Chương 172: Chương 172: Nhường một bước

.

Trải qua một cuộc vật lộn với Nhị tiểu thư, Trần Tiểu Cửu hưng phấn vô cùng. Bóng dáng cao ngạo của Mị Nhi đã đi xa, những chỗ từng tiếp xúc da thịt, giãy dụa kịch liệt, mùi hương vẫn còn lưu lại, tỏa khắp bốn phía. Trần Tiểu Cửu lăn qua lăn lại, cô đơn ôm gối khó ngủ, cả đầu chỉ là bóng dáng tuyệt luân lãnh diễm của Nhị tiểu thư.

Hắn mặc y phục xong, lững thững bước ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, hít một hơi rất dài.

Ánh trăng như dát bạc chiếu xuống mặt đất, bên tai còn văng vẳng tiếng kêu của con dế mèn chăm chỉ. Mùi vị của ban đêm tràn ngập trên không trung, dệt thành một tấm võng mềm mại, cỏ cây cũng không giống như ban ngày, chúng có chút gì đó mơ hồ, sắc thái trống rỗng, mỗi một ngọn cỏ đều ẩn chứa sự cẩn thận của nó, đều bảo vệ bí mật của nó, khiến người ta có cái cảm giác như lạc vào trong mộng.

Trong màn đêm chỉ có một người, cảm giác của cô quạnh xuất hiện trong lòng, bất tri bất giác, hắn đã lặng lẽ bước tới trước cửa khuê phòng của Nhị tiểu thư.

Điều khiến cho một nam nhi phải cúi đầu nhất là khi cảm thấy áy náy với một người phụ nữ nào đó, cho dù lấy cả trái tim ra cho nàng xem, cũng không cảm thấy quá đáng. Đương nhiên, Chu Mị Nhi không chỉ là một người phụ nữ, còn là một tuyệt sắc giai nhân, thân hình tuyệt hảo, càng quan trọng hơn, nàng còn là Nhị tiểu thư của Chu gia.

Bất luận là lòng hắn đồng tình, hay là hắn nhập thân làm nô bộc, ăn nhờ ở đậu. Cho dù xuất phát từ mục đích gì, thân là nam nhi, dũng cảm nhận lỗi với tuyệt thế giai nhân, thật khiến cho người ta kính nể.

Trong đầu Trần Tiểu Cửu nhớ lại dung mạo tuyệt đẹp ủy khuất không chịu nổi của Nhị tiểu thư, trong lòng liền nhớ tới một câu nói rất hùng hồn: Nam nhi đạo khiểm hữu hà nan, chích nhân vị đáo hỉ hoan thì. (Tức: Nam nhi xin lỗi thì có gì khó, chỉ vì chưa tới lúc thích hợp mà thôi).

Hắn rón rén bước tới trước cửa phòng Nhị tiểu thư, nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng gõ cửa của hắn nhẹ đến mức không thể nghe thấy, vì hắn rất tin tưởng rằng, sau khi Nhị tiểu thư trải qua sự va chạm và khinh nhờn mãnh liệt như vậy, không thể nào yên tâm mà ngủ, hẳn là ngồi trong phòng, giống như một con cóc nhỏ đang tức giận, mồm thở hổn hển. Thậm chí có thể đang khóc, thần trí thất thường.

Sự thật đúng như hắn nghĩ, Nhị tiểu thư đang khoanh chân ngồi, uể oải tựa vào đầu giường, vừa rồi còn vật lộn với Trần Tiểu Cửu, tiếp xúc thân mật với hắn, cảnh tượng đó cứ hiện ra trong đầu nàng, nghĩ tới hình ảnh khó coi, không khỏi mặt đỏ bừng bừng, cả người nóng lên. Nàng ôm đôi mà ửng đỏ, nghĩ tới khóe miệng Trần Tiểu Cửu kia nở nụ cười tà ác, trong lòng vừa tức vừa thẹn, lại vừa hối hận.

Nàng xoay chiếc gối ngọc hung hăng vuốt giường, phát tiết ra tất cả lửa giận trong lòng.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ.

Nửa đêm, ai gõ cửa? Nàng cẩn thận đi tới cửa, khẽ hỏi:

- Ai?

- Nhị tiểu thư, là ta.

Trần Tiểu Cửu cất tiếng nói.

- Là ngươi, đại dâm tặc…, nửa đêm, ngươi đến làm gì? Còn không mau cút về.

Nhị tiểu thư vừa nghe là đại dâm tặc Trần Tiểu Cửu đã dựng tóc gáy, da đầu run lên, run như cầy sấy chạy đi tìm một cây gậy làm vũ khí.

