Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:
- Không cần Tuyết Tử tiểu thư đánh bạc, chỉ cần nàng ở một bên dạo một khúc nhạc, sẽ có thể giải tỏa được những ưu phiền trong lòng ta.
- Ta dạo một khúc nhạc sao?
Y Đằng Tuyết Tử hơi sửng sốt, sóng mắt quyến rũ lưu chuyển, dừng trên đôi mắt của Trần Tiểu Cửu, bỗng nhiên bật cười khanh khách nói:
- Tiểu Cửu, ngươi thật hư, ta chắc chắn có thể hiểu được ý tứ của ngươi rồi.
- Vẫn là Y Đằng Tuyết Tử thông minh.
Trần Tiểu Cửu tán thưởng một câu, bả vai nhẹ nhàng chạm vào đầu vai của Tuyết Tử, cảm nhân được độ mềm mại trắng mịn đến tận xương tủy, khiến người ta miên man bất định.
Y Đằng Tuyết Tử khẽ run lên, trái tim đập loạn, dường như không dám nhận sự kiều diễm đột nhiên ập tới như vậy. Trong lòng giật mình, mặt đỏ, lại nhìn Trần Tiểu Cửu cười quyến rũ nói:
- Ta giúp ngươi như vậy, ngươi báo đáp ta thế nào?
Trần Tiểu Cửu cười nói như có thể nắm bắt được sóng mắt quyến rũ, khiêu khích của Tuyết Tử:
- Tuyết Tử tiểu thư muốn ta báo đáp thế nào? Bằng không… Bằng không ta lấy thân này báo đáp có được không?
- Hứ…ngươi luôn không đứng đắn như vậy.
Y Đằng Tuyết Tử thở ra một hơi oán trách:
- Hồng nhan tri kỷ của ngươi nhiều như vậy, không phải là lòng tham không đáy sao? Coi chừng ta đánh đàn cho ngươi nghe.
- Ha ha… Ta không sợ tiếng đàn của tiểu thư.
Trần Tiểu Cửu cợt nhả nói.
Y Đằng Tuyết Tử không bởi Trần Tiểu Cửu đùa giỡn mà tức giận, chỉ có điều cảm thấy nói chuyện đối mặt, không gian lộ ra chút mờ ám kích thích mạnh mẽ, trong lòng nàng lại muốn hắn ba hoa thêm vài câu, nhưng lại e không chịu nổi sức hấp dẫn đó.
Nàng bĩu môi, cúi đầu nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng nói:
- Ta không nói giỡn với ngươi! Ta giúp ngươi, nhưng … nhưng chưa nghĩ ra ngươi phải hồi báo ta thế nào!
Kiều ngữ thỏ thẻ, dường như muỗi cũng không thể nghe rõ, sóng mắt nhộn nhạo, trong ánh mắt lại hàm chứa bao phong tình quyến rũ.
Trần Tiểu Cửu cười nói:
- Ta hiểu được Tuyết Tử tiểu thư đối với ta rất tốt!
Y Đằng Tuyết Tử di khẽ mũi chân, cắn môi phấn hồng, âm thanh gần như chỉ mình mình nghe được, than thở nói:
- Ngươi căn bản không rõ.
Nhưng Trần Tiểu Cửu này lỗ tai quá nhạy bén, người thường sao có thể so sánh được? Y Đằng Tuyết Tử sắc mặt đỏ hồng, lầm bầm mấy câu đều bị hắn nghe không sót từ nào.
Chẳng lẽ… Bộ dạng thẹn thùng này của Tuyết Tử không phải giả vờ? Không lẽ thật sự nàng có tình ý với ta?
Ai… Diễm phúc thật quá lớn!
Trần Tiểu Cửu không dám nghĩ tiếp, lẳng lặng thưởng trà, trong lòng từng chút từng chút vạch ra kế hoạch, con mắt Y Đằng Tuyết Tử lóe sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười uyển chuyển.
