Nhị Hóa nghĩ đến đó mồ hôi chảy ròng ròng, rùng mình ớn lạnh, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi và giá buốt chưa bao giờ có.
Gã nghĩ ngợi, bỗng nhiên xuất hiện ảo giác giống như lao xuống vực sâu muôn trượng… Chắn hẳn đó là cái lạnh lẽo và sợ hãi của mười tám tầng địa ngục, có vô số ác quỷ và âm hồn, nhe răng nanh điên cuồng cắn xé lục phủ ngũ tạng gã.
- Bát Dát… Đừng ăn thịt ta… Bát Dát… đừng ăn thịt ta!
Thổ Phì Nhị Hóa hoảng hốt lớn tiếng quát.
Bọn Anh Mộc nghe thấy thế không nhịn được đều ôm bụng cười lăn lộn.
Trần Tiểu Cửu trừng mắt nhìn bọn họ, tỏ vẻ như không có chuyện gì nói:
- Nhị Hóa, ngươi hét cái gì? Chẳng lẽ biết được chúng ta ăn thịt, ngươi cảm thấy sung sướng phải không? Vậy được, giờ ta gọi người đến làm thịt ngươi, cho ngươi tận hưởng cảm giác được vui sướng của con heo bị chọc tiết.
Thổ Phì Nhị Hóa, run lẩy bẩy, lạnh toán sống lưng, dáng vẻ của gã đáng thương như con chó nhỏ ôm lấy chân Trần Tiểu Cửu nước mắt lã chã nói:
- Cửu gia… Ngài… Ngài… Ngài là người tốt, xin ngài khoan hồng độ lượng, đừng ăn thịt ta… Ngài bảo ta làm gì, ta cũng bằng lòng, chỉ cầu xin ngài đừng ăn thịt ta!
Trần Tiểu Cửu làm khó nói:
- Cái này… Không ăn thịt ngươi thì không phải phép, việc này thật làm khó cho ta.
Thổ Phì Nhị Hóa nghe vậy, dập đầu trước mặt Trần Tiểu Cửu, khẩn khoản cầu xin:
- Cửu gia… xin ngài khai ân, Nhị Hóa nguyện làm một con chó cho ngài sai khiến, xin ngài khai ân!
Trần Tiểu Cửu nghĩ thầm, Thổ Phì Nguyên Hiền Nhị, ngươi cũng có ngày hôm nay sao, Tiểu Cửu thấy đã đưa được Nhị Hóa vào tròng nhưng vẫn vờ vịt thở dài:
- Được rồi, coi như ngươi thành thực với ta, cá nhân ta có thể tha cho ngươi, chỉ có điều… các huynh đệ của ta không đồng ý, ngươi tự nghĩ xem có cách gì thuyết phục bọn họ không?
Thổ Phì khóc lóc thảm thiết, nghe Trần Tiểu Cửu nói nửa câu đầu, trong lòng thở dài thầm khâm phục khổ nhục kế của mình đã cứu được giúp mình thoát chết, thật là lập được kì công!
Nhưng đến khi nghe đến nửa sau, thì vừa mới tĩnh tâm, lại như rơi xuống vực sâu lạnh lẽo.
- Cửu gia… Ngài… Ngài chỉ cho ta một con đường.
Trần Tiểu Cửu khinh thường nói:
- Nhị Hóa, ngươi cầu xin ta như thế nào thì cũng cầu xin bọn họ như vậy, bằng không, bọn họ muốn ăn thịt ngươi, ta cũng không còn cách nào khác!
Thổ Phì Nhị Hóa, nghe vậy không kịp suy nghĩ cũng điên cuồng dập đầu trước mấy chục người bọn họ. Đến lúc này, tính mạng là quan trọng, còn nói gì đến sĩ diện.
- Các vị anh hùng, hảo hán, xin các vị… Cầu xin các vị đừng ăn thịt ta, thịt ta không ngon, dai lắm không ngon đâu, Thổ Phì Nhị Hóa , dập đầu cúi xin các vị anh hùng!
Đến trước mặt từng người một, ai gã cũng dập đầu một cái, đến khi trán tóe máu tươi, đầu váng mắt hoa, vẫn không hết lượt!
Trần Tiểu Cửu trong lòng sướng âm ỉ, như cây đón gió xuân, thấy thời gian không còn sớm, không thể tiếp tục trì hoãn, vội phất tay, nói với Thổ Phì Nhị Hóa đang quỳ trước mặt mọi người:
- Nhị Hóa, tấm lòng của ngươi ta ghi nhận, tha cho ngươi. Hừ… còn tên kia ta quyết sẽ giết hắn đen thịt ra chợ bán, không thể nhân từ được.
