Cánh tay bóng loáng kia và bộ dáng tái nhợt thê thảm lúc trước không thể so sánh được.
Ngón tay thon dài nở nang trắng nõn, móng tay có thanh quang, mang theo châu trạch, lộ ra sự tuyệt đẹp và tinh tế, sum sê như lá lan, bốn mặt xanh tốt, như phá kén thành bướm, khiến người ta thương yêu.
Cái này…ếch ngồi đáy giếng, có thể thấy được, dựa vào cánh tay ngọc ngà này, có thể đoán chắc, Độc Hoàng cũng hẳn là một đại mỹ nhân xinh đẹp như tiên.
Hỗ tam nương cười xấu nhìn vẻ mặt thèm dỏ dãi của Trần Tiểu Cửu, nhẹ nhàng bóp cánh tay hắn một cái, nói mát:
- Ai dà…Trong đồng tử toát ra, lẽ nào Tiểu Cửu, là vừa nói mà đã hối hận rồi sao?
Mặt Trần Tiểu Cửu đỏ ửng lên, trong lòng thực sự đã hối hận, nhưng thua người không phải là thua trận, phất tay, ngượng ngùng cười nói:
- Độc Hoàng đẹp thêm nữa cũng không không đẹp bằng mẹ nuôi..
Hỗ tam nương ai thán nói:
- Ngươi bây giờ nhưng nhìn sai rồi, cái đẹp của Độc Hoàng, còn hơn ta mười lần.
- Không…..
Trần Tiểu Cửu nắm chặt tay Hỗ tam nương, ung dung nói:
- Mẹ nuôi trong lòng con, mãi mãi là đẹp nhất..
Hỗ tam nương nghe vậy, cảm động vô cùng, oan gia, nhưng đáng tiếc…ta là mẹ nuôi của ngươi.
Trong lòng nàng có nỗi đau như kim châm lướt qua, quay đầu nhìn Nguyệt Thần đang hôn mê, không kìm nổi cười:
- Ta so với vợ yêu của ngươi, ai đẹp hơn?
- Cái này…cái này… Trần Tiểu Cửu gãi đầu, khó xử nói :
- Một người mê hoặc chúng sinh, một người quyến rũ tao nhã, đều là cái đẹp như nhau, trong lòng Tiểu Cửu, rất khó phân cao thấp.
- Miệng lưỡi trơn tru… Hỗ tam nương thấy Trần Tiểu Cửu đặt nàng cùng bậc với Nguyệt Thần, trong lòng vô cùng vui sướng, đột nhiên ngẩng đầu, khẽ vuốt mái tóc, đôi mắt như nước, tự tin nói:
- Mẹ nuôi nếu trẻ đi mười tuổi, phụ nữ trong thiên hạ, khó có ai vượt được mặt ta? Khụ…ngoại trừ Độc Hoàng… Đang lúc hai người liếc mắt đưa tình, Độc Hoàng hừ một tiếng, khóe miệng nổi lên một tia vui sướng, chân nàng lặng yên không động đậy, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt, hai chân đàn hồi, làn da vừa trắng lại vừa non, dường như rơi xuống nước còn muốn nổi lên.
- Tiểu Cửu, ngươi quả nhiên thần kỳ.
Hỗ Tam nương vui vẻ nói.
Từng giây từng phút trôi qua, khi chân và cánh tay của Độc Hoàng hồi phục lại, nàng đứng dậy, không hề sôi nổi, mà ôm lấy cơ thể của Nguyệt Thần, lại kéo cánh tay của Hỗ Tam nương, đột nhiên vòng eo uốn éo, liền biến mất trước mặt Trần Tiểu Cửu.
- Ngươi dám cướp đi vợ yêu của ta? Ta giết ngươi..
Trần Tiểu Cửu luôn có dụng tâm khác muốn thưởng thức đôi chân mượt mà của Độc Hoàng, không ngờ Độc Hoàng lại gấp gáp làm khó dễ.
Hắn tức giận tới mức mặt tái đi, chạy về phía Độc Hoàng, trong lòng không ngừng so đo, Độc Hoàng, một khi ta bắt được ngươi, sẽ giết ngươi trước, rồi lại giết .
Độc Hoàng tuy võ công không cao, khinh công kém xa hắn, nhưng đây lại là quen thuộc với nàng, chỉ phất vài cái tả hữu, liền thoát khỏi sự truy đuổi của Trần Tiểu Cửu.
