Chương 294: Chương 294: Hoa hồng

Trần Tiểu Cửu ưỡn ngực, mắt đảo liên tục, húng hắng, bạo gan đi tới.

Y không dám nhìn thẳng vào Chu Mỵ Nhi, giả vờ nhìn lên trời, ngượng ngùng nói:

- Nhị tiểu thư, ta… ta không cố ý, chỉ có điều ta nhớ tới ân tình của Nhị tiểu thư, nhất thời không suy nghĩ mới nói lung tung như vậy… Nhị tiểu thư không nói gì, quắc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, cơn giận bốc lên đầu.

Trần Tiểu Cửu đành nhắm mắt lại, tiu nghỉu:

- Muốn đánh muốn mắng thế nào tùy Nhị tiểu thư ra tay.

Chu Mỵ Nhi quay người nhìn Trần tiểu Cửu, bàn tay ngọc ngà của nàng nắm chặt giơ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Trần Tiểu Cửu… Ta… Trư Ngộ Năng, che mắt, xong rồi xong rồi, Nhị Muội chắc chắn sẽ nổi giận, lúc này có thần tiên giá lâm cũng không thể nào cứu được ngươi, ta phải chuồn trước thôi.

Tiểu Lục Tử và Bình Nhi cũng quay đầu đi vờ như không nhìn thấy gì.

Không ai có thể giải nguy cho Trần Tiểu Cửu lúc đó.

Đang lúc bão tố sắp nổ ra, bàn tay Chu Mỵ Nhi lại từ từ dừng lại trong không trung, thản nhiên cười, ghé vào tai hắn khinh miệt nói:

- Đồ thỏ đế, hôm qua ngươi mới bắt nặt ta, hôm nay lại như con rùa rụt cổ như vậy? Ngươi khiến ta thật khó hiểu. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Cái miệng xinh xắn của nàng thì thầm thơm mát như hương hoa lan, hương thơm trên người nàng tỏa thật mát lòng mát dạ.

Trần Tiểu Cửu khẽ lau mồ hôi, hít hà hương thơm rồi ghé vào sau gáy Chu Mỵ Nhi thì thầm:

- Hôm qua trong khuê phòng của nàng, dưới ánh sáng của ngọn đuốc ta là bằng hữu của nàng, việc này là bí mật giữa hai chúng ta, hôm nay trước mặt mọi người nàng đã trở lại địa vị Nhị tiểu thư cao sang, ta vuốt mặt cũng phải nể mũi, làm sao dám qua mặt Nhị tiểu thư!

Chu Mỵ Nhi nghe vậy, nghĩ lại chuyện tối qua, đôi má ửng hồng, trề miệng, lườm hắn nói:

- Hừ… Coi như ngươi còn biết điều, nếu như hôm nay giữa ban ngày ban mặt mà còn dám làm càn với ta như tối qua, ta… Ta đang tức điên lên! Ngươi … Ngươi về sau đừng mơ lại tiếp cận ta.

Tim hắn đập loạn xạ, trong lời nói của nàng như thở dốc, quyến rũ lạ thường.

Giữa ban ngày ban mặt ngươi không được làm càn? Chẳng lẽ khi đêm xuống, trong đêm khuya thanh vắng cho phép ta được cợt nhả với nàng sao?

Trần Tiểu Cửu đột nhiên nảy lòng tà dục, như mở cờ trong bụng, cười hì hì nói với Chu Mỵ Nhi nói nhỏ:

- Nhị tiểu thư, nàng cố gắng chịu khó nhé, chờ đến đêm ta sẽ quay trở lại… Chu Mỵ Nhi nghe thấy vậy quát lớn:

- Láo xược!

Bọn Trư Ngộ Năng, Tiểu Lục Tử nghe thấy tiếng kêu nhỏ, đều quay đầu lại xem, tỏ vẻ ngạc nhiên khó hiểu, Chu Mỵ Nhi đang đùng đùng nổi giận trút dông tố lên đầu Trần Tiểu Cửu vậy mà không hiểu vì sao lại trở thành trời quang mây tạnh.

Chu Mỵ Nhi thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, lạnh lùng nói:

-Nhìn cái gì mà nhìn? Không thấy bổn tiểu thư đang dạy dỗ tôi tớ sao?

