- Mẹ nuôi, người không đi nữa sao? Người còn choáng váng không? Không bằng... Không bằng con đỡ người trở về phòng nhé!
Hoa Như Ngọc làm sao biết được giấu ở chỗ tình cảm bí mật này, khuôn mặt hồng nhỏ nhắn tràn ngập vẻ quan tâm.
- Này... Ừ...
Hỗ Tam Nương xấu hổ nhìn thoáng qua Hoa Như Ngọc, ngượng ngùng đỏ mặt nói - Mẹ nuôi đột nhiên, đầu lại không đau , đêm nay khí trời nhẹ nhàng mát mẻ, mẹ nuôi muốn cùng các ngươi uống tiếp mấy chén!
- A... Như vậy a...
Hoa Như Ngọc khuôn mặt xinh đẹp ngậm hờn, có chút choáng váng đầu óc, thầm nghĩ mẹ nuôi bị đau đầu tới mây mù dày đặc , thật không sao tin nổi!
Tuy rằng Hỗ Tam Nương đã đáp ứng ở lại, nhưng cái đùi to của Trần Tiểu Cửu vẫn đang gắt gao ôm chặt chân ngọc của nàng, chỉ sợ nàng mượn cớ chạy trốn!
Hỗ Tam Nương nương cảm giác ngà say, nghiêm mặt che dấu vẻ mặt đang đỏ ửng nóng bỏng, trên chân nàng đang tràn đầy hơi thở sung mãn của nam nhân, khiến lòng nàng nhảy loạn, nhất là cái bắp chân kia đang cố ý không ngừng cọ xát trên da thịt nàng, khiến nàng cả người run sợ, trong lòng suýt chút nữa lại xem Trần Tiểu Cửu là người yêu trước kia!
Theo như nàng biết thì ánh mắt của Trần Tiểu Cửu giờ phút này nhất định rất sung mãn hào quang, nhưng nàng không có dũng khí cùng với Trần Tiểu Cửu đối diện! Nàng vừa mâu thuẫn giữa cảm xúc và những tưởng niệm mê ly, nàng như đánh mất mình, giơ chén rượu lên cao, dùng hương thơm thuần mỹ của hảo tửu, giải tỏa ngọn lửa mê say trong lòng không chỗ phóng thích!
Trần Tiểu Cửu một bên dụ dỗ Hoa Như Ngọc vui vẻ, một bên lại uống rượu để che dấu vụng trộm thưởng thức phong vận thành thục quyến rũ của Hỗ Tam Nương, da thịt trong trắng ửng hồng, một phiếm ngọc nhân sáng bóng, bộ ngực đầy đặn ẩn chứa hơi thở nóng bỏng ! Làm cho người ta không kìm nổi âu yếm, hắn chăm chú nhìn thật lâu sau, một chủ ý lớn mật, tự phát!
Ở đáy lòng hắn một trận cười xấu xa, ngọ ngoạy. Hắn liền vụng trộm tháo giầy ra, bàn chân to của hắn thình lình hướng giữa hai đùi của Hỗ Tam Nương duỗi tới, bàn chân hắn liền chạm vào một tấc thần thánh kia.
- Ừ...
Hỗ Tam Nương làm sao nghĩ đến Trần Tiểu Cửu lại lớn mật như vậy, thân mình rung mạnh, mày liễu khẽ nhăn kêu lên một tiếng rồi theo bản năng kẹp chặt cái chân ngoại lai xâm lấn kia, đột nhiên phản ứng như vậy lại cảm thấy rất là không ổn, vội co thân lại muốn tránh né, Trần Tiểu Cửu một chân khác lại nhanh chóng ép vào bắp vế của nàng , trong lúc nàng đang do dự thì cái chân to xấu xa kia, nhắm ngay chỗ kỳ diệu, nhẹ nhàng vặn vẹo.
- Ừ hừ...
