Chương 672: Chương 674: Lời phỉ báng vô tình

Mặt trời vừa lên, ngàn dặm trời sáng, nhưng đã là cuối mùa thu, trong không khí tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.

Sáng sớm, đã nhìn thấy vô số bá tánh áo vải, rụt cổ căng vai, chạy nhanh như gió đến sòng bạc Phan thị!

Bọn họ không có tiền, cũng không có nghiện cờ bạc, mà tất cả đều chỉ đến xem trận đấu quan trọng giữa Trần Tiểu Cửu đại biểu cho người Trung Nguyên cùng Ngô An và bốn gã người Đột Quyết.

Người người châu đầu ghé tai, thảo luận xem ai thắng ai bại.

Thạch Đầu Trù, Ngô An, còn có bốn gã người Đột Quyết, đang đi trên đường lớn, liền thấy được sự khác biệt của những bá tánh này: Sáng sớm tinh mơ, đều ra đây chạy loạn, rốt cuộc là muốn làm gì?

Thạch Đầu Trù chắp tay, sắc mặt hòa ái hướng về một ông lão mở miệng hỏi han.

Ông lão kia híp mắt lại, nhìn qua đám người Thạch Đầu Trù một lượt, trong mũi hừ mạnh một tiếng, nghiêm mặt lạnh lùng không trả lời, phất tay áo liền đi ngay, dường như không để ý tới Thạch Đầu Trù.

Chuyện này khiến Thạch Đầu Trù cảm thấy vô cùng kì lạ, lại hướng về phía một người đọc sách chắp tay hỏi thăm, không ngờ một người lúc trước luôn được người đọc sách tôn trọng như y lại bị thư sinh kia lườm một cái, hung hăng khinh bỉ một phen, cũng không đáp, nghiêm mặt lạnh lùng đi mất.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Trong đó nhất định có nguyên do.

Thạch Đầu Trù vội vàng phái gia đinh đi tìm hiểu tin tức, một lát sau, gia đinh liền vẻ mặt đau khổ trở về, khóe mắt tái xanh, dường như đã chịu mấy đấm vào mắt, ủ rũ nói:

- Thiếu gia, chúng ta trở thành Hán gian rồi… Sau đó, gia đinh liền thành thật kể lại một lần những lời đồn đại đang lưu truyền trong bá tánh.

Thạch Đầu Trù nổi trận lôi đình: Mẹ nó, Trần Tiểu Cửu, ngươi đúng thật là âm hiểm mà, một người trước giờ tự xưng là người đọc sách hào hoa phong nhã như y, cũng không kìm được mà chửi bậy!

Đây là Trần Tiểu Cửu mượn cơ hội bố trí mê trận, phỉ bang nghiêm trọng đối với y, nhưng những lời này lại không phải từ miệng Trần Tiểu Cửu nói ra, mà là mượn miệng của bá tánh hô ra ngoài, thật đúng là không có biện pháp với Trần Tiểu Cửu.

Suốt dọc đường, Thạch Đầu Trù chịu đựng những cái nhìn khinh bỉ của bá tánh, rất bất đắc dĩ, lại không thể khiến mọi người tức giận mà đi so đo với đám bá tánh này, chỉ có hung hăng thắng Trần Tiểu Cửu một lần, đoạt lấy sự nghiệp thủy vận lớn lao mà hắn cực khổ thành lập, mới có thể giúp mình báo thù rửa hận!

Lúc Thạch Đầu Trù đến sòng bạc Phan thị, y phát hiện trong sòng bạc đã tụ tập trên ngàn người, lúc vừa mới bước vào cửa, liền cảm thấy ngàn cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Trong mỗi cặp mặt hàm chứa oán niệm sâu sắc, gần như có thể khiến y lạnh lẽo đến mức hóa thành băng đá.

Thạch Đầu Trù vừa kinh vừa sợ, trong lòng chửi mắng Trần Tiểu Cửu cả trăm lần.

