Chu Mị Nhi trong lòng phẫn hận, Trần Tiểu Cửu chết tiệt, không ngờ ở đây cũng dám ăn đậu hũ của ta? Ta tuyệt không tha cho ngươi.
Tay trái nàng vội vàng duỗi ra sau lưng, ý đồ ngăn cản hành vi xâm phạm của Trần Tiểu Cửu. Không nghĩ tới vừa đụng đến bày tay của Trần Tiểu Cửu, đột nhiên bị hắn bắt được, cũng không buông tay nàng ra.
Chu Mị Nhi sợ tới mức hết hồn, tự dưng có một cảnh tượng yêu đương vụng trộm nảy lên trong lòng, nàng hiện tại cũng không rõ tâm tình của mình là gì nữa, nhưng bất kể thế nào, lão phu nhân đứng ở trước mặt, nàng cũng không dám giãy dụa quá mức, đề phòng lão Mẹ nhìn ra dấu vết.
- Mị nhi, con làm sao vậy? Hai má sao lại đỏ ửng như thế? Chẳng lẽ lại muốn lập gia đình?
Lão phu nhân cười trêu hỏi.
- Mẹ , người nói cái gì vậy? Con chỉ là có chút nóng mà thôi!
Chu Mị Nhi nghe lão phu nhân giễu cợt như thế, lại thêm Trần Tiểu Cửu đang nắm bàn tay nhỏ bé của nàng thưởng thức, mặt nàng càng đỏ bừng lên.
- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, con nếu xem trọng công tử nhà ai, hãy nói với mẫu thân, mẹ sẽ làm bà mai cho, nhất định tìm được lang quân tuấn tú cho con.
Lão phu nhân mừng khấp khởi nói.
- Mẹ , Mị nhi bây giờ chưa có ý định lập gia đình, người cũng đừng nghĩ ngợi lung tung!
Chu Mị Nhi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Trần Tiểu Cửu, trong lòng như con nai nhảy loạn, nhẹ nhàng giãy dụa, lại thật cẩn thận nhìn lão phu nhân nói:
- Mẹ , người không cần nghĩ nhiều, mọi việc đã có con và đại ca xử lý, đêm khuya như vậy, mẹ mau trở về ngủ đi!
Mị nhi, Mẹ muốn nói cùng con mấy câu, con thế nào lại luôn thúc giục mẹ trở về? Không phải là ngươi giấu ai đó trên giường, sợ bị ta phát hiện đó chứ?
Lão phu nhân làm bộ hướng trên giường nhìn lại.
Trần Tiểu Cửu nghe lão phu nhân nói những lời này, trong lòng thực sự hoảng sợ, nhưng sau đó cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, lại nhìn lão phu nhân con mắt tinh tường, phát hiện bóng dáng của hắn, thậm chí hắn còn muốn hoạt động thân mình, kích động lộ ra sơ hở.
Hừ… Ngươi cái lão thái bà chết bầm, nắm được nhược điểm của ta, luôn đề phòng ta như đề phòng lang sói: Nếu như phát hiện ta ngủ trên giường con ngươi, bà có phải hay không sẽ điên cuồng vì hành động dẫn sói vào nhà không?
Nhưng mà như vậy, tuy rằng có hơi chút ân oán phân minh, nhưng loại khoái hoạt này có được trên sự đau khổ của nhị tiểu thư, không phù hợp với phong phạm sứ giả hộ hoa của ta.
Ai… Thôi đi, ai bảo ta là một người có tâm địa nghĩa hiệp? Nhất là đối với nữ nhân, càng nương tay nhân từ hơn nữa.
Bản thân hắn đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên trong đầu một trận mê muội, không ngờ dần dần ngủ đi.
Chu Mị Nhi nghe lão phu nhân nói như thế, vội vàng phản bác nói:
- Mẹ , người nói cái gì vậy, Mị nhi băng thanh ngọc khiết, không chịu nổi những lời đồn đại này đâu!
Lão phu nhân cười hì hì nói:
- Ở đây cũng không có người ngoài, mẹ nói giỡn với con thôi! Con cũng đừng tức giận!
- Mẹ , ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi, Mị nhi đã buồn ngủ rồi.
- - Mẹ đi bây giờ đây!
Lão phu nhân đáp ứng, vẻ mặt tươi cười hướng cửa chính đi đến. Chu Mị Nhi vỗ vỗ ngực, thầm kêu nguy hiểm thật, vừa định trở lại xử lý Trần Tiểu Cửu thì lão phu nhân trong giây lát lại trở về, đứng trước mặt kinh ngạc nhìn nàng.
- Mẹ … Người… Người trở lại làm gì vậy?
Vẻ mặt Chu Mị Nhi bị kềm hãm, vội vàng thay một bộ dáng vui mừng nói.
Lão phu nhân thở dài, lại nói:
- Mị nhi khoan đã đóng cửa, Mẹ còn muốn dặn con vài câu.
- Mẹ càng nghĩ, càng cảm thấy đại ca ngươi nói rất có đạo lý, tuy rằng trong lòng mẹ không thích Trần Tiểu Cửu, rất có thành kiến với hắn. Nhưng hắn tài trí trác tuyệt, quan hệ rộng rãi, đối với Chu gia vô cùng hữu ích, con về sau đối xử với hắn tốt một chút, đừng có giở tính khí trẻ con ra với hắn.
