Chương 526: Chương 526: Giết người rồi

Khóe miệng Trần Tiểu Cửu bỏ qua, không để ý tới Hoa Như Ngọc đang cố ý gây sự, lại nói với Hạt Tử:

- Lão thái giám làm loạn càng nhiều, càng khiến lòng dân thêm loạn, cuối cùng sẽ bị bách tính phẫn nộ, uy danh giảm đi, điều này đối với Hỗ gia trại mà nói thật là một việc tốt.

- Nhưng người chịu khổ cuối cùng là dân thường… La Đồng nói, trong giọng nói, có nhiều bi thương.

- La đại ca, các người là bất đắc dĩ, làm cướp, vì muốn kiếm cơm, cướp của nhà giàu, sao có thể quan tâm tới sống chết của bách tính chứ? Cái này hình như không phải là cường đạo… Trần Tiểu Cửu trơ mắt nhìn La Đồng, khóe miệng lại nhếch cười, xấu xa.

Hừ…La đại ca, thật không phải chỉ cường đạo bình thường.

- Cái này..cướp của nhà giàu chia cho người nghèo. Trừ bạo an dân…cũng là..cũng là việc hiệp nghĩa, chúng ta cũng là làm bình thường, Trần huynh đệ không cần kinh ngạc...

La Đồng ngượng ngùng giải thích.

- La đại ca quả nhiên là đại hiệp, tiểu đệ bái phục..

Trần Tiểu Cửu thấy La Đồng mặt đỏ tía tai, phất tay nói:

- La đại ca, không cần quá lo lắng, chi phủ Hàng Châu Chung đại nhân, tuy là giảo hoạt gian trá, lại yêu dân như con, tuyệt không làm xằng làm bậy theo ý của lão thái giám đó, mọi người cứ yên tâm.

Trần Tiểu Cửu thầm nghĩ Chung Bân trong lòng hiểu rõ, việc ám sát lão thái giám này, có một phần công lao của mình, với sự thông minh của ông ấy, bãi bình việc này, hẳn là không khó.

Bỗng hắn lại nghĩ tới một chuyện, vội thăm dò hỏi:

- Từ lang trung, ngươi từng vào Chu phủ hỏi thăm không?

Hạt Tử Từ Hạt Tử nói:

- Chu phủ mà…theo ta quan sát, cũng không có động tĩnh gì, Chu lão phu nhân không có tin tức, con cái vẫn như vậy, khắp các ngõ ngách vẫn hoạt động, nhưng, Nhị tiểu thư của Chu gia lại có chút kì lạ.

- Kì lạ như thế nào?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu kinh ngạc, vội đứng dậy giữ chặt cánh tay Từ lang trung, liên tục hỏi.

Hoa Như Ngọc thấy thế, trong lòng rất khó chịu, lạnh lùng nói:

- Huynh là tiểu gia đinh, người ta là Nhị tiểu thư quyền quý, việc nàng ta kì quái thì có liên quan gì tới huynh? Sao huynh khẩn trương vậy? Bắt chó đi cày, quản việc người khác… Lại quay đầu nhìn Từ lang trung nói:

- Từ thúc, thúc đừng nói với hắn, mặc kệ tên khốn khiếp đó.

- Muội im miệng cho ta! Tiểu nha đầu, biết cái gì mà nói...

Trần Tiểu Cửu bực bội trong lòng , không khỏi nói ẩu với Hoa Như Ngọc, điều này đối với một người tràn đầy tình yêu với Trần Tiểu Cửu mà nói, thật là khó coi.

- Huynh dám mắng ta ? ta...ta chém huynh...

Hoa Như Ngọc vung thanh đao sáng ngời, mặt mày sáng lạng, đứng lên động thủ.

- Có gan thì cứ chém ta.

Trần Tiểu Cửu duỗi cổ ra, dường như không hề sợ hãi thủ lĩnh thổ phỉ Hoa Như Ngọc này La Đồng vội chen vào giữa hai người, đảm đương việc giảng hòa, trong vẻ mặt lộ ra ý cười, chỉ có một mình Hạt TửHạt Tử là mơ mơ màng màng, không hiểu Đại Đương gia đang diễn trò gì.