Tuy rằng Trần Tiểu Cửu gửi gắm những điểm quan trọng vào kế sách, nhưng ánh mắt của Tuyết Tử tiểu thư lộ ra u quang, một lần nữa quét lên trên người hắn.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu bị câu dẫn cảm thấy rất khó chịu, không rõ vì sao Tuyết Tử tiểu thư lại mê hoặc mình, tuy nhiên cái cảm giác bị câu dẫn thật sự rất thoải mái, rất thích ý.
Tuy rằng những việc đơn giản đã nói rõ cùng Y Đằng Tuyết Tử, nhưng có thể ngắm nhìn thân hình kiều mỵ của nàng, chiếc đùi trắng như tuyết, còn ánh mắt xinh đẹp phong tình, Trần Tiểu Cửu không thể không nói tới nhiều câu chuyện vụn vặt bình thường.
Vừa nói, thoắt cái đã hết buổi chiều!
Hai người hiểu lòng nhau, đều đắm chìm trong ánh cười thản nhiên, bỗng nhiên nghe được tiếng hờn dỗi từ dưới lầu truyền lên:
- Tiểu Cửu? Tiểu Cửu ở đâu? Ra cho ta.
Trần Tiểu Cửu sợ tới độ giật mình, chén trà đổ cả ra quần.
Y Đằng Tuyết Tử u oán nhìn hắn, che miệng cười khúc khích:
- Không thể tưởng được, ngươi cũng là cái đồ sợ vợ… Trần Tiểu Cửu vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài, đợi đóng cửa phòng xong, mới hướng phía Y Đằng Tuyết Tử nhướn mày nói:
- Đây không phải sợ vợ, đây là yêu.
Thời khắc Trần Tiểu Cửu đóng cửa phòng lại, Y Đằng Tuyết Tử bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống trải khó chịu, mở cửa sổ, đã thấy hắn cùng Đan Nhi thì thầm nhỏ to, vẫn là vẻ mặt nhu thuận lấy lòng, trong lòng nàng bỗng nảy lên từng trận ghen tuông.
Đóng cửa sổ, toàn thân nàng vô lực đổ trên chiếc giường mềm mại, muốn đè nén chính mình trong chiếc gông trên cổ, trong lòng càng thấy đau khổ… Trước mặt người ngoài, Đan Nhi không dám làm gì Trần Tiểu Cửu, uy nghiêm, thể diện của hắn, vẫn phải e dè một chút, đi ra khỏi sòng bạc, tới chỗ hẻo lánh hơn, Đan Nhi mới bắt đầu màn đấm đá với hắn, giận dữ nói:
- Ngươi nói xem, ngươi cợt nhả ở đó. Ở trong phòng nữ nhân xinh đẹp làm chuyện xấu gì rồi?
- Không….chỉ là hàn huyên vài câu chuyện về cầm nghệ, những cái khác đâu có làm gì.
Trần Tiểu Cửu cũng không dám bày tỏ sự thật với Đan Nhi, tránh bị Thạch Đầu Trù thông qua dấu vết đó mà phát hiện bí mật bên trong.
- Cái gì cũng chưa làm?
Đan Nhi vẻ mặt cảnh giác, khẽ ngửi trên người hắn, sẵng giọng nói:
- Trên người nàng có hương vị thế nào? Có phải ngươi cùng nàng ôm ấp, hôn môi rồi chăng?
- Chưa…đâu có? Thật là oan uổng.
Trần Tiểu Cửu cảm thấy mình nói nữa cũng bằng thừa.
Đan Nhi vẫn không buông tha cho hắn, trong lòng cảm thấy rất khả nghi, cúi đầu phát hiện trên đùi hắn bị ướt một chút, lửa giận càng bùng lên, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, ánh mắt xoay tròn, truy vấn:
- Cái quần này sao lại ướt? Ngươi…ngươi còn dám nói các ngươi không phát sinh chuyện gì?
