Trần Tiểu Cửu nghĩ tới đây, hương về phía tiểu đạo đồng với một thần sắc quỷ dị, tiểu đạo đồng lại làm bộ như không thấy, xoay người quay đi.
- Đạo huynh… Trần Tiểu Cửu khổ sở gọi.
Tiểu đạo đồng bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Trong thiên hạ không có việc như ý, thập phần chớ cầu cưỡng!
- Đạo huynh, ngươi và Nguyệt thần ai lợi hại hơn? Tiểu Cửu một đời rất ít khi cầu xin ai điều gì, hôm nay cầu xin ngươi cứu lấy Hồng Hạnh cô nương, ngươi có thể giúp ta không?
Trần Tiểu Cửu không cam tâm giọng đầy ai oán.
Tiểu đạo đồng cười khổ nói:
- Ta…ta thật sự không muốn lại giết người!
Trần Tiểu Cửu nhìn Hồng Hạnh sắp rời xa, trong lòng nảy sinh độc ác, hừ…đạo huynh trái tim có ngày tận thế, không muốn để ta giết người, vậy giờ dùng kế này, bố trí tử địa rồi sau đó tìm đường sống, đem tính mạng đánh cuộc vậy, canh bạc này có thể thành công hay không?
Hắn hướng về tiểu đạo đồng khẽ mỉm cười, trong nụ cười tươi rói hiện ra chút bất đắc dĩ:
- Đạo huynh một lòng hướng thiện, không chịu cứu mạng người, ta lại muốn thử khi người khác giết ta, đạo huynh sẽ làm thế nào!
- Trần huynh, huynh… huynh muốn làm gì? Ngàn vạn lần chớ nên ép ta… Tiểu đạo đồng vẻ mặt phủ tầng sương mờ mịt, không hiểu Trần Tiểu Cửu rốt cuộc muốn làm thế nào?
- Không phải ta ép ngươi, mà là ta đang ép chính mình!
Trần Tiểu Cửu nhìn Nguyệt thần dáng người quyến rũ đẹp đẽ, lớn tiếng kêu dài:
- Nguyệt thần tỷ tỷ xin dừng bước, ta muốn nói vài lời!
Nguyệt Thần Vũ bước nhẹ nhàng, một làn gió thơm mát thổi lại, bóng dáng nàng đã đến cách chỗ Trần Tiểu Cửu một trượng:
- Tiểu lang quân có gì muốn nói cùng ta? Không lẽ đã thích ta chăng?
- Trâng tráo!
Trần Tiểu Cửu cười lạnh nói.
Nguyệt Thần bị chế nhạo không giận lại cười, thân mình lay động, chân bước nhẹ nhàng, quyến rũ cười một cách si ngốc nói:
- Vậy ngươi muốn nói chuyện gì với ta?
Trần Tiểu Cửu ánh mắt nồng nàn chăm chú nhìn Hồng Hạnh kiều diễm không thể kiều diễm hơn, thấy mắt nàng dòng lệ chan hoa, bi thương sầu thảm, hiển nhiên là đối với mình hết sức sâu đậm. hắn khó khăn nuốt nước miếng, cố gắng lấy dũng khí nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, ta muốn nhắc nhở ngươi quên chưa chúc mừng ta!
- Vì sao?
Nguyệt Thần cười hỏi.
- Ta cùng Hồng Hạnh đã có tình cảm vợ chồng thật sự, ngươi thân là sư phụ của nàng, sao có thể không có quà tặng được!
Trần Tiểu Cửu khí thần nhàn nhạt, nghiêm nghị không sợ hãi nói.
- Ngươi nói cái gì?
Nguyệt Thần sắc mặt bỗng nhiên trở nên bừng đỏ, ngực sữa đẫy đà phập phồng không thôi, hào quang trong mắt càng tỏa ra sức quyến rũ mãnh liệt:
- Ta chưa nghe rõ, ngươi dám nói lại lần nữa không?
- Có gì không dám?
Trần Tiểu Cửu cao giọng nói:
- Ta và Hồng Hạnh tâm đầu ý hợp, tình yêu bén rễ, sớm đã là phu thê!