Y vừa mới bước vào sòng bạc, liền nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu đồng thanh, nghe đến đinh tai nhức óc:

- Trần công tử tất thắng! Chính nghĩa vĩnh tồn! Trần công tử tất thắng! Chính nghĩa vĩnh tồn… Thạch Đầu Trù thật sự bị dọa một phen, khóc không ra nước mắt: Ta chỉ cùng Trần Tiểu Cửu cược lớn một ván, sao đã bị xem thành phái tà ác luôn rồi? Lúc y nhìn thấy bóng dáng gầy nhom của Lô Sài Bổng trong đám người hô khẩu hiệu này, liền biết đây cũng lại là trò mới mà Trần Tiểu Cửu bày ra. Nguồn: http://truyenfull.vn Trần Tiểu Cửu đang nói chuyện với những bá tánh bình thường kia, thấy đám người Thạch Đầu Trù đi vào, liền thân thiết tiến lên trước kêu lên:

- Ai da, Thạch công tử, Ngô công tử, ta sáng sớm vừa đến, đã thấy nơi này vây quanh nhiều người thế này, làm cho ta không hiểu ra sao cả, Thạch công tử, Ngô công tử, các huynh cũng thật là, chúng ta tùy tiện đánh cược một ván, các huynh lại đưa tin tức này ra ngoài, dụ người tới xem, chẳng lẽ là cố ý muốn làm ta mất mặt sao?

Sắc mặt "vô sỉ" của Trần Tiểu Cửu, khiến đám người Thạch Đầu Trù cảm thấy vô cùng bất lực! Thạch Đầu Trù cho dù có một trăm cái miệng, chỉ sợ cũng nói không rõ được, mưu kế bây giờ, chỉ có thể đem oán hận hiềm khích nuốt xuống bụng thôi.

Chỉ cần thắng Trần Tiểu Cửu, thắng được thủy vận rồi, những hiểu lầm thế này, chỉ cần mình từ từ giải quyết là được thôi!

Ngô An tự tin cười nói:

- Trần công tử, huynh chuẩn bị xong rồi chứ?

Trần Tiểu Cửu cười, bàn tay to đưa ra, khoa tay về phía đám người đang hưng phấn kia một chút, đắc ý nói:

- Ha hả… hai vị công tử, ta cho dù không chuẩn bị xong, cũng không có đường nào để lui rồi.

Trong đám người, lúc thích hợp lại phát ra tiếng hô khẩu hiệu đinh tai nhức óc:

- Trần công tử tất thắng!! Chính nghĩa vĩnh tồn… Thạch Đầu Trù vừa nghe thấy khẩu hiệu kia liền cảm thấy rất đau đớn, chịu đựng bực tức ở trong lòng, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Nếu Trần công tử đã chuẩn bị xong rồi, vậy Ngô huynh, huynh liền cùng Trần công tử luận bàn kỹ thuật một phen đi.

Ngô An hiểu ý, nói với Trần Tiểu Cửu:

- Chúng ta hôm qua chơi không tận tình, sáu nút xí ngầu thật sự có hạn, hôm nay, hay là chúng ta thay đổi một chút, theo ta thấy, hay là tăng đến mười nút xí ngầu, thế nào?

Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi, trong lòng biết rõ đây đều là tiểu tâm tư của Thạch Đầu Trù.

Tuy rằng chỉ là một ván định thắng thua, tuy rằng vận may là thứ vô căn cứ, thằng nhãi này vẫn cứ sợ vận may của mình tốt đến cực điểm, đột nhiên lắc ra điểm số sáu nút sáu, thế này cùng lắm bất phân thắng bại, muốn lấy được đại nghiệp thủy vận của ta liền sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.

Nhưng sáu nút xí ngầu thay bằng mười nút xí ngầu, sai biệt trong đó thì lớn rồi, chỉ dựa trên xác suất mà nói, độ khó lắc ra điểm số tối đa cho mười nút xí ngầu, đã khiến thành phần của vận may giảm đến mức gần như chẳng còn gì.