Hỗ Tam Nương cả người sợ run, đứng thẳng không xong, lại lần nữa ngồi xuống, lúc này thần sắc kinh hoảng, không có quên đưa tay áo che dấu cái chân tà ác của Trần Tiểu Cửu. Nàng cả người vô lực, liều mạng mà dùng chút lực lượng còn lại muốn kẹp nhanh hai đùi, giữa lúc đùi ngọc kia chống cự cao thấp bốc lên, thực hiện thay đổi theo bảy mươi hai biến của mắt cá chân Nhưng nàng bị Trần Tiểu Cửu điểm trúng huyệt kia, cả người mềm yếu, còn thừa chút lực lượng còn lại nhưng không cách nào so sánh với lực lượng của Trần Tiểu Cửu, ở sâu trong nội tâm nàng, tràn ngập hờn dỗi u oán và xấu hổ. Trên thân thể lại đang hưởng thụ tội ác khoái hoạt mê mang mông lung, Hỗ Tam Nương ánh mắt mê ly nhìn hắn, trong ánh mắt nóng bỏng lộ ra vẻ nữ nhân đang hưởng thụ khoái hoạt! Càng làm Trần Tiểu Cửu trước mắt trở thành một người khác.
Trần Tiểu Cửu nhìn Hỗ Tam Nương ở phía trước hắn lộ ra vẻ mặt ta cần ta cứ lấy, trong lòng nảy lên một cỗ ham muốn chinh phục mãnh liệt! Nhất là ngay trước mặt Hoa Như Ngọc cùng với mẹ nuôi nàng cùng đại nghịch bất đạo, trong đầu liền sinh ra cảm giác khác thường!
Loại cảm giác này so với sau lưng yêu đương vụng trộm lại có phần thích thú hơn!
Hoa Như Ngọc tuy rằng khí phách mãnh liệt, nói một không hai, nhưng lại thiếu tâm tư của nữ hài , nàng thấy Hỗ Tam Nương lông mày nhíu lại, cả người run rẩy, trong lòng rất là kỳ quái, vội vuốt phía sau lưng nàng, đầy vẻ quan hoài nói:
- Mẹ nuôi, ngươi làm sao vậy?
- Mẹ nuôi bị thương... Bị phong hàn...
Hỗ Tam Nương run run đáp.
- Bị phong hàn?
Hoa Như Ngọc bĩu môi cười nói:
- Mẹ nuôi ngươi cũng thật hay nói giỡn, ngươi võ công cao như vậy, đã mười năm qua không hề nhiễm phong hàn ... Hiện tại như thế nào lại đột nhiên...
- A... Không phải... Mẹ nuôi có chút lạnh, cả người phát run, cho nên...
Hỗ Tam Nương lại hốt hoảng giải thích nói, trên thân thể lại hưởng thụ vị khách không mời mà đến hồ loạn quấy nhiễu.
- Mẹ nuôi còn không khẩn trương trở về nghỉ ngơi, ở trong này ngồi làm gì? Chúng con cũng không phải người ngoài, cũng không cần mẹ nuôi phải cùng bồi tiếp!
- Không... Mẹ nuôi không sao...
Hỗ Tam Nương cắn nhẹ môi phấn, u oán nhìn Trần Tiểu Cửu liếc mắt một cái, hồ loạn nói.
- Như thế không được? Không được,con đỡ Mẹ nuôi trở về nghỉ ngơi đi!
Hoa Như Ngọc nóng nảy đưa bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy cánh tay của Hỗ tam nương, lập tức liền đem nàng kéo lên.
- A...
Hỗ Tam Nương kinh hãi kêu lên một tiếng, nàng sợ Trần Tiểu Cửu không kịp đem cái chân tà ác của hắn lùi về, mà bị Hoa Như Ngọc nhận thấy! Nhưng cũng may thằng nhãi này tốc độ phản ứng siêu cường, chỉ trong chớp mắt, đã đem công cụ kia thu trở về. Text được lấy tại http://truyenfull.vn - Mẹ nuôi ngươi sao vậy? Đừng làm Ngọc nhi hoảng sợ!
