Nguyệt Thần nhẹ phẩy mái tóc, ngọt ngào cười:
- Ta và muội là sư đồ, lại là tỉ muội, ta không nỡ giết muội, nhưng như thế nào cho tốt đây?
Nguyệt Thần nhìn quanh bốn phía, trừng mắt nhìn cười nói:
- Vậy thì chỉ có giết tình lang của muội, để cho bí mật không thể thấy này mãi mãi biến mất khỏi thế gian, tất cả các vấn đề chả phải được giải quyết dễ dàng sao?
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng thầm, chỉ cần Nguyệt Thần dám ra tay với mình, Tiểu đạo đồng tuy lương thiện, nhưng vì sự an nguy của mình không thể không ra tay giúp đỡ, tuy Nguyệt Thần võ công huyền diệu, nhưng tiểu đạo đồng càng thần bí hơn. Nếu là tiểu đạo đồng đứng chịu trận, vậy thì tốt nhất, nếu đấu khó phân khó giải hoặc tiểu đạo đồng không ngăn được, ta sẽ tìm cơ hội dùng trái lựu đạn Viên Tử Trình Viên Tử Trình đã tặng mình tặng lại Nguyệt Thần một trận bùng nổ.
Vừa nghĩ tới Viên Tử Trình , trong lòng hắn đã thấy cảm thán vô cùng, lúc này nếu có Viên huynh ở bên cạnh, dựa vào tài bắn cung kì diệu của huynh ấy, chỉ cần bắn ra ba mũi tên, có thể ngăn cơn sóng dữ, mãi mãi để Nguyệt Thần trong bùn nước của khôn long đầm này.
Hồng Hạnh nghe xong sự âm hiểm của Nguyệt Thần, trong lòng vô cùng vội vàng, giết tình lang của mình, còn không bằng giết nàng tốt hơn, nàng tiến lên trước nắm lấy vạt áo Nguyệt Thần khóc lóc van xin:
- Giáo chủ, người đừng giết chàng, nếu người thương Hồng Hạnh, xin hãy tha cho chàng đi, chàng tự biết mình, sẽ không nói chuyện này ra đâu.
- Ta sao có thể giết hắn chứ?
Nguyệt Thần thâm độc cười, thuận tay đưa trường kiếm cho Hồng Hạnh dịu dàng nói:
- Nếu giết tình lang của muội, đương nhiên còn cần muội đích thân ra tay, yêu chi khỏi bệnh, hận chi khỏi nhớ, chỉ có tự tay muội giết hắn, mới có thể là một tình yêu tự xưng là oanh liệt.
- Giáo chủ, người…. người sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Hồng Hạnh nghe thấy thủ đoạn tàn nhẫn đó của Nguyệt Thần, kinh ngạc lo sợ, khóc rống lên:
- Người đừng giết chàng, tha cho chàng một con đường sống, cái miệng của chàng rất kina đáo, sẽ không tùy tiện nói huyên thuyên.
Đám người Trần Tiểu Cửu cũng không ngờ Nguyệt Thần có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, hắn tay cầm hỏa lôi đạn, hai mắt toát lên vẻ hung dữ, trong lòng thầm lên kế hoạch, có cần tìm cơ hội không, phát chế người trước, thúc đẩy Nguyệt Thần ra tay.
- Tiếp kiếm.
Nguyệt Thần hung dữ, lớn tiếng với Hồng Hạnh.
Hồng Hạnh đau thương, rơi vào đường cùng, tiếp lấy kiếm sắc.
- Muội giết hắn, muội mới yên tâm làm Thánh cô của muội.
Nguyệt Thần cười tà ác.
- Giáo chủ, muội tình nguyện không làm thánh cô, muội không ra tay được, Giáo chủ, muội cầu xin người tha cho chàng, chỉ cần người tha cho chàng, người bảo Hồng Hạnh làm gì, muội cũng đồng ý.
Hồng Hạnh ôm cánh tay của Nguyệt Thần, thấp giọng cầu xin.
Nguyệt Thần ngực phập phồng:
- Hồng Hạnh, muội sao có thể nói ra những lời bất nghịch vô đạo như vậy chứ? Muội lên được ngôi vị Thánh cô, cả đời này đều là Thánh cô, sau khi ta chết, muội lại là giáo chủ của bản giáo. Tương lai vô hạn như vậy, quyền bính hào kiệt thiên hạ coi trọng, muội không ngờ lại không thích?
Hồng Hạnh nơm nớp lo sợ nói:
- Muội..muội không thích.
Nguyệt Thần thở dài một hơi nói:
- Bây giờ ta cho muội một sự lựa chọn, hoặc là muội rời khỏi ta, từ giờ không nhận sư phụ này nữa, phó mặc ân tình mười mấy năm - Hoặc là giết tên tiểu tình lang của muội, ngoan ngoãn theo ta quay về, bí mật này không ai được nhắc lại nữa.
Hồng Hạnh nhìn Nguyệt Thần, lại nhìn sang Trần Tiểu Cửu, hoang mang lo sợ, lại khóc lớn nói:
- Giáo chủ, người đừng ép muội, muội vừa không muốn rời khỏi người, cũng không muốn giết chàng! Muội chỉ muốn mọi người đều tốt… - Muội nhìn ta.
