Chương 511: Chương 511: Cưỡi ở trên người trừng phạt ngươi

Trần Tiểu Cửu trong lòng cũng buồn cười nữ thổ phỉ này khi nào lại trở nên chủ động như vậy? Không phải là mùi rượu bốc lên, khiến nàng muốn vậy chứ?

Hoa Như Ngọc bĩu môi, có chút u oán trừng mắt nhìn hắn, giống như có thâm ý nói - Khốn khiếp, lại nghĩ đến chuyện tốt này! Chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta tối hôm qua đã ước định sao?

Trần Tiểu Cửu bừng tỉnh đại ngộ, nhớ lại Hoa Như Ngọc muốn dạy cho mình võ công để đối phó với Tư Đồ Bá, hắn vuốt có chút ngà say, cười hì hì nói:

- Vẫn là Hoa muội muội tốt với ta, không ngờ lại nghĩ thay Cửu ca, Cửu ca ở đây chờ ngươi, lát nữa ngươi đến nhanh nhé...

Nói xong lại nháy mắt nói:

- Bằng không... Đêm tối tĩnh mịch như thế này Cửu ca sợ hãi lắm!

- Cút nhanh! Còn đùa giỡn ta, ta liền xé nát miệng của ngươi ra.

Hoa Như Ngọc ngượng ngùng trước mặt Hỗ Tam Nương đã cùng hắn liếc mắt đưa tình liền xấu hổ cúi đầu, có chút run rẩy dìu Hỗ Tam Nương chậm rãi rời đi, chỉ để lại Trần Tiểu Cửu một người một mình đứng ở giữa đình đài cười ngây ngô.

Ba mặt núi vây quanh, cây cối rậm rạp, thanh tùng theo gió lắc lư, rung động sàn sạt, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào, cảnh yên tĩnh hơn sắc càng tăng thêm phần thần bí.

Trần Tiểu Cửu hôm qua cùng với Hoa Như Ngọc tình cờ gặp mặt tại chốn thanh tĩnh này, khóe miệng hiện lên một tia tà ác thỏa mãn, chẳng lẽ đó là hẹn hò lãng mạn sao? Hắn nhìn vào hồ nước u tĩnh, nhìn chăm chú vào từng đợt sóng lăn tăn trên mặt nước, trong đầu lại lấp lánh xuất hiện một kế hoạch vô cùng lớn mật.

Đột nhiên, một cỗ kình lực hào hùng, theo phía sau xa xa truyền đến, bên trong còn kèm theo hương khí nữ nhân!

Hoa muội muội đánh lén ta? Trần Tiểu Cửu vận khởi nội tức, lắc mình mà qua, quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy Hoa Như Ngọc mặc một bộ y phục lam sắc võ sĩ ngắn gọn, cả người lộ ra một cỗ khí phách dũng mãnh, trong ánh mắt lạnh như băng lại mang theo điểm giận dữ, nhìn chăm chú hắn, bộ ngực không ngừng phập phồng như một đoàn lửa nóng.

- Hoa muội muội...

- Khốn khiếp, ai là muội muội ngươi?

Trần Tiểu Cửu vừa muốn vui cười đã thấy Hoa Như Ngọc mày kiếm nghiêm nghị, hóa chưởng thành đao, lại là lưỡng đạo kình khí nhắm vào đầu vai hắn chém tới! Thế nhanh như gió, mãnh liệt như hổ.

Nữ thổ phỉ này quả nhiên lợi hại! Hắn không kịp quay lại liền xoay người lảo đảo né tránh, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ là Hoa muội muội muốn thử thăm dò võ công của mình?

Hoa Như Ngọc cũng không cho Trần Tiểu Cửu thời gian để thở dốc, liền linh động bước chân tiến đến một chưởng tiếp theo một chưởng hướng trên người Trần Tiểu Cửu đánh tới, xem bộ dáng kia không hề giống đang cùng với Trần Tiểu Cửu luận bàn võ công, hình như là đang giải phóng tức giận ở trong lòng, đem hắn đánh cho mặt mũi bầm dập mới cam tâm!

- Hoa muội muội, ôi... Muội nhẹ tay thôi, Cửu ca cũng không cấm đánh!

