Thổ Phì Nhị Hóa là lãng nhân, trên thực tế chính là một thổ phỉ, làm sao sau đó lo lắng tình cảm, tức giận mắng chửi, xoay cánh tay, tiếp cận gần hơn với Ngô Thiên Phát một chút!
Ngô Thiên Phát văn nhân một giới, quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, lúc trước đã bị Cao Cung hành xử không nhẹ, hiện giờ sao còn sức để trả đòn?
Hai cánh tay y hạ xuống lộn xộn, bảo vệ quần áo của mình, vẻ mặt hốt hoảng, gấp tới độ sắp khóc tới nơi rồi:
- Ngươi đừng động thủ, đồ chó, ngươi dám xé quần áo của ta, ta nhìn ra rồi, các ngươi là người Đông Doanh, xương cốt chính là một lũ chó… - Đâm nữa… Ngô Thiên Phát tức giận chửi bới, chợt nghe một tiếng "đâm nữa", bên ngoài quần áo đã bị Thổ Phì, Nhị Hóa xé rách ra, lọt cả quần áo lót, lộ ra cái bụng tròn vo cũng không biết thẹn thùng!
- Thổ Phì, ngươi dừng tay… Y khàn giọng hô lớn.
Đám huynh đệ, vừa thấy có trò hay để xem, không khỏi thanh minh đi đến, tạo thành một vòng tròn, cận thận nghiên cứu dáng người tuyệt đẹp của Ngô Thiên Phát!
Thổ Phì Nhị Hóa cau mày, cứng nhắc nói:
- Cửu gia… Còn muốn chửi mắng nữa sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, nhìn khắp nơi, thấy tiểu thư đồng đang cùng Ô Nhã ở nơi xa vui đùa vui vẻ, liền yên lòng, sầm mặt nói:
- Nhị Hóa, ngươi tiếp tục xé rách cho ta, cho tới khi trên mình y không còn một mảnh nhỏ mới thôi, bằng không ta giết ngươi bán thịt!
Thổ Phì Nhị Hóa nghe vậy, không dám chậm trễ, cúi lưng về phía trước, một hồi vạch tìm áo lót của y! Cái bụng tròn vo của Ngô Thiên Phát trong nháy mắt run rẩy, liền lộ ra ngoài khoảng không!
- Ngươi lại dám xé, ta tuyệt không tha cho các ngươi… - Đâm nữa… Thổ Phì Nhị Hóa không để ý nhiều việc như vậy, tiến lại một phen, khố của Ngô Thiên Phát lại bị xé rơi, "cậu nhỏ" khô quắt của y nhanh chóng lọt vào trong tầm mắt của mọi người!
Lúc này y đã mất đi cỗ tinh thần kiêu ngạo vừa rồi, thấy mọi người xung quanh đứng vây xem tựa như hổ rình mồi, y giống như một con lợn sữa chỉ biết gào khóc, chuẩn bị chờ quái tử thủ hành hình!
Y bưng trên người còn sót lại một chiếc quần lót, nước mắt nước mũi chan hòa một phen, khóc lóc kể lể nói:
- Cửu gia, tha cho ta đi, ta biết sai rồi, về sau ta không dám nữa.
Bộ dạng hiện tại của y, muốn đáng thương thật nhiều, so với tên ăn mày ven đường, xem ra còn hạnh phúc hơn y nhiều lắm!
Trần Tiểu Cửu giống như chỉ nhìn thấy một vật hi hữu bình thường, gắt gao chăm chú dõi nhìn trên thân thể y, chỉ thấy mặt Ngô Thiên Phát mặt lớn thô kệch, bụng to, từng mảng thịt mỡ không ngừng run rẩy xông ra, một đôi chân bé xíu khô quắt không có chút thịt, xa xa nhìn lại tưởng như một cái nấm hình nón đang đứng cô lẻ một mình!
Hắn quan sát thật lâu, miệng chậc chậc tán thưởng ni:
- Thông phán đại nhân thân hình quỷ dị, quả thật được mở rộng tầm mắt, ngàn năm khó thấy được. Tiểu Cửu thật sự hâm mộ vô cùng.
- Cửu gia.. Cửu gia ngài tha cho ta đi, ta biết ta sai rồi, ta không dám nữa… Ta xin thu lại những lời vừa nói khi nãy… Ngô Thiên Phát ôm lấy hạ bộ, khổ sở van nài.
Trần Tiểu Cửu khóe miệng hừ lạnh một tiếng:
- Thông phán đại nhân, bây giờ mới hiểu được hàm nghĩa của cụm từ "xấu hổ không chịu nổi" sao? Nhớ ngày đó, Thông phán đại nhân ở trên đường lớn vênh váo, tự đắc trói ta, đem ta áp giải tới đại lao, có thể hiểu được cảm giác nhục nhã này chăng?
- Cửu gia… Ta đã khắc sâu tận đáy lòng cảm giác khổ sở này, ngươi thả ta đi, sau này ta nhất định không dám nữa!
Ngô Thiên Phát cứ ôm lấy hạ bộ, quỳ gối cầu xin hắn lượng thứ.
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Vậy thế nào? Ta Trần Tiểu Cửu trước nay vẫn lấy đức thu phục lòng người, giọt nước chi ân, dũng tuyền tương báo. Ta cảm thấy Thông phán đại nhân đối với hai chữ "xấu hổ" nhận thức còn chưa đủ sâu sắc, không bằng tiếp tục lĩnh hội thêm chút nữa đi!
