Thôi Viễn Sơn nghiêm nghị nói:
- Tiểu Cửu yên tâm, lời mời thiết tha của các học trò, ta tránh còn không kịp, sao có thể tùy tiện tham gia, nếu để kẻ có dã tâm nắm được yếu điểm, tất sẽ gây nên đại họa, Thôi mỗ nào phải người không biết cân nhắc nặng nhẹ như vậy?
- Vậy thì rất tốt, Thôi lão gia biết lợi hại bên trong, ta yên tâm rồi!
Trần Tiểu Cửu nói xong liền vội vàng chào tạm biệt với Thôi Viễn Sơn.
Thôi Viễn Sơn cũng không ngăn cản hắn, cười một cách thần bí nói:
- Nếu như Tiểu Cửu một mực muốn trở về Chu gia , ta cũng không tiện giữ lại, đáng tiếc cho đêm tiệc lửa trại đó sẽ trở thành thiên hạ của một mình Thạch Đầu Trù rồi!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, giật mình một cái, thắc mắc hỏi:
- Chẳng lẽ tên nhãi Thạch Đầu Trù lại muốn tham gia đêm tiệc lửa trại hay sao?
Thôi Viễn Sơn hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Đâu phải chỉ tham gia, y còn là một trong những người khởi xướng buổi liên hoan lửa trại đó, còn một người nữa chính là tổng quản của Túy Hương lâu, Phan An!
Thật không ngờ lại còn có Phan An nữa? Hừ…tên nhãi Thạch Đầu Trù này, quả thật biết lợi dụng mối quan hệ đấy!
Thôi lão gia rất có hàm ý sâu xa nói:
- Hiện giờ bên bờ Tây Hồ, đám học trò ầm ầm kéo đến không ngớt đã vây quanh hết mấy trăm người, cũng đều vì buổi tiệc liên hoan đêm nay mà kích động vô cùng!
Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm kinh ngạc, tên Thạch Đầu Trù này tuy rằng gian trá xảo huyệt, nhưng không thể phủ nhận, thủ đoạn của y cũng tương đối là cao minh, mấy trăm học trò cùng tụ tập bên Tây Hồ, dưới ánh trăng, vây quần bên lửa trại, rất lý tưởng để tâm tình, đây cũng là một chủ ý hay có thể rút ngắn khoản cách với các học trò. Tuy rằng hiệu quả còn thua xa rất nhiều so với chiêu biếu quần lót của hắn, nhưng vẫn có thể xem như là một ý tưởng vô cùng sáng suốt.
Tuy nhiên nhắc đến Thạch Đầu Trù, trong lòng hắn lại nổi lên một tâm trạng buồn bực phẫn uất, không biết tại sao, sau khi trải qua chuyện ban sáng, ý oán hận của hắn đối với Thạch Đầu Trù lại đột nhiên tăng vọt lên vô số lần!
Nghĩ đến đây, mắt của hắn đảo một cái, đã chuẩn bị xong tư thế phá đám!
Thôi Viễn Sơn thấy sắc mặt hắn chuyển sang vẻ u ám, đã hiểu trong lòng hắn nghĩ gì, lại nhắc nhở đúng lúc nói: Nguồn: http://truyenfull.vn - Tiểu Cửu, buổi tiệc liên hoan lửa trại tối nay, Tào công công rất có khả năng sẽ đại diện cho triều đình, đến để hỏi thăm các vị họctrò, đã là ân nghĩa của triều đình, ngươi hành sự cũng phải chú ý chừng mực đấy!
Tào công công? Hừ...Tên thái giám chết tiệt này cũng đến sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vẻ mặt từ u ám chuyển sang băng hàn, trong đầu nhớ lại cảnh Đan Nhi giận dữ nhìn Tào Công Công, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi đó, trong lòng càng thêm hậm hực!
Xem ra buổi tiệc lửa trại đêm này, ta không đi không được rồi! Chẳng may tiểu nha đầu Đan Nhi đơn thuần cực độ này, thật sự chơi một màn mỹ nữ đâm thái giám, nếu như không ai tiếp ứng, há chẳng phải sẽ nguy hiểm trùng trùng hay sao?
Trong lòng hắn thấp thỏm, từ biệt Thôi Lão Tổ, ra khỏi cửa chính của Trích Tinh lâu.
Ngẩng đầu nhìn một cái, trăng sáng đã nhô cao, ánh bạc phủ khắp nơi, hết sức tươi vui và yên tịnh. Hắn thở phào hơi rượu trong lồng ngực, mắt nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ cười, tia sáng lạnh giá trong con ngươi hóa thành một sự dịu dàng!
Nhãn lực của hắn cực kỳ tốt, chỉ thấy có hai bóng người đứng ở phía xa, một cao một thấp, một đen một trắng, trong đó có người nam điềm tĩnh nghiêm nghị, lạnh lùng u ám, người nữ quyến rũ nõn nà, trong mắt lộ rõ vẻ mơ màngvà nôn nóng! Dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, hai bóng đen khoa trương kéo theo cái đuôi thật dài, chính là Viên Tử Trình lạnh lùng và tiểu thư đồng xinh đẹp đáng yêu.
Trần Tiểu Cửu thấy hai người này, trong lòng vui mừng, nhất là trông thấy tiểu thư đồng, trong lòng càng như dòng suối thanh khiết, dâng trào một dòng chảy ấm áp!