Trần Tiểu Cửu không cam lòng cứ bị nàng chinh phục như vậy, tự tôn nam nhân khiến cho hắn cố lấy dũng khí, triển khai Tử Vi đạo công huyền diệu cùng với Hoa Như Ngọc đối chiến, chỉ có điều những chiêu số âm hiểm độc ác hắn cũng không sử xuất ra.

Chuyện tiếu lâm, lão bà của ta, ta như thế nào đối với nàng hạ độc thủ được?

Ao nước đang tĩnh lặng, bởi vì Trần Tiểu Cửu và Hoa Như Ngọc quát tháo tranh đấu, mà trở nên lay động, chỉ thấy hai người thân pháp linh động, ra chiêu thật là nhanh chóng, đảo chung quanh thung lũng nhỏ!

Trần Tiểu Cửu tuy rằng chật vật không chịu nổi, nhưng là đau khổ chống đỡ!

Hắn có thể giết chết mấy chục gã tử cấm vệ hung ác, có thể cùng Khang Thiết chống lại tam chưởng, còn có thể đem Tư Đồ Hùng này đối với cẩu nam nữ chơi đùa cho vỗ tay, đủ để chứng minh hắn sau vẻ nho nhã, có một thực lực siêu tuyệt, tuy rằng trong đó có thủ đoạn đầu cơ trục lợi, nhưng không thể phủ nhận, thực lực tổng hợp của hắn, tuyệt sẽ không thua người luyện võ bình thường!

Huống chi cùng với Nguyệt thần triền miên qua lại đã hấp thu nhị thành âm hàn khí tức của nàng, nội lực gần như ở trong chớp mắt, đã đạt tới chỗ người luyện võ mong muốn!

Hắn nội tức hùng hậu mênh mông, phun ra nuốt vào lưu chuyển tứ chi bách hài, như có như không rất là tự nhiên phóng khoáng.

Nhưng, đối thủ của hắn là Hoa Như Ngọc cũng tu hành so với hắn cao rất nhiều , bất kể hắn cứng rắn mạnh mẽ như thế nào cũng trốn không thoát chưởng phong múa may của Hoa Như Ngọc, hình thành một vòng lẩn quẩn, huống chi hắn không thể sự dụng chiêu số âm hiểm đối với Hoa Như Ngọc, sau một lúc Trần Tiểu Cửu liền có dấu hiệu chống đỡ hết nổi.

- Hừ... Khốn khiếp, ngươi còn dám trả đòn?

Hoa Như Ngọc tư thế oai hùng đôi mắt bừng bừng, phong thái kiều diễm lúc tức giận lại càng diễm lệ hơn. Đột nhiên thân pháp nàng phiêu dật, hoa lệ xoay người lại lăng không nhảy lên sen vàng ba tấc như gà trống cất đầu liên hoàn đá vào trước ngựcTrần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu kinh hãi thất sắc, muốn trốn tránh cũng không kịp!

- Hoa muội muội... Ngươi mưu sát thân phu!

Trần Tiểu Cửu dùng tay hoành ngang ngăn trở phi cước hoa lệ kia, một cước, hai cước, tam cước, rốt cục ở cước thứ chín thứ cánh tay hắn mơ hồ thấy đau, rốt cuộc chịu không được công kích tàn nhẫn kia, thân mình né về phía sau đột nhiên phủ phục, kiệt sức chật vật không chịu nổi ngã xuống trên cỏ. Hắn thở hổn hển, liên tục xua tay nói:

- Hoa muội muội, ngươi hảo công phu, có thể tha Cửu ca đi!

- Tha ngươi? Hừ... Ngươi nghĩ dễ vậy sao?

Hoa Như Ngọc thẳng người cưỡi trên bụng hắn, một tay khống chế cổ họng hắn, trong đôi mắt phát ra niềm vui bất ngờ lại lóe lên tinh quang phẫn nộ, khóe miệng nhếch lên, độc ác nói:

- Ta sớm đã nghĩ đến Cửu ca không phải là yếu ớt như thư sinh, hừ... Có thể đánh bại Tư Đồ hùng, lại cùng với tiểu Hổ đội đại chiến một hồi, thoát ra khỏi miệng hổ, đủ để nói thực lực của ngươi, không thể xem thường, chỉ có điều ta không nghĩ tới ngươi không ngờ mạnh như thế!