Trần Tiểu Cửu nói chuyện tựa như sấm sét đánh giữa trời quang, từng tiếng từng tiếng đâm thẳng vào lòng của Nguyệt Thần.
Trong đầu nàng ta ong ong, ánh mắt nhấp nháy không ngừng nhìn chằm chằm vào Trần Tiểu Cửu, thần sắc ẩn chứa trong mắt khiến vẻ mặt càng thêm xinh đẹp:
- Ngươi nói thật sao?
- Giáo chủ, người chớ tin hắn, hắn nói năng bừa bãi! Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn Hồng Hạnh chạy tới trước mặt Trần Tiểu Cửu, bi thương nói:
- Ngươi sao phải nói ra những lời đau khổ như vậy, nói thế có thể làm chúng ta liên quan tới nhau sao? Ta… ta và ngươi là vợ chồng thật khi nào?
Nàng tâm tư nhanh nhẹn, hiểu được Trần Tiểu Cửu rốt cuộc muốn làm gì, lúc này nàng đâm lao phải theo lao, liều mạng hướng về phía hắn nháy mắt, để hắn chớ nói xằng nói bậy.
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa lê gặp mưa của Hồng Hạnh, càng thêm đau lòng, nếu ta không ép nàng, sao nàng có thể dứt bỏ hết thảy, một lần nữa trở về bên cạnh ta?
Hắn trông theo ánh trăng, ngâm nga nói:
Vũ vân thâm tú hộ Thu ba hoành dục lưu Nhãn sắc ám tương câu Hồn mê xuân mộng trung.
- Hạnh nhi, những điều này nàng đã quên hết rồi sao? Ta cái gì cũng không cần, ta chỉ cần cùng nàng cả đời bên nhau, không bao giờ… không bao giờ xa rời nữa!
Trần Tiểu Cửu tiến lên giữa ban ngày nắm lấy cánh tay ngọc của Hồng Hạnh, chân thành nói.
Hồng Hạnh một tay gạt tay hắn ra, khóc nói:
- Ngươi, ngươi hại ta. Ngươi… ngươi vô lại… Nguyệt Thần nhìn Hồng Hạnh, ôn nhu hỏi:
- Hồng Hạnh, lời hắn nói đều là sự thật sao?
Hồng Hạnh nghẹn ngào:
- Hắn …hắn đang nói dối.
Xuân Vũ cũng mạnh dạn to gan nói:
- Giáo chủ, hắn đang nói dối, hắn vu cáo hãm hại tỷ tỷ.
- Ngươi câm mồm!
Nguyệt Thần lớn tiếng quát lên. Thoáng cái nàng ta di chuyển, tới bên cạnh Hồng Hạnh, ra tay cực nhanh, đem tay áo của nàng xé rách, một cánh tay trắng như ngọc lộ ra dưới ánh trăng.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Thần ngưng đọng trang nghiêm, dừng trên cánh tay trắng như ngó sen hoàn mỹ không tỳ vết của Hồng Hạnh.
- Giáo chủ… Hồng Hạnh bị dọa sợ thất thanh kêu lên.
- Chu sa ở chỗ nào ?
Nguyệt Thần nắm chặt cánh tay ngọc của Hồng Hạnh, trong mắt lóe ánh sao, chất vấn hỏi.
- Giáo chủ, muội…muội rất xin lỗi, người đã khổ tâm nhiều rồi!
Hồng Hạnh cúi đầu nói.
Nguyệt Thần thưởng cho Hồng Hạnh một bàn tay, ngực phập phồng dậy sóng:
- Ngươi cũng biết Thánh Cô thuần khiết thế nào? Đương nhiên thân phải nguyên vẹn, mới có thể tiếp nhận vị trí Thánh Cô này! Ngươi … ngươi như thế nào mà không chịu thua kém vậy!
Hồng Hạnh tiến lên kéo cánh tay cảu Nguyệt Thần khóc lóc:
- Giáo chủ, muội không muốn làm Thánh Cô… - Ngươi câm mồm cho ta !
