Chương 330: Chương 330: Muội giễu cợt ta sao?

Trần Tiểu Cửu ôm cô vào lòng, đầy vẻ thâm tình nói:

- Đại ca ca thích nhất là chơi với Thiên Vũ, muội chính là niềm vui của ta, vừa nhìn thấy muội, ta thấy vui lắm, những phiền não trước đó đều quên hết rồi…nếu có thể ôm chặt thêm một chút nữa, thế thì có thể quên hết cả phiền muộn sau này rồi… - Thật vậy sao?

Tiểu thư đồng thản nhiên cười, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của hắn nói:

- Đại ca ca, muội cũng như vậy, vừa nhìn thấy huynh, bao nhiêu phiền muộn của muội đều mất hết…trong lòng chỉ có một mình huynh…..

Lời vừa nói ra, trong lòng Trần Tiểu Cửu đẹp như nở hoa, niềm vui sướng dâng khắp người, mỗi một cọng tóc gáy đều hoạt bát nhảy dựng lên.

Chậc chậc…tiểu nha đầu này, nói lời yêu thương hay thật, vừa đơn thuần lại chân chất, nhưng so với những vần thơ lãng mạn kia còn hay hơn biết bao nhiêu lần!

Hắn nhất thời phúc chí tâm linh (phúc đến lòng cũng sáng ra), bàn tay không ngờ phá lệ không múa may bốn phía, chỉ là vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của tiểu thư đồng một cách trìu mến, quan tâm nói:

- Tiểu muội muội, muội ở đâu đợi huynh bao lâu rồi? Nếu đợi lâu rồi, ca ca ta sẽ đau lòng đấy.

Tiểu thư đồng cười một cách dịu dàng, có chút gượng ép nói:

-Không lâu lắm, mới…mới vừa đến thôi!

Nàng vừa ngập ngập ngừng ngừng nói xong, mũi của Viên Tử Trình lạnh lùng hừ một tiếng, giọng nói lạnh lùng lại truyền đến:

-Từ lúc ngươi vào Trích Tinh lâu, chúng tôi đã ở đây đợi ngươi rồi, nếu như vậy tính ra cũng có bốn canh giờ rồi… Tiểu thư đồng nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, mang theo chút ý tức giận, đôi chân nhỏ bước đi từ tốn, một đôi bàn tay trắng như phấn múa may phía trước ngực, đôi mắt sáng hung hăng trừng mắt với Viên Tử Trình một cái, giận dữ đùng đùng nói:

- Ta nói vừa mới đến, thì là vừa mới đến, ngươi đừng nói lung tung, chẳng lẽ bổn công…Thiên Vũ lại nói dối ư?

Tuy rằng nàng đang tức giận, nhưng thỏ con trong lòng của Thiên Nga, cho dù có nổi nóng cũng vẫn đáng yêu thuần khiết như thế, khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân!

Viên Tử Trình bị nàng trách móc, sắc mặt không hề đổi, vẫn như một cây thông ngạo nghễ đứng sừng sững bên cạnh, chỉ có điều trong ánh mắt, ánh nhìn bắn về phía Trần Tiểu Cửu, tràn đầy những tia oán giận!

Trần Tiểu Cửu cảm nhận được sự oán giận của Viên Tử Trình, ôm lấy tiểu thư đồng lùi về sau một bước!

Tên nhãi nhà ngươi, không dám oán giận Thiên Vũ muội muội, lại trút giận lên đầu của ta, ngươi còn được coi như đàn ông sao?

Tuy rằng trong lòng hắn thầm oán trách, nhưng lại đầy kiêng kị với võ công siêu việt của Viên Tử Trình, vội dở ra di chuyển đại pháp, sờ đầu của tiểu thư đồng , chau mày vô cùng đau lòng nói:

- Tiểu muội muội, muội…muội sao lại đợi lâu như vậy? Nếu đã đến rồi, sao không vào Trích Tinh lâu tìm ta chứ, chẳng lẽ đại ca ca có thể để muội một mình lẽ loi chờ ta sao?

Tiểu thư đồng ôm chặt lấy eo của hắn, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn phấn hồng lên, kinh hãi nói:

- Linh đường của Thôi Lão Tổ, toàn là những thứ trắng toát đáng sợ, muội sợ, không dám vào, chỉ đành đợi đại ca ca ở bên ngoài.

- Ai ngờ….ai ngờ đại ca ca lại có vẻ như không ra ngoài, làm muội nôn nóng chết đi được… Nàng chau đôi mày nhỏ, dường như sắp khóc, trong lời nói đầy sự tủi thân.

Thì ra là vậy, chậc chậc, cô bé nhỏ thì gan nhỏ, một miếng màn che trắng mút là hù dọa được muội rồi, quả nhiên là nhu mì như thỏ con vậy, trong lòng Trần Tiểu Cửu cười trộm, vội vàng an ủi nói:

- Đừng sợ, chẳng phải ta đã ra rồi sao? Tiểu muội muội, muội cũng có chút ngây thơ, đợi lâu như thế, sao không qua bên tửu lầu bên cạnh nghỉ ngơi một chút!

- Thế sao được?

Tiểu thư đồng ôm chặt eo của Trần Tiểu Cửu, vội vàng phản bác nói:

- Nếu như Đại ca ca đi ra, muội lại không nhìn thấy, chẳng phải đau lòng chết ư… Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng chấm vào bờ trán nõn nà của cô, trêu đùa nói:

-Tiểu muội muội thật ngốc, muội không biết để Tử Trình đợi ở đây? Muội đi nghỉ ngơi một chốc là được rồi!