Đúng rồi! Cái quần này như thế nào lại ướt? Lúc này có rơi xuống Tây Hồ sợ cũng không nói rõ nổi… Trong đầu Đan Nhi nghĩ đến những chuyện tà ác, khẳng định hai người này đã ôm ấp, lăn lộn trên thuyền, sau đó tên dâm đãng này không chịu nổi sức mê hoặc, khiến cho cái quần mới ướt vậy…
Tưởng tượng như vậy, trong lòng nàng càng không nhịn được cơn phẫn nổ, rút kiếm khiển trách:
- Dám câu dẫn nam nhân của ta, ta nhất định phải giết kẻ dụ dỗ người này.
- Đừng!
Trần Tiểu Cửu lúc này mới nhớ ra, chỗ bị ướt này là do đâu mà có, hắn ôm lấy Đan Nhi, mở lời khuyên giải:
- Đan Nhi, nàng hiểu lầm, đây là do trà thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn Đan Nhi thở hổn hển, hừ giọng nói:
- Lừa ai, ta mới không tin vào lý do đó.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ nói:
- Ta sao có thể lừa nàng? Không tin nàng có thể ngửi xem, vẫn còn hương trà đọng lại đó.
Đan Nhi tâm trí tà ác vốn không tin Trần Tiểu Cửu không làm việc xấu sau lưng mình, nàng nhìn tả hữu không người, nổi giận cong thân, nhằm đùi hắn mà ngửi một chút.
- Hừ… thật là có hương trà!
Đan Nhi trong lòng không cam, nhưng cũng yên tâm, lại nghĩ tới mình vừa rồi không khỏi có chút xấu hổ.
- Ta sao có thể lừa nàng chứ?
Trần Tiểu Cửu nhìn Đan Nhi đôi mông vểnh cao, đặt ngang thắt lưng mình, cái miệng nhỏ nhắn nhằm trên đùi hắn, lướt đi lướt lại, bỗng nhiên cảm thấy tư thế này thật quen thuộc, rất mờ ám.
Hình ảnh thoáng hiện qua trong đầu như vậy, dưới đáy lòng đã nổi lên một gợn sóng, chiếc cọc gỗ dưới thân tuy từ tốn nhưng cũng vô cùng kiên định, ngẩng đầu.
Đan Nhi đương nhiên cũng phát hiện dưới thân hắn có chút khác biệt, khuôn mặt xinh đẹp đã phủ một rặng mây hồng, kinh ngạc chăm chú nhìn vào thứ kỳ quái kia, đôi mắt chớp chớp, nhìn hắn nổi giận:
- Tiểu Cửu thối, ngươi lại nghĩ cái gì xấu xa rồi? Chết ngươi đi!
Trần Tiểu Cửu trâng tráo cười tà ác nói:
- Không phải ta nghĩ gì xấu xa.
Hắn chỉ vào bảo bối của mình nói:
- Là nó nhớ nàng thôi… - Nó nhớ ta?
Đan Nhi khuôn mặt đỏ bừng, nàng ngượng ngùng nhìn không sót chút gì đang thi triển ra, mắt quyến rũ như nước, dừng ở chiếc lều cao kia, ngượng ngập nó:
- Nó …nó nhớ gì ta?
Trần Tiểu Cửu bỗng nhiên nổi lên ý nghĩ đùa dai, cười tà ác nói:
- Nó muốn hôn nàng!
- Tiểu Cửu, ngươi nó hươu nó vượn gì đó? Nó cái gì cũng không hiểu, sao lại muốn hôn ta?
Đan Nhi bị Trần Tiểu Cửu nói ra những lời xấu hổ khiến cả người nóng ran, mắng hắn nhưng mắt nhắm lại, không dám nhìn quái vật khổng lồ kia nữa, Bỗng nhiên vị trí "cọc gỗ" thay đổi đứng ngay chính miệng nhỏ xinh của Đan Nhi, bên tai nàng truyền đến âm thanh xấu xa của hắn:
- Nàng xem, nó hôn nàng rồi đó?
Đan Nhi vội vàng mở to mắt, phát hiện miệng mình đang đứng trên cọc gỗ của hắn, không khỏi vừa thẹn vừa giận!