Hoa Như Ngọc không hiểu ra sao cả nói.
- Không... Không có gì! Chỉ có điều đầu lại có chút đau ...
Hỗ Tam Nương thở phào một ngụm trọc khí, yên lòng, nhưng trên thân thể cảm giác ngứa ngáy ăn mòn toàn thân, phải rời Trần Tiểu Cửu sao, thật là có chút vắng vẻ khó chịu.
Trần Tiểu Cửu thầm kêu đáng tiếc, vội đứng dậy giúp đỡ Hỗ Tam Nương nói - Tam nương, người thân mình không thoải mái, hay là ta đưa người trở về!
- Không được...
Hắn hư tình giả ý quan tâm, lời lẽ vừa mới vừa ra khỏi miệng, Hỗ Tam Nương và Hoa Như Ngọc cùng đồng thanh phản bác, liền đem Trần Tiểu Cửu tức giận đến mắt trợn trắng!
Hỗ Tam Nương tự nhiên hiểu được suy nghĩ xấu xa của Trần Tiểu Cửu, những đụng chạm thân thiết như thế này quả thật rất là mỹ diệu, tuy nhiên luân lý cách xa nhau, nếu vượt qua giới hạn kia sẽ tạo nên sai lầm lớn lao, sẽ làm tổn thương đến Ngọc nhi!
Nàng làm sao có thể nhẫn tâm làm chuyện hoang đường như thế?
Hoa Như Ngọc tuy rằng thô tâm một chút, nhưng chỉ nhìn qua ánh mắt của Trần Tiểu Cửu đang tỏa ánh sáng sáng ngời cũng cảm thấy hắn đối với vị mẹ nuôi này không có chút hảo ý nào! Sói con... Luôn phải phòng bị một chút , ngươi có thể bổ nhào vào ta, nhưng quyết không thể lãng phí tinh lực đi bổ nhào vào nữ tử khác! Dù đó có là mẹ nuôi của ta...
Trần Tiểu Cửu lưu luyến nhìn Hỗ Tam Nương, đối với hai người vâng dạ nói:
- Hai người các ngươi cùng đi nghỉ ngơi, bỏ Tiểu Cửu ta một mình, làm sao bây giờ?
Hỗ Tam Nương là người từng trải, tự nhiên biết trên thân thể Trần Tiểu Cửu, đang ở vào cảm giác mờ ảo trên không đến, dưới không đi. Nàng nhẹ nhàng lau mái tóc mây, lộ ra một cỗ thành thục thướt tha, khẽ cười nói:
- Tiểu Cửu, nhà ngươi không phải còn một con cọp cái ở nhà sao? Đã trễ thế này, ngươi cũng nên trở về thân cận một chút với nàng, để nàng khỏi phải cô đơn, ngươi khó chịu...
- A... Tiểu Cửu ta cũng phải trở về đây...
Hắn cùng hai mỹ nữ chơi đùa, lại đã quên Nguyệt thần, trong lòng có chút hổ thẹn, đáp ứng một tiếng, vội vàng quay đầu đi trước!
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Hoa Như Ngọc nghe nói hắn phải về bồi lão bà qua đêm, trong lòng quýnh lên, thái độ hung dữ hét lên.
Hỗ Tam Nương dí ngón tay cái vào trán của nàng, cười khanh khách nói:
- Tiểu nữ tử, ngươi không có cửa đâu, sao lại vội vã nổi lên làm bà quản gia ? Người ta là vợ chồng, đương nhiên phải cùng một chỗ qua đêm ? Khó phải không, ngươi tối nay muốn Tiểu Cửu cùng ngươi sao? Ha hả...
Nàng quay đầu lại đối với Tiểu Cửu trừng mắt nhìn nói:
- Tiểu Cửu, ngươi tối nay thật có phúc đó!
Hoa Như Ngọc xấu hổ cúi mặt, lắc lắc thân mình làm nũng nói:
- Mẹ nuôi, ngươi nói cái gì đó, ta... Làm sao là cái loại tâm tư này...