Nguyệt Thần phất tay cắt ngang lời nói của Hồng Hạnh, trong mắt hiện ra vẻ mông lung, dường như có một chút thần bí hàm chứa trong đó.
Nguyệt Thần gắt gao nhìn Hồng Hạnh, khẽ nhếch môi nói:
- Muội không xa được sư phụ, không rời được Nguyệt Thần tỉ tỉ, muội không muốn tìm thấy mẫu thân của muội sao? Muội giết hắn, chỉ cần giết hắn, muội cái gì cũng sẽ biết.
Trong mắt Hồng Hạnh ánh hào quang phát ra, nhìn thẳng Nguyệt Thần mê muội, trong lòng vang lên một thứ âm thanh:
- Giết chết hắn, giết chết hắn đi, chỉ cần giết hắn, tất cả sẽ được giải thoát. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn - Đi thôi…đi thôi… Nguyệt Thần cười kiều mỵ, ánh hào quang trong mắt dần ảm đạm đi xuống.
Ánh mắt Hồng Hạnh vô thần, tay cầm trường kiếm kinh ngạc đi tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, trong miệng nói những lời vô nghĩa:
- Giết hắn, giết hắn.
Trần TIểu Cửu căn bản không tin Hồng Hạnh sẽ giết mình, thấy nàng thần sắc khác thường, chau mày, lường trước được nỗi khổ trong lòng nàng, bước lên trước nói:
- Hồng Hạnh, nương tử thân yêu của ta, nàng đừng quay về với con tiện nhân kia, nàng đi theo ta, hai người chúng ta sẽ du ngoạn sơn thủy, tiêu dao sống cuộc đời vui vẻ.
Hồng Hạnh thấp giọng nói lời vô nghĩa, thình lình trường kiếm run lên, không hiểu sao đâm tới trước ngực Trần Tiểu Cửu.
Tiểu đạo đồng tuy rành mạch tất cả, nhưng thân hình không động, trên mặt hiện ra một nụ cười quỷ dị.
Trần Tiểu Cửu lại chắc chắn không ngờ Hồng Hạnh lại ra tay với mình, toàn bộ không hề né tránh, trong chớp mắt, mũi kiếm đã đặt ở ngực, hắn vô cùng sự hãi, muốn tránh, nhưng không kịp nữa rồi.
Hắn nhắm mắt chờ chết, nhất thời lúc đó, sự đau khổ của Hồng Hạnh, ánh mắt quyến rũ của Nguyệt Thần, tất cả sự phiền muội và tưởng nhớ chợt lóe qua.
- Lẽ nào ta lại chết như này sao?
Trong sự mơ mơ màng màng đột nhiên cảm thấy trường kiếm đâm trúng tim, trong lòng hắn chỉ là đau một chút, trường kiếm lại không tự chủ được lướt qua bên cạnh.
Không ngờ không đâm vào? Trần Tiểu Cửu cúi đầu nhìn y phục của mình đã bị mũi kiếm cắt qua một lỗ hổng, chỉ là màu đen tầng bên trong không hề có chút tổn hao gì.
Lẽ nào đây là một chiếc bảo y đao không nhập vào được? Trần Tiểu Cửu vui mừng vô cùng, mồ hôi trên trán đầm đìa chảy xuống.
Tiểu đạo đồng mượn cớ lướt bên cạnh người hắn, dương dương tự đắc nói:
- Trần huynh, bảo vật này tục gọi là Thiên Tàm y, là ta ăn cắp được trong cung, không ngờ lại cứu huynh một mạng.
Trần Tiểu Cửu không có tâm trạng đùa với tiểu đạo đồng , mà kinh ngạc nhìn Hồng Hạnh đang thất sắc, vuốt ngực ủy khuất nói:
- Vợ thân yêu, sao nàng lại giết ta, ta…, ta rất đau lòng.
Hồng Hạnh một kiếm đâm ra, sự hoang mang mờ mịt trong lòng, trong đầu đã bừng tỉnh. Nhưng vì đã quá muộn, trường kiếm sắc bén đã đặt ở ngực Trần Tiểu Cửu.
Khi nàng sợ tới thất sắc, lâm vào sự tuyệt vọng chưa từng có, lại phát hiện Trần Tiểu Cửu không ngờ vẫn còn sống, nàng mở to mắt, nước mắt rơi như mưa, tiến lên ôm chặt lấy cổ Trần Tiểu Cửu, khóc nói:
- Tiểu Cửu, vừa rồi thiếp bị lạc mất thần trí, thiếp…không phải cố ý, chàng.., chàng đừng trách thiếp.
Trần Tiểu Cửu lúc này bừng tỉnh, nhất định là Nguyệt Thần đã làm ảo thuật với Hồng Hạnh, mê hoặc thần trí của nàng, bằng không Hồng Hạnh không thể xuống kiếm với mình, hắn ôm chặt lấy Hồng Hạnh, hôn lấy hôn để lên môi nàng, khuôn mặt nàng, chạm lên tai nàng, tóc nàng rồi nói:
- Hồng Hạnh, nàng đừng rời bỏ ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng.
Hồng Hạnh như hoa lê gặp mưa, đầu cúi xuống, gật đầu đồng ý.
Chợt nghe thấy Nguyệt Thần hét lớn:
- Hồng Hạnh, lẽ nào muội không muốn cứu mẹ của muội sao?