Chương 278: Chương 278: Ta nên trốn ở đâu

Ý định ban đầu của Trần Tiểu Cửu là đến ăn hiếp Chu Mị Nhi, như thế nào lại dễ dàng rời khỏi khuê phòng nhị tiểu thư như thế? Hắn nằm trên mặt đất nắm chặt thanh chắn đầu giường, hai chân đạp loạn, làm nũng nói:

- Ta không đi, ta không đi, nếu nàng không nói cho ta hiểu được, thì có giết ta, ta cũng không đi!

- Cút cho ta… - Không cút… - Lăn… - Không lăn… Chu Mị Nhi ra sức kéo chân hắn ra khỏi cửa, Trần Tiểu Cửu hai chân đạp loạn, Chu Mị Nhi không bắt lấy được, lắc mình ngồi trên mặt đất.

Chu Mị Nhi thái độ hung dữ, xoay người cầm lấy chuôi dao găm, oán giận nói:

- Trần Tiểu Cửu, nếu ngươi tiếp tục không đi, ta liền cho ngươi thấy máu… Nàng không đợi Trần Tiểu Cửu phản ứng lại, chạy lên nhằm mông hắn đâm tới.

Trần Tiểu Cửu thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của nhị tiểu thư, nghĩ nàng đêm nay cũng không thể ngủ ngon được, trong lòng càng thêm vui vẻ, hắn chính là một con cóc có được giá trị.

Hắn đứng dậy né tránh dao găm của Chu Mị Nhi, chạy loạn quanh cái bàn, trong miệng hoa hoa nói:

- Nhị tiểu thư, nàng đừng tức giận, bây giờ ta đi, sau này nàng có mời ta đến, ta cũng không đến đâu!

Hắn chạy tới của chính, vừa muốn mở cửa, chợt nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm già nua của lão phu nhân:

- Mị Nhi, mẹ để Phật châu ở trên bàn, mở cửa cho mẹ, mẹ muốn lấy về!

Trần Tiểu Cửu quá sợ hãi, không chạy trốn nữa, quay đầu nhìn lại Chu Mị Nhi.

Chu Mị Nhi hoang mang lo sợ, lại không dám lên tiếng, hồn nhiên quên rượt đánh Trần Tiểu Cửu, nàng lo lắng kéo tay áo hắn, trong mắt tràn đầy tức giận, thấp giọng nói:

- Làm sao bây giờ? Đều trách ngươi, Tiểu Cửu thối! Bây giờ phải làm thế nào đây?

- Mị Nhi, nhanh mở cửa nào!

Lão phu nhân thúc dục nói.

Trần Tiểu Cửu hết đường xoay sở, đột nhiên ghé vào tai nhị tiểu thư nói nhỏ, giả bộ âm thanh lười nhác của Chu Mị Nhi nói:

- Mẹ, Mị Nhi ngủ rồi, sáng mai con đưa lại cho người!

- Không được đâu, con còn không biết ta sao? Trong tay không cầm Phật châu, buổi tối ngủ không yên, mau, mau mở cửa cho ta!

Lão phu nhân lại thúc giục nói.

Chu Mị Nhi hung hắng nhéo cánh tay Trần Tiểu Cửu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận:

- Tiểu Cửu thối, lúc này nên làm sao đây? Nếu bị mẫu thân phát hiện ngươi đêm hôm khuya khoắt ở trong phòng ta, ta… ta có phải nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!

- Nàng gấp cái gì, ta chỉ là tới trêu đùa nàng một chút thôi, làm sao sẽ nghĩ đến chữa lợn lành thành lợn què?

Trần Tiểu Cửu trong lòng có chút hổ thẹn, đảo mắt nói:

- Nhị tiểu thư, nàng tìm một chỗ đem ta giấu đi là được rồi!

- Ngươi dáng vẻ cao lớn như vậy, lại hoạt bát như hầu tử, làm sao có thể giấu ngươi được!

Chu Mị Nhi vuốt bờ vai của hắn thở phì phì nói.

Trần Tiểu Cửu trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ chính mình ở trong mắt Chu Mị Nhi, hình tượng như thế đúng là quá tốt!

Hắn nhìn xung quanh khuê phòng, thấy có một cái tủ quần áo. Hắn chạy lại mở ra, thấy bên trong toàn là quần áo, đúng là có một ít áo lót vào quần lót bên trong đó.

Chu Mị Nhi xấu hổ đỏ mặt, chạy lên phía trước giữ chặt cánh tay hắn:

- Ngươi làm loạn cái gì đó? Nơi đó nào có chỗ cho ngươi trốn!

- Vậy nên làm thế nào cho phải?

Trần Tiểu Cửu chỉ vào giường nhỏ, hướng Chu Mị Nhi cười ha hả nói: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m - Tiểu thư, nàng xem nơi đó như thế nào?

Chu Mị Nhi vừa thấy, tức giận đánh một cái:

- Ngươi kẻ phóng đãng này, hóa ra đã sớm có chủ ý bẩn thỉu, ngươi dám lên đó, ta sẽ giết ngươi… Lão phu nhân vội vàng vỗ cửa phòng nói:

- Mị Nhi, làm gì mà chậm như vậy, mau mở của cho mẹ!