Tuy rằng cách một tầng quần, nhưng nghĩ đồ vật kia vừa ở ngoài miệng mình, thật khó chịu nổ, nàng xoay người hung hăng ói ra mấy ngụm nước miếng, vẫn cảm thấy khó chịu, rút bảo kiếm xẵng giọng:
- Tiểu Cửu thối, ngươi dám khi dễ ta, ta giết ngươi.
Kiếm vung ra, thân như lôi chấn, nhưng bổ vào khoảng không, tỉnh táo ra mới phát hiện, Trần Tiểu Cửu sớm đã chạy xa hơn mười thước, âm thanh khiêu khích còn vọng lại:
- Tiểu cô nương, sau này nhất định sẽ thích hôn nó.
- Ta nhổ vào… Chỉ có ả đàn bà lẳng lơ kia mới thích hôn thôi!
Đan Nhi tưởng tượng ra lại thấy mình nghĩ không đúng, nhìn theo bóng dáng Trần Tiểu Cửu, hung hăng giơ nắm tay lên: nữ nhân lẳng lơ kia , nếu dám hôn, ta sẽ giết nàng!
Việc Trần Tiểu Cửu thích nhất, chính là cổ vũ quần chúng, đợi hắn chạy về bến tàu, liền đem việc mình muốn cùng Ngô An Hào đánh cuộc nói ra một lầ cùng mọi người.
Hắn tránh nặng tìm nhẹ, cường điệu trình bày Ngô An là người Phúc Kiến, mà Phúc Kiến là nơi bị Định Nam Vương thao túng, khởi nghĩ chỉ là một ý niệm xa vời.
Mà thị vệ lại là bốn hung thần ác sát, người Đột Quyết.
Kể như vậy, liền đem tính chất cuộc đánh bạc này trở thành cuộc đọ sức giữa Trung Nguyên và Định Nam Vương, người Đột Quyết, trải rộng thành cuộc đánh vì thể diện dân tộc.
Hắn lại đem quan hệ giữa Thạch Đầu Trù và Ngô An không kiêng dè phủ lên một tầng máu đỏ, đem quan hệ tốt như anh em, tối còn ngủ cùng một chỗ của bọn họ truyền ra… Quân đoàn Anh Mộc lĩnh hội được ý tứ này, Lô Sài Bổng liền dẫn theo nhân mã, bắt đầu từ quán trà, tửu lâu, nhà tắm, đầu đường cuối phố, tuyên truyền khắp mọi ngõ ngách.
Ngắn ngủi trong thời gian một canh giờ, tin tức kích động này lập tức truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Lời nói được đưa qua miệng quân đoàn Anh Mộc truyền đi, rơi vào tay dân chúng, rất nhanh liền được tổng hợp lại phân tích rất có trật tự.
Thứ nhất, Ngô An là người của Định Nam Vương.
Thứ hai, bốn thị vệ là người Đột Quyết.
Thứ ba, Thạch Đầu Trù và Ngô An là người một nhà, có quan hệ rất thân thiết.
Thứ tư, Trần Tiểu Cửu cùng bọn họ đối địch, cùng bọn họ tuyên chiến, nước lửa bất dung.
Nguồn tin tức vốn một sợi dây liên kết này, trong lòng dân chúng đã hình thành một ấn tượng sâu sắc, khó có thể trừ tận gốc. Thạch Đầu Trù đáng thương bị Trần Tiểu Cửu phát động tuyên truyền hùng hậu tấn công nặng nề, không ngờ không biết, còn nói hắn thực nghèo khổ.
Buổi tối Trần Tiểu Cửu lại triệu tập đội quân Anh Mộc, toàn bộ hành trình thương lượng một chút về đối sách, cuối cùng yên lòng, thầm nghĩ trải qua vài lần đọ sức, hẳn có thể hung hăng đánh một kích cho tên Thạch Đầu Trù kiêu ngạo kia.
Nhưng nếu muốn y ngoan ngoãn thần phục dưới chân mình, chỉ sợ vẫn còn xa lắm…