Trần Tiểu Cửu nhanh nhẹn, lẹ bước đi tới, tiếng cãi nhau của hai người hắn nghe được rất rõ ràng.
Chỉ nghe Chu Mỵ Nhi giận dữ nói:
- Đại ca, huynh làm chuyện thật tốt, sao lại để con nha đầu Song Nhi hầu hạ tên dâm đãng Trần Tiểu Cửu, khác gì mỡ để miệng mèo!
Trư Ngộ Năng chỉ cười hì hì:
- Nhị muội, muội không hiểu tâm tư đàn ông, mỡ sớm muộn gì cũng vào miệng mèo, vào sớm hay vào muộn thì có gì khác nhau đâu?
Chu Mỵ Nhi giẫm chân thình thịch nói:
- Tóm lại đều là do huynh, nếu không vì huynh, ta cũng không đến nỗi bị người ta cười nhạo!
Trư Ngộ Năng nhìn thấy điệu bộ hờn dỗi của Chu Mỵ Nhi, gian xảo nói:
- Nhị muội, hay là muội thích Trần Tiểu Cửu? Nếu mà như thế thì hay quá, có cậu em rể như thế, ta về sau có hoành hoành gì thì tiên sư chúng nó cũng không dám bắt nạt ta?
Chu Mỵ Nhi đỏ mặt xấu hổ, nhéo cái mặt phì lộn của gãgiận dữ:
- Huynh có còn ra dáng là đại ca nữa không? Từ ngày tên dâm tặc kia làm sư phụ của huynh, càng ngày huynh càng bỉ ổi, hừ… Chỉ làm hỏng huynh thôi!
Cô nàng này, nói chuyện phải chịu trách nhiệm một chút chứ, sao lại chụp mũ cho ta như vậy.
Đại ca nàng,Trư Ngộ Năng, vốn đã bỉ ổi, sao lại đi trách ta, ta cũng không hi vọng đến lời ngươi nói!
Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười, phóng khoáng đi tới, cười với hai người:
- Đại thiếu gia, Nhị tiểu thư, chúng ta đi thôi?
Chu Mỵ Nhi thấy hắn đến, thu hồi thế võ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt giận dữ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình cao kều của Trần Tiểu Cửu.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Trần Tiểu Cửu ăn mặc chỉnh tề như thế. Thấy hắn mắt to mày rậm, ánh mắt có thần, lưng thẳng vai rộng, dáng người cao ráo nhưcây tùng, thật xứng với bộ quần áo đẹp đẽ, như cây ngọc đón gió, phóng khoáng xuất thần. Cả người toát ra một vẻ sang sảng tươi mát.
Nàng đỏ mặt, tim đập loạn xạ.
Trong lòng thầm so sánh, thằng nhãi này mới chỉ là mặc bộ quần áo thô, mà đã có khí độ như vậy, nếu mặc gấm vóc, thì đâu kém phần tuấn tú.
Trư Ngộ Năng đang bị Chu Mỵ Nhi hành hạ, Trần Tiểu Cửu xuất hiện kịp thời, cứu gãtrong lúc nước sôi lửa bỏng.
Gã lạch bạch chạy đến bên Trần Tiểu Cửu, thân thiết vỗ vai hắn nói:
- Tiểu Cửu, quả không tồi, ngươi mặc bộ quần áo này vào, đến bản thiếu gia ta còn cảm thấy ghen tị… Khó tránh… Khó tránh… Vừa lúc đó Tiểu Lục Tử và Bình Nhi cũng đến nơi nghe thấy vậy, ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có thiếu gia dâm ô là cười gượng, mặt đỏ bừng bừng.
Chu Mỵ Nhi nghe nói dở khóc dở cười. Ca ca tốt của ta, ngươi đúng là nỗi nhục kiếp này của ta, Bực một nỗi không thể nói ra lời được ấm ức mà thôi.
