Nhị tiểu thư hồn nhiên không ngờ Trần Tiểu Cửu lại hạ lưu như vậy, đau đớn la lên, hai hàng thanh lệ như trực chảy ra, trong nước mắt ẩn chứa vẻ mặt uất ức, đến chỗ khác thì có chút thướt tha.
Trần Tiểu Cửu nhân cơ hội hung hăng véo một cái nữa vào ngực nàng, đôi ngực mềm mại trắng mịn, các xúc tu ở tay tuyệt hảo, cảm giác hoàn toàn khác với con thỏ trắng nhỏ Song Nhi. Trong lòng hắn xôn xao lên, thật sự là muốn thưởng thức thêm vài lần nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng Nhị tiểu thư thất thanh quát to, hắn vội vàng che miệng, hung hăng uy hiếp nói:
- Nàng không muốn mất đi cái thanh danh trong sạch của nàng đấy chứ? Nếu gọi người tới đây, nàng sẽ hối không kịp.
- Ngươi bóp cái đó của ta, ta làm sao có thể không đau chứ?
Nhị tiểu thư xấu hổ cãi lại, thở dồn dập, khuôn mặt lãnh diễm không khỏi bỗng nhiên ửng đỏ.
Cơ thể nàng thật sự mẫn cảm, sau khi đau đớn qua đi, sự khoái cảm khác lại xông tới, khiến trái tim nàng nhộn nhạo, cơ thể mềm mại khẽ run lên, theo tiếng động mà tâm địa của kẻ đang đói khát sự lả lướt kia, hi vọng Trần Tiểu Cửu bóp trên người mình thêm vài cái.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nhị tiểu thư hung hăng khinh bỉ, tức giận vì chính sự mơ màng xấu xa vừa rồi của mình, nàng quyết tâm rất mạnh, cố gắng kìm chế dục vọng đang dâng trào. Lửa, mắt phượng nhìn chằm chằm khuôn mặt Trần Tiểu Cửu, đầy tức giận nói:
- Dâm tặc, ngươi thả ta ra ngay.
- Dâm nữ, nói không thả là không thả.
Trần Tiểu Cửu nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt như hoa của nàng, trong lòng lại nhảy loạn lên, cô gái này xinh đẹp động lòng người như thế, hại nước hại dân, nay lại ở dưới cơ thể ta liếc mắt đưa tình, hấp dẫn cực hạn. Cơ thể hắn không tử chủ được vặn vẹo vài cái xấu xa, lại khiến cho cơ thể Nhị tiểu thư bốc lửa, hơi thở dồn dập, thậm chí có tiếng rên rỉ rất nhỏ.
- Dâm….dâm tặc.
Nhị tiểu thư đứt quãng, uể oải mắng.
- Dâm nữ.
- Dâm….dâm tặc.
- Dâm nữ …… Lại là một chuỗi những lời qua lại vô hạn, cãi nhau, chỉ là vô bổ, tên đại dâm tặc Trần Tiểu Cửu này vẫn không kiềm chế mặc cho sự cứng rắn , mạnh mẽ của Nhị tiểu thư, tùy ý đặt trên cơ thể của nàng, mà giả vờ không có ý định giãy dụa, tùy ý tận hưởng hương thơm của Nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư không dám kêu hô, mất danh tiết, bị mọi người khiển trách, chỉ có thể tự mang đến cho mình sự phiền phức vô cùng vô tận, nếu không lên tiếng cầu viện, kẻ phóng đãng này, tên quỷ háo sắc này sẽ rung đùi đắc ý trên người mình, phải làm thế nào bây giờ?
Trong sự mạnh mẽ còn có sự mạnh mẽ hơn, nàng kêu than một tiếng, nghĩ mình vốn chỉ là tức giận vì một cái lông mao nho nhỏ mà bây giờ, lại thành lợn lành chữa thành lợn què, chui vào hang cọp, còn bị mang danh là chủ động nhào vào ôm ấp.
Cứ tiếp tục thế này, tên tiểu tử này một khi lửa dục vọng thiêu đốt, có thể liều mang tất cả để ăn mình không? Đạp đổ cái thanh đanh trong sạch của mình không?
Nghĩ tới đây, càng thêm hoảng sợ, trong đôi mắt diễm lệ đó tràn đầy sự hoảng sợ, không ngừng nhìn Trần Tiểu Cửu với vẻ mặt quỷ dị, thấy hắn mày kiếm mắt lang, tràn đầy hơi thở của một nam nhi, trái tim lại đại loạn.
Liền đó đưa mắt xuống, đợi nhìn thấy khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tà ác, trái tim tự nhiên cất lên những tiếng kêu ai oán, không cãi cọ với Trần Tiểu Cửu nữa, trong lòng không cam nhắm chặt hai tròng mắt, nước mắt lại trào ra, một bộ dạng rất đáng thương được phác thảo một cách sống động nhất, thực sự đáng yêu.