Tiểu thư đồng nghe vậy, cười hì hì, nhếch chân lên, đưa bàn tay ngọc ngà thon thả ra, học bộ dạng của Trần Tiểu Cửu, cũng nhẹ nhàng chấm vào trán hắn một cái, trêu đùa nói:

- Đại ca ca ngốc quá mà! Nếu muội có thể để Viên Tử Trình ở đây đợi huynh, còn không bằng để huynh ấy vào trong Trích Tinh lâu tìm huynh, há chẳng phải tốt hơn ư? Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Ta ngất, không ngờ lại bị tiểu cô nương giễu cợt rồi!

Trần Tiểu Cửu vỗ vào đầu một cái thật mạnh, chỉ số thông minh của ta cao như vậy, sao lại có thể đưa ra suy luận bất cẩn như thế, thật là xem thường bản thân mình!

Xem ra những người đàn ông rơi vào ái tình, chỉ số thông minh bị thoái hóa nghiêm trọng, quả nhiên không sai!

Trần Tiểu Cửu có chút đỏ mặt lắc lắc đầu, ngượng ngùng cười với Viên Tử Trình nói:

- Đúng rồi, Viên huynh tại sao không vào Trích Tinh lâu tìm ta, sao lại đợi ở đây lâu như vậy?

Viên Tử Trình nghe vậy, trong mũi lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn lên trời cao, chẳng thèm bận tâm đến lời hắn nói, hình như trong lòng vẫn còn oán giận chuyện ban nãy.

Tiểu thư đồng kéo kéo tay áo của hắn, nhếch chân lên nói nhỏ vào tai hắn:

- Đại ca ca, Viên Tử Trình chính là con trùng theo đuôi, muội đi đâu, huynh ấy đi đến đó, một li một tấc cũng sẽ không buông lỏng.

- Nha đầu ngốc à, đó là đang bảo vệ muội đấy!

Trần Tiểu Cửu vuốt nhẹ cái mũi xinh đáng yêu của nàng, an ủi nói.

Tiểu thư đồng khẽ nhíu mày, chu cái miệng nhỏ ra nói:

- Cũng trách ca ca của muội…hừ….

Nàng ta vừa than trách, vừa cọ sát thân hình mềm mại tới lui lên người Trần Tiểu Cửu, chỉ khiến Trần Tiểu Cửu đặc biệt ngứa ngáy, khó chịu vô cùng!

Hắn cười hì hì nghiêm nghị hỏi:

-Ca ca của muội là ai, đại ca ca ta rất muốn gặp mặt, tiểu muội muội quốc sắc thiên hương, dịu dàng chất phác nhường này, thế thì ca ca của muội nhất định cũng là một người ưu thế vượt trội, đẹp kinh thiên hạ!

Hắn lờ mờ thông qua Viên Tử Trình, đã có thể đoán được ca ca của tiểu thư đồng nhất định là vị công tử áo trắng, người hành sự quái dị, không xuất chiêu như thường lệ kia.

Nhưng mãi cho đến nay, thân phận của công tử áo trắng, trong lòng hắn vẫn còn là câu đố, là một câu đố rất lớn, ấn tượng mà anh ta để lại cho Trần Tiểu Cửu chỉ là nét mặt tái nhợt, thủ độc tàn khốc, và cả nụ cười lạnh lùng tà ác ở khóe miệng kia!

Còn về phần anh ta làm gì? Giết lợn hay bán thịt? Hoặc là mở kỹ viện? Hết thảy đều hoàn toàn không biết gì cả! Cảm giác này thật sự khiến người ta khó chịu!

Tiểu thư đồng nghe Tiểu Cửu hỏi, nghiêng đầu linh động nói:

- Đó là đương nhiên rồi, trong lòng của muội, chỉ có ca ca của muội và đại ca ca là đối xử với muội tốt nhất thôi..

- Thế ca ca của muội rốt cuộc là ai vậy? Ta lại không biết!

Trần Tiểu Cửu nhìn như tùy tiện hỏi tới.

- Đại ca ca huynh ngồi xổm xuống, muội…muội len lén nói huynh biết!

Tiểu thư đồng cười một cái xảo huyệt, kéo lấy tay của hắn, ra hiệu hắn cuối đầu xuống!

Trần Tiểu Cửu nghe vậy mừng rỡ, vội vàng ngồi xổm xuống!

Tiểu thư đồng thổi vào tai hắn ngụm hơi nóng, lại cười hì hì nhỏ giọng nói:

- Ca ca của muội chính là…chính là…muội không nói cho huynh biết!

Nói xong, liền nghịch ngợm như một con thỏ trắng, tung tăng chạy khỏi người của Trần Tiểu Cửu!

Trần Tiểu Cửu không khỏi buồn bực, tiểu nha đầu này không ngờ lại trở nên có chút tinh nghịch, trong khoản thời gian ngắn đã trêu đùa ta hết hai lần, hừ…đợi ta bắt được muội, nhất định phải đánh vào mông của muội, hơn nữa còn phải lột sạch, đánh thật mạnh!

Hắn cười hì hì chạy lên trước, một tay nắm lấy eo của tiểu thư đồng , nhẹ nhàng dùng lực một cái, liền ôm ngang tiểu thư đồng trong lòng! Vẻ mặt vui cười nói:

- Tiểu muội muội, muội còn dám nghịch ngợm, xem muội có thể chạy được đi đâu? Đại ca ca bây giờ phải đánh vào mông của muội đây!