Hắn nhắm ngay hạ bộ của Ngô Thiên Phát, tà ác nói với Thổ Phì Nhị Hóa:
- Nhị Hóa, ngươi nên biết nói thế nào làm như thế? Lần đầu tiên lột hết quần áo của một nam nhân, có phải tạo thành một cảm giác kích thích cực kỳ mới mẻ không?
Hắn cao giọng nói tiếp:
- Các huynh đệ, mở lớn còn mắt của mọi người ra, nhìn kỹ cho ta, bất kỳ cái gì cũng không được để sót!
Mọi người nghe vậy, trầm trầm vỗ tay tán thưởng không ngừng, một đám người mở trừng con mứt, chằm chằm nhìn vào từng góc cạnh, từng thớ thịt của Ngô Thiên Phát.
Thổ Phì Nhị Hóa chau mày, trong lòng không khỏi đau khổ vạn phần, không ngừng thở dài. Ta cả đời này giết người phóng hỏa, không chuyện tà ác nào không làm, cũng không biết đã lột biết bao quần áo thiếu nữ, vậy mà ngày nay, không ngờ phải lột quần lót của một nam nhân. Sự tham sống sợ chết này, thật là vụ bê bối nhất trong cuộc đời này, khó mà chịu nổi!
Ngô Thiên Phát nghe được mệnh lệnh của Trần Tiểu Cửu, trong đầu ong ong, dường như thần trí không vực lên nổi!
- Nhị Hóa, ngươi ở đó làm gì? Còn chưa động thủ, lại đợi tới khi nào?
Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị giận dữ nói.
- Việc này, Cửu gia!
Thổ Phì Nhị Hóa trong giây lát rùng mình, đôi bàn tay thô ráp to lớn mang theo oán khí, run rấy đưa tới khố hạ của Ngô Thiên Phát, hơi dùng lực một chút, cái quần bẩn đó liền bay lên giữa không trung, toàn bộ thân thể của Ngô Thiên Phát cùng đó cũng lọt vào con mắt công chúng không sót chút gì.
- A…! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Ngô Thiên Phát bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt bừng bừng, vội vàng ngồi sụp xuống, dùng tay che phần xuân sắc của mình!
Trần Tiểu Cửu tà ác nói:
- Thông phán đại nhân, đứng lên cho các huynh đệ đây được nhìn rõ ràng, đều là nam nhân, ngươi sợ cái gì? Coi như đang vào nhà tắm đi!
Ngô Thiên Phát ngồi xổm, lòng đã lạnh tới tận xương tủy, hai chân khô quắt lạnh rụn, máu dồn lên vốn đã làm khuôn mặt đỏ bừng nay càng thêm đỏ! Y cúi đầu, thấp giọng van xin:
- Cửu … Cửu gia, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi!
Giọng nói nhỏ bé kia mang theo thần sắc đáng thương, khiến người ta nảy sinh một cỗ cảm thông xót xa!
- Ngươi sai rồi! Hừ… Chỉ sợ trong cả đời ngươi, cũng không biết ngươi sai ở chỗ nào!
Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói:
- Nhị Hóa, đem kéo y tới, đi một vòng trước mặt các huynh đệ, để các huynh đệ nhìn cho rõ ràng, người này rốt cuộc là kiểu gì!
Hoặc không làm, đã làm phải làm tới cùng. Tuy rằng Thổ Phì Nhị Hóa cảm thấy việc này rất khó xử, nhưng dưới uy thế của Trần Tiểu Cửu, bọn chúng không dám không theo! Bọn chúng hạ quyết tâm, trong tiếng kêu sợ hãi của Ngô Thiên Phát, cứng rắn kéo y lên, chỗ bí ẩn trên thân của nam nhân cũng lập tức lộ diện trong bóng đêm u tịch.
Đêm trăng mông lung, mọi người thấy không rõ lắm, nhưng thị giác của Trần Tiểu Cửu đêm tối không chút ảnh hưởng, mắt hắn sáng như đuốc, hương Ngô Thiên Phát quét tới, khi tìm kiếm vật bé nhỏ trên người y, đáy lòng Trần Tiểu Cửu nảy lên một cỗ hưng phấn!
Kia rốt cuộc là cái gì vậy? Nho nhỏ, cẩn thận, tựa như con giun bình thường, quanh co uốn khúc cuộn mình ở nơi nào, đâu có nửa điểm khí khái nam nhân?
Hắn liếc mắt thấy đám huynh đệ xung quanh không hề phản ứng, nghĩ ra thị lực của bọn họ có hạn, cũng không phát hiện được sự tình ngạc nhiên như thế, liền tà ác nói với Thổ Phì Nhị Hóa:
- Mang Thông phán đại nhân đi một vòng, để huynh đệ được mở mang kiến thức, nhìn thế cái gì mới thực là ch… chân chính!
- Cửu gia… Đừng… Ngô Thiên Phát nhắm mắt lại, khóc lóc van xin.
Thổ Phì Nhị Hóa sao còn nghe y biện bạch, túm lấy tóc của Ngô Thiên Phát, đưa tới trước mặt các vị huynh đệ triển lãm.
Không đúng như Trần Tiểu Cửu dự tính, từng nơi đi qua, không một mảnh hư thanh!