Đang ở thời điểm nhạy cảm, con ngựa Ô Nhã lắc đầu loạng choạng khiến hai người áp chặt vào nhau không có khoảng cách nào.

Tình huống này không lường trước được, khiến mọi người sợ hãi, không hiểu vì rốt cuộc con ngựa Ô Nha có ý gì!

Chẳng lẽ con ngựa này cũng muốn tranh thủ món hời từ Chu Mỵ Nhi? Nhưng Ô Nhã là một con ngựa cái.

Trần Tiểu Cửu và Chu Mỵ Nhi đều ngạc nhiên nhìn vị khách không mời mà đến, băn khoăn không hiểu nó định làm gì?

Đột nhiên hai người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên thán phục!

Chỉ thấy trong miệng con ngựa Ô Nhã ngậm một đóa hoa hồng đỏ tươi!

Nó gục đầu vào lòng Chu Mỵ Nhi, làm như vẻ nũng nịu, thân thiết, rồi sau đó quay đầu về phía cánh tay Trần Tiểu Cửu đưa bông hoa hồng nó đang ngậm đặt vào tay hắn.

Nó hí một tiếng lớn, mũi phun phì phì, từ từ đi khỏi.

Trần Tiểu Cửu hoảng sợ không hiểu, đây là một con ngựa sao. Đây rõ ràng là một con long mã! Nó… Nó muốn mình xin lỗi Chu Mỵ Nhi sao?

Nhưng dùng hoa hồng làm qua tặng lúc này thì giống như là đổ thêm dầu vào lửa.

Ô Nhã ơi là Ô Nhã, ngươi muốn ta cầu hôn với con hổ cái này sao, ngươi đúng là một con ngựa không tồi.

Hắn ngơ ngác nhìn đóa hồng đỏ tươi, lòng bối rối, không biết nên làm sao, suy nghĩ một hồi, quyết tâm trao cho Chu Mỵ Nhi:

-Nhị tiểu thư là người khoan dung độ lượng, Trần Tiểu Cửu thật sự khâm phục! Bảo kiếm tặng anh hùng, hoa hồng tặng giai nhân!... Đây là một tấm chân tình của ta, nàng hãy nhận lấy? Cầm lấy nhé, cầm đi!

Chu Mỵ Nhi mặt đỏ bừng như lửa, tiện tay giật lấy bông hoa ném xuống đất, giẫm nát.

Một bông hoa tươi thắm nát vụn ra!

Trần Tiểu Cửu bất lực lắc đầu ngán ngẩm nói:

- Mọi vật đều có tình, bông hoa đẹp như vậy mà lại thành xác hoa.

Cơ thể uyển chuyển của Chu Mỵ Nhi phân vân, ngúng nguẩy nói với Trần Tiểu Cửu:

- Nếu còn đưa cho ta thứ vớ vẩn này, ngươi cứ chờ xem ta trừng trị ngươi thế nào!

Nàng vô cùng giận dữ quay đầu lại hỏi Trư Ngộ Năng:

- Đại ca, huynh có muốn đi cùng chúng ta không?

Trư Ngộ Năng vốn muốn cùng đitrước với bọn họ, thấy Chu Mỵ Nhi nổi giận lôi đình, chỉ sợ không tránh kịp.

Gã cười hì hì nói:

- Nhị muội, muội đi trước cùng Trần Tiểu Cửu, ca ca ta đi tìm một chút cảm xúc , rồi sẽ đi sau!

Chu Mỵ Nhi bĩu môi khinh thường nói:

- Tìm cảm xúc gì? Nói thẳng ra cho nhanh, lại đến Túy Hương lâu làm bậy chứ gì?

Trư Ngộ Năng cười gượng, lắc cái đầu múp míp, không biết đáp lại thế nào!

Chu Mỵ Nhi khinh thường, giục phu xe, mang theo Bình Nhi dẫn đầu đi ra. Trần Tiểu Cửu đành cười gượng, xoay người lên ngựa, theo sát bên cạnh.

Ô Nhã uy mãnh, toàn thân đen tuyền, chỉ có bốn vó là trắng như tuyết, rất oai vệ.