Chu Mị Nhi nhìn vẻ mặt đang cười xấu xa của Trần Tiểu Cửu, lại nhìn chiếc giường nhỏ của mình, cắn chặt đôi môi trắng mịn, bất đắc dĩ liếc hắn một cái nói:

- Ngốc, đứng đó làm gì, còn không mau lên giường đi?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt đại nghĩa nói:

- Vì sự trong sạch của nhị tiểu thư, ta liền chịu oan ức một chút!

Chu Mị Nhi nghe hắn nói lời ấy, tiến lên đá hắn một cước:

- Ngươi còn oan ức? Chắc trong lòng ngươi đang sung sướng lắm? Khi dễ ta cũng đã khi dễ đến lên giường rồi… Trần Tiểu Cửu thấy bộ dáng ủy khuất của nhị tiểu thư như vậy, trong lòng sinh ra một tia vui vẻ, lại cảm thấy nàng có chút đáng thương. Hắn đem giầy giấu trong ngăn tủ, lắc mình tiến vào trong chăn, thuận tay kéo màn che xuống.

Chu Mị Nhi vẻ mặt giận dữ, nàng sửa sang lại quần áo của mình, đem tức giận cưỡng ép lại, thay một bộ mặt như nước, mắt nhập nhèm mệt mỏi, mở cửa giả vờ duỗi thắt lưng lười biếng nói:

- Con vừa mới ngủ, người lại đến gõ cửa, mau vào!

- Tuổi lớn, trí nhớ cũng không được như trước, vứt bừa bãi, ai… Vẻ mặt lão phu nhân tràn đầy ý cười đi đến, giơ tay cầm lấy Phật châu trên bàn, mang vào cổ tay.

Chu Mị Nhi cười theo nói:

- Mẹ, bây giờ đã trễ thế này, người nhanh về phòng nghỉ ngơi đi!

Lão phu nhân bỗng nhiên thở dài:

- Mới trước đây hai mẹ con ta còn ngủ cùng nhau, bây giờ con đã trưởng thành, ta liền không có cơ hội ôm con nữa. Cũng thế, đêm nay hai mẹ con ta lại ngủ cùng nhau, , chúng ta cùng tâm sự!

Lão phu nhân nói xong, liền hướng đầu giường đi đến.

Trần Tiểu Cửu trốn ở trong chăn, sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu ra quần, trong lòng thầm nghĩ, lão phu nhân bà ngàn vạn lần đừng đi tới, tuy rằng bà cũng là nữ nhân, nhưng ta không thích nữ nhân có đầy nếp nhăn.

Chu Mị Nhi còn sợ hãi hơn Trần Tiểu Cửu, trái tim nhảy tới cổ họng, nàng vội vàng đi trước một bước ngồi lên trên giường, dùng màn che che kín thân mình nói:

- Mẹ, con ngủ một mình quen rồi, hai người ngủ cùng nhau, con thấy có chút không tiện!

- Đứa ngốc… Lão phu nhân run rẩy một chút, yêu thương vuốt trán nàng, cười khanh khách nói:

- Bây giờ ngươi một mình ngủ thoải mái, nhưng sớm muộn gì thì ngươi cũng phải ngủ hai người!

- Nương… Chu Mị Nhi nghe được ý trong lời nói của lão phu nhân, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, nhúc nhích thân mình nói:

- Mị Nhi cả đời không lấy chồng đâu, sẽ ở bên mẫu thân hầu hạ người cả đời!

Trong lòng âm thầm tức giận, chính mình cùng mẫu thân tâm sự, lại đều để thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này nghe lén, bây giờ làm thế nào cho phải, về sau còn không bị hắn lấy làm trò cười.

Lão phu nhân thở dài một hơi:

- Đứa ngốc, con như thế nào có thể cả đời không lấy chồng! Bên ngoài không có nam nhân chủ quản thì mới đúng là mệnh khổ. Ai… Con xem ta, cha con chết sớm, ta muốn cùng con ngủ cùng nhau, cũng là một ao ước nhỏ cũng không thể thực hiện được!

- Mẹ… Mị Nhi nghe vậy thương cảm kêu lên, nước mắt chan hòa, nàng không dám đứng lên, chỉ giơ tay nắm lấy cánh tay lão phu nhân nhẹ nhàng nói:

- Cha mất sớm, không phải còn có con và đại ca sao? Đại ca thông minh như vậy, sau này tất nhiên có thể đem Chu gia kinh doanh rất tốt!

Trần Tiểu Cửu nằm ở trong chăn thấy rất khó chịu, đôi bàn tay lại không an phận bắt đầu hoạt động, bàn tay sờ soạng lung tung, vừa lúc đụng đến phía sau thắt lưng Chu Mị Nhi.

Trong đầu Trần Tiểu Cửu không biết đây là cái gì, chỉ cảm thấy trắng mịn đàn hồi, chạm đến thật là thoải mái, không kìm được liền sờ thêm mấy lần.

Sau thắt lưng của cô gái là nơi mẫn cảm, chỉ cần đụng chạm một chút, sẽ dễ dàng sinh ra sảng khoái khôn kể. Chu Mị Nhi cảm nhận được bàn tay đang sờ tới sờ lui của Trần Tiểu Cửu, thân hình mềm mại đột nhiên run lên, sắc mặt hiện lên từng trận đỏ ửng.