Trần Tiểu Cửu thấy thái độ Hoa Như Ngọc hung dữ cưỡi trên người mình, nhưng không có một chút ngượng ngùng, thân thể mềm mại lại để lộ ra khí phách dã man, trong lòng không khỏi không kìm nổi cười cô gái nhỏ này trở mặt thực mau, như thế nào cùng chính mình vừa động thủ, liền trở nên phóng khai như thế? Nàng cưỡi trên người mình như vậy, rõ ràng là diễn luyện Quan Âm Tọa Liên thần kỳ mà thôi!

- Hoa muội muội, ngươi choáng váng sao? Cửu ca võ công cao minh như vậy, còn không được sao? Chẳng lẽ ngươi muốn ta hèn yếu khiếp nhược ngươi mới hài lòng sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Hắn tà ác cười, bàn tay to lại hướng tay nhỏ bé của Hoa Như Ngọc chộp tới, muốn cảm nhận một chút hương thơm ôn nhuyễn của nàng.

- Khốn khiếp, ngươi cười cái gì? Ngươi võ công cao tới đâu, chẳng lẽ có thể cao được quá ta sao? So sánh với ta hãy còn kém xa lắm!

Hoa Như Ngọc một tay đem cẩu trảo của Trần Tiểu Cửu khống chế, mặt khác nhất chỉ nhỏ bé lại đặt ở cổ họng hắn, tàn nhẫn bóp một cái, Trần Tiểu Cửu lập tức đỏ mặt tía tai, thở không ra hơi tứ chi loạn đạp. Nàng rung đùi đắc ý, trong ánh mắt lộ ra vẻ hề hề đáng thương.

Hoa Như Ngọc lòng lang dạ sói, có phong phạm của cường giả, nhìn đến Tiểu Cửu bị chính mình ách ở cổ họng, lộ ra ánh mắt cầu xin, nàng liền lập tức mềm lòng, trong con ngươi phiếm ra nhiều điểm nhu tình! Nhưng lại nghĩ đến hắn hôm nay lớn mật làm càn liền quyết định trừng phạt hắn. Bằng không, sau này này còn không biết là khốn khiếp đến mức nào?

Bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng vuốt má Tiểu Cửu, oai đầu cười nói "Cửu ca, huynh đừng vội, không có quy củ, không thành quy tắc! Phạm vào sai lầm, cuối cùng cũng phải chịu chút trừng phạt. Bằng không, huynh làm sao còn để lão bà ta vào mắt?

Vừa nói chuyện bàn tay nhỏ bé của nàng lại gia tăng thêm chút lực đạo mắt to trừng lên lóe ra vẻ tức giận tàn ác nói:

- Khốn khiếp, huynh có biết, vừa rồi huynh phạm vào sai lầm nào chăng?

Trần Tiểu Cửu sắc mặt từ hồng chuyển sang xanh mét, ánh mắt hoảng sợ, lộ ra vẻ cầu xin tha thứ, không ngừng gật đầu liên tục!

- Ngươi còn có tự biết mình nha!

Hoa Như Ngọc thấy Trần Tiểu Cửu chịu không nỗi phải hướng ra phía ngoài để thở, động lòng trắc ẩn, đối với hắn lại thương yêu, thở dài không đành lòng lại mạnh tay, liền thả lỏng bàn tay nhỏ bé đang giữ ở cổ họng hắn ra một chút, giả bộ vẻ mặt căm ghét dũng mãnh, đe dọa nói:

- Ngươi nói thật cho ta nghe một chút đi, ngươi đã phạm vào sai lầm gì?

Trần Tiểu Cửu sắc mặt xanh mét, nghẹn thở khó chịu, Hoa Như Ngọc bàn tay nhỏ bé liền thả lỏng trong nháy mắt, hắn liền to mồm thở hổn hển vài hơi trọc khí, trong lòng âm thầm bắt suy đoán chẳng lẽ Hoa muội muội đã phát hiện hành vi tà ác của mình đối với Hỗ tam nương sao? Bất quá phân tích tình cảnh ngay lúc đó thì cô gái nhỏ này ngốc nghếch hồ đồ căn bản sẽ không có lưu ý cái sự tình khó chịu nổi này đâu...