Nguyệt Thần hổn hển giơ bàn tay còn lại lên định đánh, nhưng thấy Hồng Hạnh bi thương sầu khổ tựa như hoa lê dưới mưa, trong lòng mềm nhũn, một chưởng này liền không hạ xuống.
Trần Tiểu Cửu thấy Nguyệt Thần quát mắng Hồng Hạnh, cảm thấy tức giận nói :
- Tiện nhân, dám đánh nương tử của ta, ta giết ngươi !
Tiểu đạo đồng lúc này rốt cuộc cũng hiểu được Trần Tiểu Cửu dụng tâm hiểm ác, hắn không tiếc lấy thân làm mồi, cũng muốn cưỡng ép Hồng Hạnh ở lại. Loại hành vi liều lĩnh bỏ mạng như vậy, rốt cuộc là dựa vào cái gì? Hừ.. đáp án không cần nói cũng hiểu, giết Nguyệt Thần? Ngươi giết được nàng ta sao? Trần Tiểu Cửu ơi Trần Tiểu Cửu , ngươi cuối cùng cũng đưa ta vào đường cùng.
Hồng Hạnh nghe được lời bất kính của Trần Tiểu Cửu, cả giận nói:
- Tiểu Cửu, ngươi không được mắng sư phụ ta, sư phụ đối với ta rất tốt, ngươi không nên nói lung tung… - Ngươi dám mắng ta tiện nhân? Rất được! Trong thiên hạ, thật đúng không có mấy người dám ngông cuồng tự kiêu nói những lời như vậy! Có lẽ ngươi là người duy nhất!
Đôi mắt đẹp cảu Nguyệt Thần dập dờn dịu dàng nồng đậm, cơ thể đầy đặn trong chiếc hồng bào cũng khẽ khẽ phát run.
Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị không sợ hãi, vang vang có lực nói:
- Ta sao nói sai được? Ngươi ác độc như thế, muốn làm sợi tơ ở giữa chia rẽ ta cùng Hồng Hạnh. Trong lòng ta, ngươi chính là đại tiện nhân bậc nhất trong thiện hạ, xấu xa đến độ không được tái sinh làm ma quỷ… Ánh mắt kiều mỵ của Nguyệt Thần ngưng trọng, khóe miệng vểnh lên, dấu chiếc áo choàng màu lửa phình lên mà động.
Trong mắt tiểu đạo đồng lóe sao, tuy rằng thân mình chưa động, nhưng cũng làm tốt công tác chuẩn bị đầu tiên.
Nguyệt Thần bỗng nhiên cười lớn ba tiếng, thần sắc nháy mắt đã trở nên bình thản, tay ngọc chỉ vào Hồng Hạnh, nhìn ánh trăng trong không trung nói:
- Hồng Hạnh, ta đối với ngươi như thế nào?
- Dưỡng dục muội, yêu thương muội, mọi việc Hồng Hạnh đều hiểu rõ!
- Coi như lương tâm ngươi vẫn còn!
Nguyệt Thần mỉm cười nói:
- Ta đối với ngươi trân trọng giống như muội muội, truyền võ công cho ngươi, giao cho ngươi địa vị cao này, điều đó ngươi vẫn nhớ kỹ sao?
- Hồng Hạnh ghi khắc trong lòng, cả đời không quên!
- Nói rất hay!
Nguyệt Thần bỗng nhiên mỉm cười:
- Dựa theo môn quy, phải giữ tấm thân trong sạch, mới có thể đảm nhiệm vị trí Thánh Cô này. Kẻ có can đảm dấu tư tình, thân mật cùng ngươi, ta giết không tha!
Hồng Hạnh và tứ đại hoa đán cùng biến sắc, trong lòng kinh sợ.
Trần Tiểu Cửu đã đem một quả lựu đạn nắm trong tay, chỉ cần Nguyệt Thần dám can đảm hạ độc thủ với Hồng Hạnh, hắn cũng sẽ dùng hỏa lôi này xử tiện nhân này cho xong!