- Khốn khiếp, huynh cứ đợi đấy cho ta…ta không tha cho huynh đâu… Hoa Như Ngọc hung hăng chà chân, hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Nha đầu chết tiệt này! Thủ lĩnh sơn trại thì làm sao?

Trong lòng Trần Tiểu Cửu âm thầm cân nhắc, muốn gả cho Tiểu Cửu này thì phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có giơ uy phong ra?

Nàng coi ta xem nàng là giống mỹ nhân như hoa như ngọc sao ?

Một đống đại mỹ nhân đang sống ở hậu cung này, nếu mỗi người đều dám làm càn như nàng, cả ngày làm ồn, vậy thì còn phải thế nào chứ? Coi Tiểu Cửu ta là chỗ cho các nàng trút giận sao?

Trong lòng hắn vô cùng tức giận, quai hàm giận tới phồng lên, giống như một con cóc, tức giận nói:

- Từ lang trung, ông nói tiếp đi, Chu nhị tiểu thư rút cuộc làm sao?

Hạt Tử Từ Hạt Tử thấy Trần Tiểu Cửu vì Chu nhị tiểu thư, không hề tới nguy hiểm bị chặt đầu cãi nhau với Đại Đương gia, lẽ nào giữa ân công và Chu nhị tiểu thư có cái gì không rõ ràng sao?

Ông ta do dự trả lời:

- Vì Chu gia là chủ nhân của ngài, ta đặc biệt quan sát rất lâu, chỉ có Chu nhị tiểu thư là kì lạ nhất, mặt nàng u buồn, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa khóc, ngồi trên cầu, đi thẳng tới Cực Lạc tự, nhưng kì lạ là nàng không hề tới lễ phật, mà là đi qua cổng sau, tới chỗ hoang vắng, cầu xin phật Di Lặc điều gì đó.

Trần Tiểu Cửu nghe vậy, không khỏi thở dài, trong đầu hiện ra gương mặt quật cường của Nhị tiểu thư, khóe miệng nở ra nụ cười ngọt ngào.

Chỗ Phật Di lặc cũ kỹ đó , là nơi lần đầu tiên vô tình gặp nàng.

Hạt Tử Từ Hạt Tử lại nói:

- Ta thấy kì lạ, nhảy lên tường, đến gần quan sát, lại thấy Chu nhị tiểu thư khóc rống lên, khóc như mưa, trong tay còn không ngừng xoa vào một dây thừng đỏ, xem dáng vẻ dó, giống như là đang tương tư tới một tiểu tình lang nào đó! Chậc chậc…, khóc rất bi thương, ngay cả một lão già như ta cũng thấy buồn lây.

Khi ông ta nói, đôi mắt lén nhìn Trần Tiểu Cửu, bộ dạng đáng khinh, giống như là rình ra cái gì đó.

Sợi dây thừng đỏ kia...rõ ràng là sợi dây uyên ương.

Nhị tiểu thư tuy hơi kiêu ngạo, có chút quật cường, ngay thẳng nhưng đối với Tiểu Cửu ta, lại có tình cảm vô cùng sâu đậm.

Không giống như đồ chó vong ân bội nghĩa Trư Ngộ Năng kia, Tiểu Cửu ta làm việc lớn như vậy, tiểu tử này không ngờ còn có lòng đi tán gái, vô tâm không để ý, hừ…, ta nhất định phải tuyệt giao với ngươi.

Trong lòng hắn thầm oán trách Chư Ngộ Năng, khóe miệng lại hiện ra nụ cười khuây khỏa ấm áp, bàn tay vô tình trượt xuống cổ tay, một sợi dây uyên ương, lôi ra ở cổ tay một sợi dây giống hệt sợi dây uyên ương của Nhị tiểu thư.

- Ân công, ngài…ngài không ngờ cũng có sợi dây uyên ương giống hệt vậy?

Hạt TửHạt Tử trừng mắt, nhìn về cánh tay hắn, kinh ngạc không nói ra lời.

