tường lại nhìn lão bằng cặp mắt khác.

Nghĩ lão già này điên cuồng lên dường như cũng rất đáng yêu.

Lão già Hàn Mặc Tuân này không ngờ hưng phấn kêu hô, chơi ra một trò chơi tiếp thơ, các tài tử tranh nhau phần thắng, ai cũng không chịu thua. Không nề hà công lực thâm hậu của lão, học thức uyên thâm của lão, đám công tử bột này sao có thể là đối thủ của lão được chứ?

Mười mấy lượt, đám công tử bột vốn đang buồn ngủ, bị rót nhiều rượu, ánh mắt mông lung, khó có thể mở ra.

Đặc biệt là Hắc Sơn, gã là một kẻ thô lỗ, lại không biết sống chết, kêu gào chơi đùa, như thế rất tốt, mỗi lượt đều thua, thua uống đầy mồm rượu.

Mười mấy lượt, Hắc Sơn ít nhất phải uống vào hai vò rượu.

Chỉ nghe bịch một tiếng, Hắc Sơn cũng ngã xuống, say giống như một con lợn chết, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Đêm trăng mát mẻ, tất cả mọi người trong Chu phủ đều say sưa trong niềm vui thắng lợi, dùng rượu ngon làm dịu đi áp lực nhiều ngày.

Khi buổi tiệc rượu tan rã, tất cả mọi người đều say mèm, ngay cả Trần Tiểu Cửu cũng uống tới mây mù dày đặc cùng với các cô gái, rầm một tiếng, ngã vào lòng ngực Y Đằng Tuyết Tử.

Cuối cùng, chỉ còn sót lại một mình Hàn Mặc Tuân tỉnh táo.

Lão gọi tới vài kẻ đi tuần và nha hoàn, mới đưa từng người vào phòng.

Đêm trăng thanh tĩnh, lại càng trở nên yên tĩnh.

Chu Mỵ Nhi uống tới mặt đỏ ửng, say sưa đi vào giấc mộng.

Đột nhiên cảm thấy có một đôi tay to, vuốt ve trên đôi phong nhũ của mình.

Cảm giác đó rất thật và kiều diễm, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được, không kìm nổi vòng eo khẽ cong lên, khát vọng đôi tay kia vuốt ve mình mạnh hơn chút nữa. Lúc kiều diễm, không kìm nổi rên rỉ thành tiếng.

Đôi mắt lờ mờ đang say mở ra phát hiện Trần Tiểu Cửu đang ngồi trước giường, bàn tay không thẹn thùng, đang chơi đùa trên bộ ngực căng mềm mại của mình.

- Tên dâm đãng, ngươi không phải là say rồi sao? Nửa đêm canh ba, xông vào giễu cợt ta, ngươi thật có bản lĩnh.

Chu Mỵ Nhi bị Trần Tiểu Cửu kích thích tới tỉnh táo lại, vội vàng ngượng ngùng đẩy bàn tay hắn ra, lấy chăn che lên người, để tránh Tiểu Cửu biến thành sói đói, vồ lấy mình.

Trong đầu lúc này mới nhớ lại, vừa rồi chỗ nào là nằm mơ? Rõ ràng là đôi tay to của Trần Tiểu Cửu đùa giỡn mình, mà mình còn không biết xấu hổ vặn vẹo eo, mặc hắn đùa giỡn.

Chu Mỵ Nhi nghĩ thông suốt tới đây, tức giận lại véo cánh tay Trần Tiểu Cửu một cái, hờn dỗi, rồi núp vào trong chăn, hờn dỗi với hắn.

Tiểu Cửu cách một lớp chăn, nhào vào người Chu Mỵ Nhi, cảm nhận được thân hình mềm mại của Chu Mỵ Nhi, cười hì hì nói:

- Mỵ Nhi, nàng đoán xem đêm nay ta tới làm gì nào ?

- Đồ lưu manh, đồ dâm đãng, nửa đêm canh ba, chạy tới phòng ta, ngoài trừ sắc tâm, muốn phi lễ với ta, ngươi còn có thể làm gì. Ta có thể nói với ngươi, tuy ta thích ngươi, nhưng cũng sẽ không để ngươi khinh rẻ đâu, ngươi đừng hy vọng ta phối hợp với ngươi.

Chu Mỵ Nhi bị Tiểu Cửu đè lên người, hơi thở khoan khoái nhẹ nhàng, sức nam nhi mạnh mẽ, khiến Mỵ Nhi ngoài miệng thì hờn dỗi, nhưng cơ thể lại nóng lên, giống như bông mềm mại.

Nàng đợi rất lâu, cũng không thấy Tiểu Cửu động chân động tay với nàng, không chịu nổi thò đầu ra khỏi chăn, sẵng giọng:

- Tiểu Cửu thối, muốn động thủ thì làm đi, cũng vào phòng ta rồi, còn giả bộ quân tử chính nhân gì nữa? Ngươi còn không động thủ, ta liền đuổi ngươi ra khỏi.