- Độc Hoàng, ta cứu ngươi, ngươi lại dám lấy oán trả ơn?
Khi Trần Tiểu Cửu đang hồn bay phách lạc, một giọng nói lạnh lùng, ngân nga réo tới:
- Năm ngày sau, mời ân công tới một chuyến.
Đây là giọng nói của Độc Hoàng sao?
Hừ…tuy không thấy dung nhan, nhưng giọng nói du dương mờ ảo vô định như tiên nữ..
Trong lòng Trần Tiểu Cửu tính toán hẳn là Độc Hoàng không có ý xấu, hơn nữa Hỗ Tam nương rất chu toàn, độc của Nguyệt Thần hẳn có thể thuận lợi giải cứu, hiện giờ, chỉ là cần mình đợi thêm năm ngày.
Tuy nhiên…năm ngày này, thật là gian nan..
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ đi ra khỏi biển sương, ngoái đầu nhìn lại một mành mờ ảo, trong lòng kiên quyết nghĩ Độc Hoàng, ngươi dám có lòng dạ xấu xa với Nguyệt Thần, ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.
Đêm không đen, trăng không sáng, khỏi lửa không bẩn, tro bụi không nhiễm, nếu một chiếc gương sôi trong thiên hạ, lại giống như vẻ đẹp của Nguyệt Thần tỷ tỷ.
Hắn đắm chìm trong nỗi nhớ về Nguyệt Thần, vô tình trở về sân nhỏ, hai nam một nữ, ba bóng người, lại ở trên nóc nhà, đang mong ngóng hắn trở về.
Tâm trạng Trần Tiểu Cửu không tốt, thấy ba người trên nóc nhà, không ngờ không thèm nhìn, một mình đi vào trong phòng.
Hoa Như Ngọc, La Đồng, Từ Hạt Tử ngơ ngác nhìn nhau, không biết tại sao Trần Tiểu Cửu lại buồn bực không vui như vậy?
Đặc biệt là Hoa Như Ngọc, trong lòng thấy bồn chồn:
- Tên khốn khiếp này, bình thường thấy ta, hưng phấn như thế nào, sao lúc này lại như hoa thu héo tàn, sao chứ?
Ba người vội vàng đi vào trong phòng, La Đồng thiếu kiên nhẫn, lên tiêng quan tâm nói :
- Trần huynh đệ, đệ sao vậy? Có chuyện gì không vui, nói với ca ca, ca ca dốc hết sức giúp đệ, nói quyết không nuốt lời.
Trần Tiểu Cửu hừ lạnh một tiếng trong mũi:
- Lão bà của ta không cần ta rồi, chạy trốn rồi, La đại ca có thể tìm về cho ta sao?
- Cái này…cái này…không thể…La đại ca ta bản thân ta còn không có tin tức… La Đồng gãi đầu, ngượng ngùng cười nói.
- Hóa ra là vợ chạy mất ! ta tưởng là việc gì lớn lắm....
Hoa Như Ngọc vốn rất lo lắng, nghe thấy vậy, vô cùng đắc ý phát ra tiếng cười dào dạt.
Thầm nghĩ, lúc này không có ai tranh giành tình cảm với mình.
- Muội cười cái gì? Tiểu nha đầu, dám cười trên nỗi đau của ca ca… Trần Tiểu Cửu thở phì phì nhìn Hoa Như Ngọc, không hiểu cô nàng này đang cười cái gì.
- Ai cần huynh quản..
- Muộn vậy rồi, mọi người tới làm gì vậy? La đại ca có lẽ tìm ta uống rượu, tiểu nha đầu muội tới làm gì? Lẽ nào lại định lén nhìn ta ngủ, muốn có mưu đồ gây rối với ta?
- Khốn khiếp, miệng chó sao phun được ra ngà voi, huynh nghĩ ai muốn tới cái ổ chó này của huynh chứ?
Hoa Như Ngọc hừ một tiếng, liếc nhìn Từ Hạt Tử .
Cho người mù tiến lên trước, mắt nhìn ân công, trinh trọng nói:
- Ân công, hôm trước ta vào thành thăm dò tin tức, bây giờ không được rồi, cả thành Hàng Châu, cửa thành đóng kín, ra vào nghiêm phong, đã náo loạn rồi..
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vội vàng đứng dậy nói:
- Tình hình cụ thể thế nào, ngươi nói kĩ xem.
- Hiện giờ có tinh thần nghe rồi sao?