- Nhị tiểu thư, nàng mở cửa ra, ta có lời muốn nói với nàng.

Trần Tiểu Cửu dẫn dắt từng chữ.

- Dâm tặc, lẽ nào ngươi còn muốn thất lễ với ta?

Nhị tiểu thư truy hỏi nói:

- Có lời gì, ngày mai hẵng nói.

- Không phải vậy.

Trần Tiểu Cửu thành khẩn nói:

- Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy phải thành khẩn bẩm báo, tất cả phải nói từ rất lâu rồi.., ta thực sự đã ngủ ở trong phòng nàng một đêm.

- Đại dâm tặc, ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận.

Nhị tiểu thư nghe xong lời ấy, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhưng đó chỉ là một sự hiểu lầm, đêm đó ta uống nhiều, thần trí không tỉnh, là đại thiếu gia sắp xếp cho ta ở đó.

Trần Tiểu Cửu trong lòng thầm nghĩ, Chu Ngô Năng à, Chu Ngô Năng, ngươi đừng trách ta không trượng nghĩa, vì lấy lòng Nhị tiểu thư, đành phải bán đứng ngươi một lần.

- Dâm tặc, ngươi đừng có mà nói xạo, liên quan gì đến đại ca của ta.

Bộ ngực của Nhị tiểu thư phập phồng, trừng mắt nói.

Trần Tiểu Cửu thở dài, nói rõ căn nguyên hậu quả của việc này thuộc như lòng bàn tay.

- Những gì ta nói đều là thật, tuyệt không nói dối, không tin, nàng có thể hỏi Song Nhi.

Trần Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn sao trời nói:

- Nhị tiểu thư, nàng mở cửa ra, để ta vào trong nói.

Sau khi Nhị tiểu thư nghe xong, trong lòng thầm trách Chu Ngô Năng làm việc hoang đường, phòng của tiểu muội làm sao lại để một người đàn ông đạp hư chứ? Đợi đấy.

Hiểu lầm này tuy đã được giải quyết, nhưng một việc khác khiến nàng suốt đời không quên lại bày ra trước mắt, cảnh tượng nàng bị tên đại dâm tặc Trần Tiểu Cửu tùy tiện động chạm vĩnh viễn cũng sẽ không thể gạt bỏ. Nghĩ tới cơ thể trần truồng của hắn đặt ở trên cơ thể mềm mại, trong sáng của nàng, nghĩ tới ánh mắt quỷ dị và nụ cười ác ý của hắn, không khỏi khiến cả người run rẩy, mất hết thần sắc. Nàng vơ lấy cây gậy, khóc nức nở nói:

- Dâm tặc, cút, ta không muốn gặp lại ngươi.

Trần Tiểu Cửu thấy Nhị tiểu thư không mở cửa, vội vàng lách tới cửa sổ, định mở cửa sổ ra, giáp mặt nhận lỗi với nàng, không ngờ vừa mới mở một chút khe hở, một chậu nước lạnh tạt đến, hắn tránh không kịp, bị nước dội vào ướt sũng.

Từ trong cửa sổ truyền tới tiếng của Nhị tiểu thư vừa khóc vừa cười, không biết là vui vẻ hay là bi phẫn.

Trần Tiểu Cửu xoay cơ thể ướt sũng, hai tay lau má, giả bộ dáng vẻ thành khẩn nói:

- Ta không có ý mạo phạm tới Nhị tiểu thư, Chu gia có ơn với ta, Đại thiếu gia coi ta như huynh đệ, ta làm sao có thể có dã tâm chứ, không có ý đồ gây rối với nàng? Chỉ là âm kém dương sai, một bước đi tới đây. Trong lòng ta thấy rất hối hận, Nhị tiểu thư đang tuổi dậy thì, bạch ngọc không tỳ vết, một kẻ nô bộc như ta, có đức gì mà có thể, dám có ý nghĩ mạo phạm, dám không an phận? Tóm lại, nghìn sai, vạn sai đều là lỗi của ta, ta hối hận, ta nhận sai, chỉ mong Nhị tiểu thư có thể không so đo, tha lỗi cho kẻ đáng thương này.

Lời của hắn rất thành khẩn, thần thái khiêm tốn, lời nói cử chỉ đều không giống giả bộ. Nhị tiểu thư nghe hắn nói rất đáng thương, liền mềm lòng, nghĩ tên đại dâm tặc này cũng không hung ác như vừa rồi, rất có phong thái của một Nho gia nho nhã, lễ độ, Nhưng Trần Tiểu Cửu vừa rồi còn không e dè kiêng nể, trong lòng nàng lại đúc thành bóng ma quá lớn, chỉ cần nàng nhắm mắt, cảnh tượng Trần Tiểu Cửu lộ thể lại hiện ra trong đầu nàng, bất luận thế nào cũng không xóa đi được.