Nàng vừa muốn trách mắng vài câu, chợt thấy Trần Tiểu Cửu vẻ mặt trịnh trọng nói:
- Đại thiếu gia là linh khí của trời đất, tích tụ hương sắc của nhật nguyệt, sức hấp dẫn ngất trời, vô tiền khoán hậu, ta làm sao có thể sánh kịp với một phần phong độ của Đại thiếu gia!
Trong ngữ điệu của hắn rất chân thành không hề có chút giả tạo, trò diễn này quả thật là công phu, hoàn hảo.
Chu Mỵ Nhi vốn đang bực mình, không có chỗ trút, nghe Trần tiểu Cửu nịnh bợ lộ liễu như vậy, trong lòng nảy ra cười vẩn vơ.
Nàng mới đầu che miệng cười thầm, sau không chịu nổi liền bật cười thành tiếng.
Trư Ngộ Năng phớt lờ sự suồng sã của Chu Mỵ Nhi, gã ngạc nhiên thán phục vỗ vai Trần Tiểu Cửu, hứng khởi nói:
- Tiểu Cửu, ngươi quả là tinh mắt, bổn thiếu gia rất thích người có bản lĩnh nói ra sự thật!
Rồi sau đó nói nhỏ vào tai Trần Tiểu Cửu:
- Tiểu Cửu, bản lĩnh của bổn thiếu gia thế nào?
- Tiểu tử nhà ngươi, ngươi làm sao mà có thể lột da con hổ cái đó được? Hừ, kế nhỏ của bổn thiếu gia, là đã biến thù thành bạn rồi.
Trần Tiểu Cửu nghiêm mặt nhìn Trư Ngộ Năng, giơ một ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng.
Trư Ngộ Năng vung tay lên, khí khái nói:
- Tiểu Lục Tử, ban thưởng!
Tiểu Lục Tử vội vàng chạy đến bên thiếu gia, dâng lên một nén bạc, cố nén cười, đến mức mặt đỏ, nói nhỏ:
- Cửu ca, chỉ nịnh bợ là giỏi, Tiểu Lục Tử không theo kịp.
Trần Tiểu Cửu đắc ý, nhận phần thưởng.
Hắn nhìn thấy Chu Mỵ Nhi cười ngặt nghẽo rung cả người, xúc động gợi tình. Vội vượt lên trước mặt vuốt mông ngựa nói:
- Nhị tiểu thư cười rất xinh đẹp, trong mắt ta nàng luôn là xinh đẹp rung động lòng người.
Chu Mỵ Nhi ngạc nhiên, không ngờ quen biết hắn đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn khen ngợi mình.
Mỵ Nhi mặc dù thân phận là giới thượng lưu, đã nghe vô số tài tử giai nhân ca ngợi, nhưng lúc này khi nghe những lời nịnh hót của hắn cũng lặng cả người, muốn nôn.
Khi Trần Tiểu Cửu nịnh bợ như vậy nàng không khỏi động lòng.
Những lời đường mật đó như rót vào tai, chạy rần rật toàn thân như lan đến từng lỗ chân lông.
Nàng đang cười bỗng im bặt, ánh mắt giận dữ khinh thường nói:
- Khá khen cho ngươi thật nhanh mồm nhanh miệng, Bình Nhi, thưởng bạc!
Kết quả ngoài ý muốn, tuy rằng tiền không nhiều, nhưng tóm lại là điềm tốt.
Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng hưng phấn, bà cô này còn biết sử dụng người tài, mặc dù hơi ngoa ngoắt nhưng có thể coi vẫn là một tài năng có thể bồi dưỡng.
- Tạ ơn Nhị tiểu thư!
Chu Mỵ Nhi lườm hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Bộ quần áo ngươi mặc thật khó coi, ngày mai mua một bộ khác tốt hơn, đỡ phải để kẻ khác sau lưng chỉ chỏ Chu gia bạc đãi ngươi.