Thằng nhãi Thạch Đầu Trù tuy là chỉ thay đổi quy tắc một chút, lại khiến "vận may" mà mình dựa vào từ ưu thế hóa thành hư ảo, không thể không nói, tên âm hiểm này khi tính kế hại người ta, so với ta cũng sàn sàn như nhau.

Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói với Ngô An:

- Không thành vấn đề, mười nút thì mười nút, ta hôm nay đi nhà xí thông thoáng, xem ra vận may không tệ, mặc kệ đổi quy tắc thế nào, huynh cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay ta.

Thạch Đầu Trù âm trầm cười, tiếp lời nói:

- Vậy thì bắt đầu thôi!

Quay đầu nói với Ngô An:

- Ngô công tử, không cần băn khoăn… Lúc Ngô An tay cầm ống trúc, phóng khoáng tự nhiên lướt trên bàn, hơn một ngàn cặp mắt mở trừng trừng, nhìn chằm chằm vào thủ pháp thần kỳ của thằng nhãi này.

Không thể không thừa nhận, thằng nhãi này trong lúc khoe ra kỹ thuật của mình, thái độ tự tin kia, vẫn là mê hoặc được một bộ phận dân cờ bạc.

Theo tiếng động va chạm trong trẻo của các nút xí ngầu, tất cả mọi người đều nín thở, kìm nén nội tâm không yên của mình, vẻ mặt căng thẳng, bất an, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào ống trúc kia.

Ai cũng biết rõ, ống trúc thần kỳ này sẽ quyết định người thắng kẻ bại, quyết định thủy vận của Trần Tiểu Cửu cùng sòng bạc của Thạch Đầu Trù, cũng quyết định cái gọi là tà ác và chính nghĩa trong lòng họ.

Trong lòng vô số người cũng đều yên lặng mà cầu nguyện cho Trần Tiểu Cửu, nguyền rủa Ngô An.

Ngô An cũng vô cùng căng thẳng, y biết ống trúc tuy là rất nhẹ nhưng khi cầm trong tay lại nặng như ngàn vàng, một chút sơ sẩy, đại nghiệp thủy vận của Trần Tiểu Cửu sao, liền sẽ từ trong tay mà tuột mất ra ngoài.

Y không thể có một chút hồ đồ, để đề phòng thủ pháp đụng bàn hãm hại của Trần Tiểu Cửu, bốn gã thị vệ Đột Quyết đã đứng vững vàng xung quanh y.

Bất luận là ai, cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trí của y.

Số lần mười nút xí ngầu nảy sinh va chạm, cọ xát, cũng như quy luật vận hành sau khi va chạm, so với sáu nút xí ngầu, không biết đã khó hơn bao nhiêu lần, cần phải có thủ pháp cực kì cao minh, thính lực siêu cường mới có thể làm được Chỉ một lát, trên mặt Ngô An đã toát mồ hôi, một nửa là căng thẳng, một nửa khác là cảm giác mệt mỏi do lay động cánh tay với tốc độ cực nhanh.

Trần Tiểu Cửu cũng đang nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, thính lực biến thái được phóng đại lên mấy chục lần, thoải mái hơn nhiều so với tên Ngô An kia, trong đầu Trần Tiểu Cửu thậm chí có thể suy diễn ra phương vị và con đường di chuyển của các nút xí ngầu.

Ngô An toát mồ hôi thấm ướt cả quần áo, trong mũi thở hổn hển!

Trần Tiểu Cửu lúc này cũng nhíu mày lại, lỗ tai khẽ động đậy từng cơn, cuối cùng, chợt nghe thấy bặc một tiếng, ống trúc đang lay động trên cao, đã bị Ngô An đập thật mạnh xuống bàn.

Nghe thấy tiếng vang trong trẻo này, tất cả dân cờ bạc đang nghiêng tai lắng nghe rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng với thính lực của bọn họ tất nhiên không thể nghe ra mười nút xí ngầu này rốt cuộc sẽ với số điểm bao nhiêu triển hiện trước mặt mọi người.