Chu Mị Nhi tức giận đến bĩu môi, tiểu tử này tài trí trác tuyệt cái rắm, bây giờ đang nằm trên giường ta còn động tay động chân với ta, uổng cho người còn khen hắn như vậy? Hừ… Nếu là người xem được cảnh tượng xấu xa của hắn, còn không phải bị hắn làm cho tức chết sao?
- Mẹ , trong lòng con hiểu rõ, người nhanh trở về nghỉ ngơi đi, mẹ cứ ở đây, con cũng mệt lắm.
Bàn tay của Chu Mị Nhi giãy ra khỏi bàn tay Trần Tiểu Cửu, đứng lên làm nũng giống như đẩy lão phu nhân đi.
Lão phu nhân hòa ái cười, vừa đi vừa nói:
- Nếu ngươi nghe lời mẹ, chuyện đó, ngày mai ngươi hãy tự mình xuống bếp, làm vài món ăn sáng cho Tiểu Cửu, làm lòng hắn thoải mái, cũng không phải là việc gì khó!
- Mẹ , con đã hiểu, người không cần lo lắng!
Chu Mị Nhi bịt lỗ tai lại, đem lão phu nhân đi ra ngoài, đến khi cánh cửa được đóng lại trong nháy mắt, trái tim đang không ngừng muốn lao vọt ra ngoài của nàng rốt cuộc cũng trở về lồng ngực. Text được lấy tại http://truyenfull.vn - Trần Tiểu Cửu, ngươi nhanh đứng lên, còn nằm trên giường giả chết hả, chẳng lẽ ngươi còn muốn chiếm tiện nghi của ta sao?
Mị nhi nhẹ nhàng vỗ ngực, nghĩ đến lời nói sau cùng của lão phu nhân, trong lòng loạn thành một đoàn.
Nàng thấy Trần Tiểu Cửu vẫn chưa đứng dậy, nhướn mày, nghĩ thầm rằng tiểu tử này quả nhiên xấu xa như vậy, không ngờ cứ nằm bất động trên giường mình!
Nàng cầm cây chổi, lặng lẽ đi đến đầu giường, trong nháy mắt xốc chăn lên, nhằm đùi hắn hung hăng đánh xuống, trong miệng hô lớn:
- Này thì giả chết, này thì chiếm tiện nghi của ta… Cho ngươi ăn đòn… Cây chổi đánh xuống đùi Trần Tiểu Cửu, có điều hắn chỉ miễn cưỡng ậm ừ vài tiếng, khẽ trở mình, sau đó lại không có thanh âm gì.
- Ngươi còn dám giả vờ ngủ sao? Thực sự coi nơi này trở thành giường của ngươi, ngươi tỉnh lại cho ta!
Chu Mị Nhi càng thêm tức giận, đùng đùng tiến lên nhéo tai hắn, muốn đem hắn nhéo tỉnh.
Trần Tiểu Cửu vẫn như cũ không nhúc nhích.
Có người nào mà bị đánh như vậy, còn có thể ngủ bình yên ngủ được không? Chu Mị Nhi cho rằng là hắn cố ý, cơn tức giận kia càng lớn hơn, xoay người đem chuôi dao găm lấy đến, hừ lạnh một tiếng nói:
- Trần Tiểu Cửu, nhìn thấy không? Ta cũng không dọa ngươi, trong tay ta là dao găm sắc bén, nếu ngươi không nhúc nhích, ta thực sự sẽ đâm xuống, cho ngươi thành thái giám!
Nàng nghĩ nói xong những lời này, Trần Tiểu Cửu nhất định sẽ sợ tới mức chạy trối chết, nhưng kinh ngạc chính là, thằng nhãi này cũng không bị nàng uy hiếp mà hoảng sợ, vẫn một bộ dáng buồn ngủ như cũ.
Trong lòng Chu Mị Nhi đột nhiên sợ hãi, thằng nhãi này không phải là đã chết hả? Nàng tiến tới trước xem hơi thở của Trần Tiểu Cửu, phát hiện hắn hô hấp vững vàng, điềm tĩnh như thường, lúc này mới yên lòng.
Nàng không rõ chuyện gì đã xảy ra, muốn đi ra ngoài tìm người hỏi một phen, nhưng lại sợ người khác đàm tiếu. Nàng trong lúc nhất thời hoang mang lo sợ, nghĩ nghĩ, đột nhiên thấp giọng nức nở khóc.
Nàng hung hăng dí hai má của hắn, đau khổ nói:
- Trần Tiểu Cửu, ngươi chỉ biết ức hiếp ta, chỉ biết làm ta sợ, ngươi mau tỉnh lại đi được không? Cùng lắm là ta cho ngươi sờ hai tay của ta! Ngươi nhanh tỉnh lại đi, ta sẽ làm cho ngươi vài món ăn, làm cho ngươi ăn thật ngon, ngươi… Ngươi nhanh tỉnh lại đi mà… Chu Mị Nhi nức nở khóc lóc kể lể, giờ phút này, trong đầu nàng bỗng nhớ lại những lần mà Trần Tiểu Cửu đã giúp đỡ mình.
Hắn từng giúp mình chế phục Vương Đại Đầu, làm cho mình không bị Vương Đại Đầu đùa giỡn; ở Cẩm Tú đình, lại ngâm thơ làm văn, đại hiển thần uy, trợ giúp chính mình, cũng trợ giúp cho Chu gia.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn ngoại trừ thủ đoạn đáng khinh, tâm tư lả lướt, sắc tâm hơi lớn một chút, nhưng đối với chình mình không có nửa điểm ác ý, mà chính mình tối hôm qua lại bốc đồng đem hắn vứt ở vùng thôn quê hoang vu.