Ân công…quả nhiên là ôm Nhị tiểu thư của Chu gia trong tay, thật có bản lĩnh.

Trần Tiểu Cửu vội che miệng Hạt Tử, liên tục dậm chân nói:

- Lão Từ, ông đừng hại ta..

Khi Hạt Tử Từ Hạt Tử mờ mịt không hiểu, tiếng la lớn, rồi đột nhiên truyền tới.

- Khốn khiếp, ngươi quả nhiên là công tử đào hoa đa tình, ta phải làm thịt huynh, vì dân trừ hại.

Chợt nghe một tiếng rất lớn, sau đó là tiếng đạp nát sau nhà, sau đó là một dáng người thướt tha của mỹ nữ từ trên đỉnh rõ ràng đi tới, tay đầy lực, uốn éo, đi về phía Trần Tiểu Cửu.

Người này đúng là đang ghe tuông quá mức, mày kiếm dựng thẳng, chính là Hoa Như Ngọc.

Dựa vào giác quan thứ sáu của mình, nàng cảm thấy thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này có quan hệ không minh bạch với Chu nhị tiểu thư, nói không chừng có câu chuyện tình yêu nam nữ gì đó, nàng đi một vòng, lại lén quay về nóc nhà, nghe bọn họ nói chuyện.

Trần Tiểu Cửu tai thính mắt tinh, đã sớm nhận ra thân hình của Hoa Như Ngọc, trong lòng còn thầm đắc ý, cô nàng này, chết cần thể diện, sống chịu tội, ngoan ngoãn xin lỗi Cửu ca ta, để Cửu ca ta thơm một cái, Cửu ca ta liền tha thứ cho muội, hà tất một mình lén ở trên nóc nha làm kẻ trộm chứ?

Trong lúc cao hứng, một câu nói thật thà của Từ Hạt Tử , hoàn toàn đưa hắn từ con đường hạnh phúc, đưa xuống mười tám tầng địa ngục.

- Hoa muội muội, muội…muội làm gì vậy? Nam nhi không đấu với phụ nữ? Muội đừng ép ta đánh vào mông muội..

Trần Tiểu Cửu thấy Hoa muội muội tức giận ngực phập phồng, biết là nàng thực sự đã rơi vào trạng thái điên cuồng, đâu dám liều mạng cứng rắn với nàng? May mà có La Đồng là chỗ dựa vững chãi?

Hừ…trời không quên ta.

Hắn dùng yến song phi nhẹ nhàng bay lên, đảo quanh La Đồng, khiến người ta hoa cả mắt.

Từ lang trung vốn chỉ có một con mắt, bị bóng dáng của Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu làm cho sửng sốt, vội vàng lắc mình, khổ sở tránh sang một chỗ, tránh bị tai bay vạ gió! Liền bắt tay, cố sức nói:

- Ai dà…đừng đánh nữa.

Đáng thương nhất, chính là đại anh hùng La Đồng này.

Gã bị kẹp ở giữa Hoa Như Ngọc và Trần Tiểu Cửu, muốn tránh khỏi cơn lốc xoáy này, lại suy nghĩ cho Trần Tiểu Cửu, nhưng nếu đỡ đao thay cho hắn, lại sợ Đại Đương gia tức giận.

Trái lo phải nghĩ, buồn bực vô cùng, đột nhiên nhướn mày, lắc mình ngã xuống đất, đau khổ nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn - Ai dà…ta bị thương rồi…Trần huynh đệ, đệ phải cẩn thận.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu chỉ vào La Đồng :

- Huynh bị thương cái rắm ấy. Một đám đều chỉ là ngụy trang anh hùng, ta khinh bỉ các người.

- Hoa muội muội, muội nghe ta nói… Trần Tiểu Cửu còn chưa kịp nói xong, Hoa Như Ngọc đã cầm nã thủ, gắt gao không chế Trần Tiểu Cửu.

- Khốn khiếp ta làm thịt huynh… Trong đôi mắt Hoa Như Ngọc toát ra một ánh hồng quang.

Đàn bà..nếu khi cơn ghen tới, hẳn là không gì sánh bằng.