Hoa Như Ngọc bỏ qua, hầm hừ nói:
- Từ Hạt Tử, đừng nói với tên khốn khiếp này, cho hắn vội chết..
- Không nói thì thôi, muội nghĩ ta muốn nghe sao?
Trần Tiểu Cửu không cam lòng yếu thế , phất tay nói:
- Ra ngoài hết đi, bổn công tử muốn nghỉ ngơi.
Từ lão mù không biết giữa hai người rút cuộc có mưu mẹo gì, cảm thấy đôi thanh niên nam nữ này, trong lời nói, cử chỉ, sao lại có sự chua cay như vậy? Nguồn: http://truyenfull.vn Chẳng lẽ…ghen nhiều sao?
Gã không biết rút cuộc nên làm thế nào cho phải? đáng thương nhìn về phía La Đồng xin giúp đỡ.
La Đồng xoa mũi, ngượng ngùng đáp thay cho người mù:
- Từ lang trung được tin, Tào lão thái giám lúc tức giận, không chỉ điều đến kinh thành một đội cấm vệ bảo vệ trật tự, mà còn mệnh lệnh cho tri phủ phong tỏa cửa thành, người đi đường, giám thị chặt chẽ, lợi hại hơn là, lão thái giám này không ngờ điều động binh mã của Huyền Vũ doanh, kiểm tra từng nhà trong thành, khiến thành Hàng Châu hỗn loạn, dân chúng đều oán thán, nỗi khổ thật khó tả xiết.
- Lão thái giám này, ta hận không thể băm vằm y thành trăm đoạn, mới cam lòng.
La Đồng nhe răng, ngoan độc nói.
- Chẳng lẽ La đại ca cũng có đại hận với lão thái giám này? Có thể nói với đệ không?
Trần Tiểu Cửu nghi vấn nói.
La Đồng ngẩn ra, mặt đỏ lên, lắp bắp nói:
- Ca ca không có thù hằn gì với y, chỉ là thấy y chèn ép bách tính Hàng Châu quá, trong lòng có chút tức giận.
Hoa Như Ngọc tiếp lời, bĩu môi nói:
- Sao lại không có thù y? Y là quan, ta là thổ phỉ, chỉ có một điều này, cũng là đại hận sâu sắc.
Nghĩ một đằng nói một nẻo, La đại ca nói một đằng nghĩ một nẻo.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu sáng như tuyết, hai người La Đồng và Hoa Như Ngọc lắp bắp, nhất định có chuyện gạt hắn.
Hắn lại không đi truy vấn thêm, trầm tư một lát, nói với người mù:
- Từ lang trung, đây là tình hình thực tế sao?
- Tất cả đều là thật, lão thái giám chết tiệt này đã phát điên, chỉ là làm khổ bách tính.
Trần Tiểu Cửu đột nhiên vỗ tay cười nói:
- Nếu đã như vậy, thì rất tốt.
- Tốt cái rắm? Tốt chỗ nào? Làm cho thành Hàng Châu hỗn loạn, huynh còn có thể cười được...
Trong lòng Hoa Như Ngọc tức giận, hung hăng bóp cánh tay hắn, giận dữ nói:
- Đều do tên khốn khiếp huynh, còn chạy đi tìm vợ .
Hoa muội muội nhất định là ghen tị, bằng không, sao lại bóp người yêu như vậy?
Trần Tiểu Cửu im miệng, khẽ rung vai nói:
- Hiểu được có mất, ám sát thất bại, tất nhiên sẽ làm chấn động lão thái giám, thành Hàng Châu bốn cửa đóng chặt, đã là dự kiến của ta, ta sở dĩ cười to như vậy, đó là vì hiểu rõ hành động của lão thái giám, cũng không phá hoại thân phận của ta và , bằng không, đâu cần gióng trống khua chiêng như vậy, khiến vạn dân kết thù?
Hoa Như Ngọc bỏ qua, khinh thường nói:
- Tên khốn khiếp huynh, mở mồm ra là vợ yêu, vợ của huynh sớm đã chạy rồi, không cần tên khốn khiếp huynh, uổng công mong nhớ… Nàng không buông tha bất cứ cơ hội đả kích nào với Trần Tiểu Cửu, mỗi khi nghĩ tới việc này, trong lòng nàng không hiểu sao lại rất khoái ý.
Hừ…người phụ nữ không biết xấu hổ kia chạy rồi, chẳng phải ta có thể danh chính ngôn thuận làm cả sao?