Hắn ba bước biến thành hai bước vội vàng chạy đến trước mặt hai người, trước tiên gật gật đầu với Viên Tử Trình, coi như đã chào hỏi, không đợi Viên Tử Trình trả lễ một cách lạnh lùng như băng, liền khẩn cấp quay đầu lại dịu dàng nói với tiểu thư đồng rằng:
- Tiểu muội muội, trễ như thế này, sao muội còn chưa về nhà? Ở trước cửa Trích Tinh lâu làm gì?
- Hihi....có thể gặp được tiểu muội muội ở đây, quả thật là một duyên phận to lớn đó! Đến đây...để đại ca ca ôm một cái nào Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Tên nhãi này, vừa nói xong vài câu nóng hổi, đã giang tay muốn chiếm lợi ích của tiểu thư đồng rồi.
Tiểu thư đồng trông thấy Trần Tiểu Cửu chạy như bay đến, rất vui mừng, trên gương mặt trắng nõn như búp bê sứ lộ rõ vẻ ửng hồng hưng phấn, giống như rượu nho nhỏ vào trong lòng dòng nước thanh khiết vậy.
Nàng không như những cô gái khác tránh né ma trảo của Trần Tiểu Cửu, mà lại chủ động đón nhận nó, bàn tay ngọc ngà xiết chặt lấy cánh tay to lớn của hắn, chỉ là nụ cười ngọt ngào như thế, mắt sáng răng trắng, thuần khiết vô tư, dung mạo như tranh vẽ càng thể hiện sự tinh xảo vượt trội!
- Đại ca ca, muội…muội vừa hay đi ngang qua đây, liền nhìn thấy huynh đi ra….
Tiểu thư đồng ôm chặt lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, cơ thể mềm mại ngọt ngào lan tỏa hương thơm đặc biệt của cô gái bé nhỏ, gần như là treo vào người hắn, một bộ dạng luyến tiếc không nỡ, mặc người thương mến, vẻ mặt đó, dường như sợ Trần Tiểu Cửu chạy mất!
Trần Tiểu Cửu rất thích sự lưu luyến không rời của một cô bé gái ngoan ngoãn như Tiểu Thư Đồng, ôi…gương mặt này thật quá thuần khiết, quá trắng, quá tinh tế, thuần khiết đáng yêu, không một tỳ vết giống như con thỏ con trong lòng của Thiên Nga vậy.
Hắn vươn ra bàn tay to, nhẹ nhàng sờ vào gò má dễ vỡ của tiểu thư đồng nói:
- Tiểu muội muội, thế thì trùng hợp thật, trong lòng huynh không ngừng nhắc tên của muội, vừa hay muội lại xuất hiện trước mặt của ta, chậc chậc…Đây là sự sắp đặt của trời cao, nói không chừng hai chúng ta có duyên phận đấy!
Tiểu thư đồng nghe vậy, có chút đỏ mặt cúi đầu xuống! Thân hình mềm mại nhẹ nhàng cọ xát vào cơ thể dong dỏng cao của hắn, dịu dàng nói:
-Đại ca ca…muội cũng có suy nghĩ như vậy… Viên Tử Trình vẫn đứng thẳng như cây bút bên cạnh hai người, ánh mắt lạnh nhạt phát ra từ con ngươi khiến người ta sợ hãi, y nghe lời biện bạch của tiểu thư đồng, bĩu môi một cái, chân mày nhíu chặt lại nói:
- Trần công tử, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, Thiên Vũ công…Thiên Vũ cô nương cố tình đến thăm huynh đó!
Tiểu thư đồng nghe vậy, nhướn mày một cái, gương mặt nhỏ bé khẽ ngẩng lên, làm ra một bộ dạng trách móc với Viên Tử Trình nói:
- Ngươi không được nói bậy!
Nàng tuy rằng đang nổi nóng, nhưng giọng nói ngọt lịm, lại khiến người ta chẳng thấy sợ hãi chút nào!
Viên Tử Trình mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nghe thấy tiểu thư đồng trách móc, không phản bác mà cũng không biện bạch, thật sự đạt được đến cảnh giới không vì vật vui, không vì mình buồn.
Trần Tiểu Cửu nghe thấy lời nói của Viên Tử Trình, trong lòng càng thêm vui mừng, vội kéo thân hình mềm mại của tiểu thư đồng qua, như cưng chiều vậy ôm vào trong lòng, quẹt vào mũi cô bé, cười hi hi nói:
-Tiểu muội muội, thì ra muội cố tình đến tìm ca ca chơi hả? Vậy mà muội còn dám gạt đại ca ca, đại ca ca mới không tha cho muội đâu nha!
Tiểu thư đồng chu chu cái miệng một cách đáng yêu, gương mặt ngượng ngùng điểm lên một nét cười duyên dáng, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn dũng cảm ôm lấy eo của Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt đơn thuần nói:
- Đại ca ca, huynh có thích Thiên Vũ tìm huynh chơi không? Thiên Vũ sợ cứ bám víu lấy đại Ca Ca, huynh sẽ không được vui.
Ây da, cô bé này tuy rằng đơn giản chất phác, không tỏ hoa lệ, nhưng chữ chữ châu ngọc, tựa như kiếm sắc vậy, thật sự xuyên thấu vào trái tim của Trần Tiểu Cửu.
Hắn ôm chặt lấy eo của Tiểu Thư Đồng, kiềm nén trái tim ấm áp kích động của mình, trìu mến nói:
-Tiểu muội muội, đại ca ca thích Thiên Vũ còn không hết, sao lại phiền muội chứ?