Tiếng vó ngựa lộc cộc khỏe khoắn như đánh nhạc trên đường khiến lòng người cũng ngân lên cảm xúc dạt dào, phấn khởi.

Trần Tiểu Cửu mắt phượng mày ngài, anh tuấn tót vời, cưỡi trên con tuấn mã oai phong, đi qua con phố nhỏ, khiến mọi người đều dừng tay nhìn và chỉ chỏ.

Tiếng xì xào đầy ghen tị pha lẫn hâm mộ.

Hắn cưỡi trên ngựa cao, nhìn ra xa, tầm mắt càng thêm trống trải đứng lên! Hắn đang dỏng tai nghe mọi người đang chỉ chỏ khen ngợi, trong lòng sướng âm ỉ.

Chu Mỵ Nhi nghe thấy tiếng người xôn xao, không biết có chuyện gì, vén rèm xe hỏi Bình Nhi rốt cuộc có việc gì?

Bình Nhi ngồi ở càng xe, thì thầm nói:

- Tiểu thư, bọn bọ đều đang nhìn Cửu ca! Tiểu thư xem hắn một mình một ngựa, dáng vẻ oai hùng hiên ngang, đến nô tì còn thấy mê.

Chu Mỵ Nhi vén cao tấm rèm, nhìn về phía Trần Tiểu Cửu.

Bắt gặp ánh mắt hắn, tim nàng đập loạn xạ.

Trần Tiểu Cửu thấy nàng nhìn mình, cười sảng khoái lộ ra hàm răng trắng nõn nà.

Thằng quỷ này, thật dâm dục.

Chu Mỵ Nhi đỏ mặt, vội vàng buông rèm xuống.

Nàng ôm ngực, tên tiểu tửnày bình thường mặc quần áo của kẻ thường nhân, hôm nay một mình một ngựa, nhưng thật khiến cho người ta vừa nhìn đã siêu lòng, khó quên.

Bình Nhi ý tứ nói:

- Nhị tiểu thư, hắn thật hấp dẫn, nô tì cũng muốn được gả cho Cửu ca … Chu Mỵ Nhi trợn mắt lườm, trong lòng ghen tức, gắt gỏng:

- Lệnh bà ơi, ngươi đẹp lắm sao? Ngươi muốn được gả cho hắn, hắn không muốn cưới ngươi đâu… Bình Nhi nhìn Chu Mỵ Nhi đầy bất mãn:

- Tiểu thư, nô tì nói sai rồi… Tiểu Cửu ca là nhân vật nổi tiếng như vậy, làm sao đến lượt một a hoàn như tôi..

Câu nói đầy hàm chứa của Bình Nhi, kèm theo ánh mắt vây quanh lấy Chu Mỵ Nhi.

Chu Mỵ Nhi nghe Bình Nhi nói ra lời đó, tiến lên vỗ vào vai nàng sẵng giọng:

- Con nha đầu chết tiệt kia, ngươi dám diễu cợt bổn tiểu thư sao? Ngươi không muốn kết duyên với Tiểu Lục Tử à?

Bình Nhi thấy Chu Mỵ Nhi tự nhiên lại nhắc đến Tiểu Lục Tử, trong lòng bất an, khúm núm nói:

- Nô tìvà Tiểu Lục Tử yêu nhau thật lòng, chỉ có điều… chỉ có điều… Chu Mỵ Nhi hừ một tiếng nói:

- Lúc trước ta thấy gả ngươi cho Tiểu Lục Tử có phần khiến ngươi tủi thân, nên vẫn chưa đồng ý, nhưng nếu các ngươi thật tâm yêu nhau, ngươi yên tâm, ta sẽ tác thành cho các ngươi, cho các ngươi có cơ hội.

Bình Nhi mặt mày rạng rỡ nói:

- Tiểu thư, cơ hội gì?

Chu Mỵ Nhi không để ý Bình Nhi liếc mắt một cái nói:

- Hỉ sự của ngươi và Tiểu Lục Tử đều dựa vào tên Trần Tiểu Cửu đó. Ta đã đánh cuộc chuyện này, nếu hắn thắng ta sẽ đồng ý chuyện tốt của ngươi và Tiểu Lục Tử.