Thổ Phì Nhị Hóa nghe thấy thể, hả lòng hả dạ, trấn tĩnh trở lại, giống như mây mù vén lên ánh trăng lại sáng, chỉ cần giữ được tính mạng, có thể hi sinh vật gì đó thì có gì đáng tiếc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Cửu gia… Thổ Phì Nhị Hóa cảm tạ ơn không giết, đa tạ… Gã dập đầu như cái máy, mỗi câu nói xong lại dập đầu, giọng điệu đầy tôn kính!
Trần Tiểu Cửu lòng như reo. Tên Nhị Hóa này cả đời đối với Thiên Hoàng của bọn chúng cũng không có vẻ cung kính thái quá như vậy.
- Nhị Hóa, ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, nếu ngươi làm tốt, ta sẽ không giết ngươi, nếu làm hỏng việc ta sẽ giết ngươi lấy thịt đem bán!
Trần Tiểu Cửu, chọn đúng thời điểm tung đòn hiểm nhử mồi.
Nhị Hóa nghe vậy, cam đoan nói:
- Cửu gia… Ngài cứ dạy bảo, đừng nói một việc, đến mười việc ta cũng hoàn thành!
- Tốt lắm!
Trần Tiểu Cửu dẫn Nhị Hóa đến trước mặt Ngô Thiên Phát, ranh ma nói:
- Trước tiên ngươi hãy lột hết quần áo của y ra, cho các vị anh hùng xem triển lãm một chút thân hình cường tráng của y!
Nhị Hóa đang run sợ nghe vậy trong lòng mừng rỡ, hắn vốn tưởng Trần Tiểu Cửu sẽ bày trò gì đó làm khó dễ gã, nhưng không ngờ chỉ là trò đơn giản như vậy. Bát Dát… Ta không thể làm khác, cởi quần áo người khác là trò dễ như cơm bữa, nhất là cởi quần đàn bà là ngón nghề của ta! Đáng tiếc… ngươi không phải là đàn bà.
Ngô Thiên Phát vừa nghe đã sợ nổi da gà, đột nhiên biết sắc, mặc cho máu chảy ròng ròng trên mặt, liền nhảy dựng lên.
Đến lúc này không thể ngoan ngoãn được nữa, ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào khoảng không âm u, nếu quần áo của đàn ông mà bị lột truồng trước mặt bàn đân thiên hạ, chuyện này mà đồn ra, sau này còn mặt mũi nhìn ai nữa!
- Trần Tiểu Cửu, ngươi điên rồi phải không, ngươi dám lột quần áo của ta, ông mày mà thoát được kiếp nạn này nhất định về sau sẽ lột truồng ngươi, không ta sẽ lột truồng họ nhà ngươi.
Nghe thấy vậy, Trần Tiểu Cửu vẫn lạnh lùng, tên tiểu tử này đúng là tâm địa độc ác, muốn giận chó đánh mèo, lại còn trút giận sang cả người nhà của ta, quyết không thể tha cho ngươi. Trần Tiểu Cửu vẫn giữ bộ mặt nham hiểm nói:
- Thông Phán đại nhân, ngươi chẳng lẽ quên ngày ấy ở trong triều đình, ngươi đánh ta thế nào? Ngươi còn nhớ chứ? Bốn tên to lớn như hộ pháp ghì sát ta xuống đất, nện những cú như trời giáng lên mông ta, đến giờ nghĩ lại, vẫn còn cảm giác tê buốt… Chậc chậc, giờ đến lượt ngươi tận hưởng cảm giác đó, nhân quả tuần hoàn không phải là rất thú vị sao?
Ngô Thiên Phát vừa nghe, liền gào khóc cuống cuồng:
- Ngươi dám tuyệt tình như thế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi… Ta sẽ báo thù!
- Nhị Hóa, còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đến lúc ngươi lập công chuộc tội rồi đó… Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói.
Nhị Hóa nghe vậy, cười gằn nhằm về phía Ngô Thiên Phát.
Ngô Thiên Phát không thể trốn tránh Nhị Hóa, tức tối mắng:
- Được lắm, quân chó má, ta cho ngươi tiền bạc, gái đẹp, con mẹ nhà ngươi, ngươi đã không cho báo thù cho ta, lại còn đến tước quần áo của ta… Ta quyết không tha cho ngươi, ngươi là đồ súc sinh, ăn cháo đá bát, lấy oán trả ơn!
Nhị Hóa để được bảo toàn tính mạng, dù là cái đồ súc sinh quái vật gì thì đã làm sao? Giữ tính mạng quan trọng hơn! Nghe thấy Ngô Thiên Phát mắng chửi, gã máu nóng dồn lên mặt, tóm lấy cổ y, đấm một cú như trời giáng nói:
- Bát dát, ngươi là đồ khốn nạn, nếu không vì ngươi, ta làm sao lại gặp phải đại họa như thế này, tất cả đều là do lỗi tại ngươi, ta muốn giết ngươi.