Mà Trần Tiểu Cửu đang nhíu mày, rốt cuộc cũng giãn trở ra, trong lòng lại không khỏi khâm phục đối với tên Ngô An khiến người ta căm hận này: Tên này, quả thật là có bản lĩnh, không ngờ lại thật sự có thể khiến điểm số trong ống trúc, lắc ra mười nút sáu.

Thông qua điều này, cũng có thể nhìn ra, dưới bề ngoài nho nhã của người này, lại có một thân công phu giỏi.

Nhưng cho dù có công phu trong người, nhưng có thể diễn hoàn hảo một màn kỹ thuật cờ bạc vĩ đại thế này thì vẫn thật khiến người ta phải khâm phục.

Trong khoảnh khắc đập mạnh ống trúc xuống bàn, Ngô An thở phào một hơi, trên khuôn mắt ướt đẫm mồ hôi lộ ra một nụ cười đắc ý, mà nụ cười này lại được nhìn thấy bởi Thạch Đầu Trù cũng đang toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đứng một bên xem cuộc chiến Đến lúc này, Thạch Đầu Trù mới hoàn toàn thả lỏng ra, bởi vì y biết nụ cười của thằng nhãi này mang ý nghĩa rằng y gần như thắng rồi, không… không phải gần như, là nhất định, là nhất định thắng rồi.

Thạch Đầu Trù lau mồ hôi cho Ngô An, vẻ mặt mang ý cười âm trầm, nhìn tên Trần Tiểu Cửu sắp "hai bàn tay trắng", nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trần công tử, bây giờ đến phiên huynh cho mọi người xem biểu diễn hay ho rồi.

Trần Tiểu Cửu mỉm cười một cái, đưa tay cầm ống trúc trước mặt lên.

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người lại đều tập trung vào ống trúc trong tay hắn, theo sự lay động tao nhã tự tin của Trần Tiểu Cửu, trong hư không mờ mịt, một tiếng đàn tao nhã thản nhiên vang lên cùng với tiếng va chạm trong trẻo của các nút xí ngầu.

Mọi người nhìn lên phía trên, Y Đằng Tuyết Tử thân mặc váy đầm màu trắng, tựa như tiên tử xuống trần, dịu dàng ngồi trên ghế đá nơi góc phòng, bàn tay ngọc ngà trắng nõn nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, tiếng đàn du dương lưu chuyển trong nội tâm mỗi người.

Tất cả mọi người có mặt đều nghẹn ngào kinh hô một tiếng.

Dung mạo động lòng người và phong thái tao nhã kia, khiến trái tim của tất cả đàn ông đều không kìm nổi mà run rẩy không ngừng, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào Y Đằng Tuyết Tử, mà trong mắt Y Đằng Tuyết Tử hàm chứa ý cười quyến rũ, chỉ dừng lại trên người Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu nhìn về hướng Y Đằng Tuyết Tử, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ngập hương vị lãng mạn, dung nhan quyến rũ kia, mỗi nụ cười, mỗi cái nhíu mày đều ẩn chứa nhu tình, cũng khiến trái tim Trần Tiểu Cửu không ngừng đập loạn.

Hắn thử biến hóa tư thế tay một chút, tiếng va chạm trong trẻo kia, cùng tiếng đàn tao nhã dung hợp thành một thể, phối hợp thân mật khăng khít với nhau, mọi người nghe vào trong tai, mơ hồ cảm thấy đây chính là giai điệu hay nhất từng được nghe thấy trong cuộc đời này Đang lúc mọi người đắm chìm trong ý cảnh tuyệt mỹ này, tiếng đàn kia đột nhiên trở nên cao vút, sắc bén hẳn lên, từng đợt tiếng đàn lượn lờ trong không trung, giống như ngọn gió không lỗ không vào, đâm vào ngũ giác lục cảm của mọi người.

Ngoại trừ Trần Tiểu Cửu có chiếc nhẫn tử kim trong tay toát ra vầng sáng lóa mắt, tất cả mọi người đều tạm thời mất đi ý thức.