Bà cô này nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là rất đẹp, lại cứ phải nói ngược lại, làm cho người ta không biết thế nào cho phải.
Hắn mát tính không thèm để ý Chu Mỵ Nhi nói móc, cười nói với nàng:
- Nhị tiểu thư, chúng ta lên đường thôi.
- Đợi đã… Chu Mỵ Nhi thấp giọng nói.
Trần Tiểu Cửu ngẩn người ra, lúc còn đang kinh ngạc, chợt nghe tiếng hí vang.
Ngựa ô, là ngựa ô!
Trần Tiểu Cửu quay đầu lại nhìn, thấy một người chăn ngựa thất thểu dắt con ngựaoai vệbước tới.
Ngựa ô nhìn thấy Trần Tiểu Cửu, hí một tiếng, lắcđầu, giật khỏi cương trong tay người chăn ngựa đến bên dụi đầu vào ngực hắn, giống như một người đẹp đang nũng nịu lang quân.
Trần Tiểu Cửu rất thỏa mãn, nhìn Chu Mỵ Nhi, mất hết kiểm soát nói:
- Nhị Tiểu Thư, tiểu thư thật là tốt, Trần Tiểu Cửu thật lòng yêu tiểu thư… Lời nói vừa nói ra,như tên lao khỏi cung, tất cả mọi người đều im lặng như tờ.
Đến ngay cả con ngựa cũng không nũng nịu nữa, mắt nhìn chăm chú Chu Mỵ Nhi.
Chu Mỵ Nhi ngơ ngác nhìn Trần Tiểu Cửu, không ngờ hắn trước mọi người lại có thể nói ra lời như thế. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn Trong lúc đó, nàng đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ, cả người nóng bừng như ăn phải ớt.
Trần Tiểu Cửu xúc động, biết đã lỡ lời, coi như gặp đại họa.
Hắn nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại ở Chu Mỵ Nhi, nàng thật nõn nà xinh đẹp, nhưng thấy trong mắt nàng đang bừng lên tia tức giận sắp trút lên đầu mình.
Hắn phất tay cười gượng:
- Nhị tiểu thư… việc này… việc này… Gã béo Trư Ngộ Năng, sờ vào trán hắn, ngạc nhiên nói:
- Tiểu Cửu, ngươi không sốt mà!
Hắn huých nhẹ vào vai Trần Tiểu Cửu nói nhỏ:
- Tiểu Cửu, ngươi hôm nay uống nhầm thuốc à?
Vừa rồi ta cho là ngươi chỉ ốm xoàng thôi, không ngờ ngươi giờ lại phát bệnh à?
- Ngộ Năng, ta… Ta không cố ý… Trần Tiểu Cửu nói thầm.
Trư Ngộ Năng lắc lư cái đầu béo múp, dứt khoát nói:
- Tiểu Cửu, ngươi trêu chọc ai không trêu lại đi chòng ghẹo Nhị muội.
- Nhị muội mà nổi giận đến lão nương của ta cũng phải nhượng bộ, ngươi… Ngươi làm sao mà dám vuốt râu hùm… Một câu nói của ngươi như chọc vào tổ ong vò vẽ rồi! Ta cũng không giúp nổi ngươi đâu!
- Ngộ Năng, thiếu gia mau nghĩ cách đi… Trần Tiểu Cửu nhìn thấy mắt Chu Mỵ Nhi đầy căm giận, lúc này mới thấy sợ hãi.
Bà cô này mà nổi cơn điên, có lẽ còn đáng sợ hơn so với Đan Nhi.
Đan Nhi chỉ dùng roi đánh tới tấp vào người, khiến ta đau thân thể, bà cô này ánh mắt sắc như dao, đâm vào lòng ta.
Hắn vừa định thừa cơ kéo Trư Ngộ Năng đi, đã thấy thân hình mập mạp của gã đã lẩn đâu mất, dường như sợ dính phải vận đen của hắn.