- Hừ…, miệng toàn nói xằng nói bậy, quỷ mới tin.

Nhị tiểu thư mạnh mồm nói.

- Từng chữ đều là thật, tuyệt không có hai ý.

Trần Tiểu Cửu son sắt thề:

- Để chứng minh thành ý của ta, ta có thể làm bất cứ việc gì cho Nhị tiểu thư. Chui vào vạc dầu bể lửa, quyết không chối từ.

- Bất cứ việc gì?

Nhị tiểu thư lạnh lùng cười nói:

- Ngươi bây giờ bắt chước sủa mấy tiếng chó cho ta nghe xem.

- Nhị tiểu thư… Trần Tiểu Cửu do dự nói, thầm nghĩ cô nàng này thật xảo quyệt, ta đường đường là bá chủ có thế lực, sao có thể bắt chước tiếng chó.

- Làm sao, ngươi không biết à? Vừa rồi ai còn nói có thể làm bất cứ việc gì cho ta?

Nhị tiểu thư châm chọc nói.

- Nhị tiểu thư, ta hát cho nàng một bài hát nhé.

Trần Tiểu Cửu lấy lòng nói.

- Bắt chước tiếng chó - Kể chuyện cười cho nàng.

- Bắt chước tiếng chó.

- Ta ra một câu đố với nàng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Bắt chước tiếng chó sủa.

Cứ như thế, cứ như thế!

Trần Tiểu Cửu thấy Nhị tiểu thư rất quật cường, quyết không thỏa hiệp, trong lòng nảy ra ý chán ghét. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang treo trên cao cao kia, buồn bã nói:

- Ta muốn hướng lòng mình tới trăng sáng, Ánh trăng chiếu về mương máng nơi nào.

Nhị tiểu thư nghe bài thơ này, trầm mặc một lúc, thốt lên một câu:

- Đại dâm tặc, ngươi biết sao? Cuộc đời ta chưa từng bị một người đàn ông nào chế ngạo như thế?

- Thôi, thôi. Nhị tiểu thư, lời ta nói ra thành tâm thành ý, quyết không nói dối. Nếu nàng có việc, gọi lúc nào ta cũng đến, không chút nhíu mày, trời cũng không còn sớm, tiểu thư, nghỉ ngơi đi.

Trần Tiểu Cửu không để ý tới sự tùy hứng của Chu Uyển Nhi, cau mày lắc đầu lui đi, không ngừng thở dài xuất sư bất lợi, đều bị chậu nước lạnh vừa rồi làm tụt hứng.

Trở lại phòng cả đêm không ngủ, mãi đến lúc sáng sớm mới mơ màng ngủ được một lát, trong mơ lại có một trận đại chiến mây mưa với Nhị tiểu thư.

Đang trong lúc hỗn độn, Bình Nhi ở ngoài cửa quát to làm hắn bừng tỉnh giấc mộng đẹp.

- Bình Nhi? Sớm như vậy, rút cuộc có việc gì?

Trần Tiểu Cửu mắt buồn ngủ mông lung nói.

- Nhị tiểu thư phải ra ngoài, bảo Cửu ca khẩn trương chuẩn bị.

Bình nhi thúc giục nói.

- Nhị tiểu thư ra ngoài, liên quan gì tới ta?

Trần Tiểu Cửu kì lạ nói.

- Nhị tiểu thư nói, để Cửu ca làm phu xe của tiểu thư.

Bình nhi che miệng cười khanh khách nói.

- Cái gì? Ta dựa vào cái gì mà làm phu xe của tiểu thư?

Trần Tiểu Cửu giận dữ nói.

- Hóa ra Cửu ca không biết, muội cũng vừa thấy kì lạ liền hỏi Nhị tiểu thư tại sao làm vậy, bây giờ muội trả lời thành thật với Nhị tiểu thư.

Bình Nhi nói.

- Bình nhi, đợi đã.

Trần Tiểu Cửu dần tỉnh táo, đột nhiên nghĩ tới lời thề đêm qua với Chu Mị Nhi, vội nói:

- Muội trả lời Nhị tiểu thư, nói ta lập tức tới.

- Hả?

Bình Nhi kinh ngạc vô cùng, rất khó hiểu, lắc đầu đi ra.