Trần Tiểu Cửu miệng lưỡi lợi hại, tranh cãi với Nhị tiểu thư thật là thú vị, khi đang lúc hưng phấn, bỗng thấy Nhị tiểu thư trở lên cứng rắn, mạnh mẽ, nhắm chặt hai mắt, nước mắt chảy ra, chiếc miệng nhỏ nhắn vểnh lên, mũi co rúm lại, bộ dạng đáng thương của một tiểu nữ rõ ràng, sự hồn nhiên vừa mới quật ngã hương vị của sự quật cường, không khỏi khiến hứng thú rã rời, thất vọng.
Hắn mềm lòng, lấy tay lau hai hàng nước mắt của nàng, nói:
- Khóc cái gì? Ta không hề dùng bạo lực với nàng, cũng không có ý thất lễ với nàng. Nàng khóc cái gì chứ ?
Chỗ tay chạm vào, da thịt trắng mịn. Hắn xoay người ngồi dậy, đứng lên đầu giường, lắc đầu cười.
Trong lòng Nhị tiểu thư căm uất, thằng nhãi này còn định khoe mẽ, rõ ràng đã đùa cợt với cơ thể của mình, còn dám nói một cách vô liêm sỉ không động chân động tay tới mình. Tuy Trần Tiểu Cửu đã buông nàng ra, nàng nhất thời buồn, không động đậy, ngửa mặt lên trời, hai vai kích động, càng phát ra tiếng nấc nở lớn hơn.
Cuộc đời Trần Tiểu Cửu sợ nhất là nhìn phụ nữ khóc. Song Nhi chính là dùng chiêu này để khiến hắn cúi đầu nghe theo. Đến hôm nay, tiếng nức nở của Nhị tiểu thư âm thanh quỷ mị , từ từ truyền vào tai hắn, khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Hắn tiến lên muốn nắm đôi tay nhỏ bé của nhị tiểu thư đưa lên, dùng sức đánh gãy cánh tay hắn ra. Hắn nhân cơ hội tiến lên, ôm vòng eo mềm mại không xương của nàng, muốn ôm lấy nàng, không ngờ Nhị tiểu thư tát bốp một cái, tay đạp chân đá, khóc càng ngày càng lớn.
Trần Tiểu Cửu vội vàng dừng tay, mồ hôi đầy đầu.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn ra không trung, lúc này mây đen tan đi, ánh trăng tròn vành vạnh lộ ra nụ cười, màu xám bạc, một mảnh sáng tỏ.
Hắn buồn bã thất vọng, tức cảnh sinh tình, cao giọng đọc:
- Ngọc dung tịch mịch lệ lan can, lê hoa nhất chi xuân đái vũ. (Mặt ngọc cô quạnh lạnh lệ chứa chan, hoa lê một nhánh mưa tràn ý xuân.).
Nhị tiểu thư nghe xong, chỉ hơi sửng sốt, cảm nhận được ý cảnh bên trong, mắt phượng hàm oan, lại buồn bã đứng lên.
Trần Tiểu Cửu ngồi xuống đầu giường, nhìn Nhị tiểu thư thất nghẹn ngào khổ, hoàn toàn không hiểu nàng đây là vì đâu, thả nàng đi, nàng không đi, lẽ nào đợi ta đến vỗ về nàng sao?
Ánh sáng bàng bạc tỏa xuống, một anh chàng đẹp trai ngồi ngay ngắn ở đầu giường cười khổ, một mỹ nữ nằm trên giường thấp giọng khóc nức nở, bầu không khí mờ ám, lại giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình, thật sự rất kiều diễm, lãng mạn.
Trần Tiểu Cửu trầm tư rất lâu, thôi thôi, nam tử hán đại trượng phu, có thể buông thì buông, hắn dịu dàng nói:
- Nhị tiểu thư, ta sai rồi, cho dù không biết ta sai ở đâu, nhưng vẫn là ta sai.
Nhị tiểu thư nghe xong, thấy hắn không gọi mình là dâm nữ nữa, trong lòng thấy thoái mái một chút, lau nước mắt nghẹn ngào nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
- Dâm tặc, ngươi không biết sai ở đâu, ngươi còn nói ngươi sai?
- Ta sai thì sai, chỉ là ta không biết mình sai ở đâu.
Trần Tiểu Cửu lắm lời nói:
- Ta nghĩ Nhị tiểu thư sẽ không vì hành động của ta trong Nghị sự đường mà đêm hôm khuya khoắt tới đây chứ?
Nhị tiểu thư nghe xong, nín khóc, mỉm cười, bộ ngực nổi lên, theo tiếng cười khẽ rung rinh, vô cùng sống động, khiến người ta phải suy nghĩ.
Trần Tiểu Cửu trong lòng nóng như lửa, cô nàng này, vừa khóc vừa cười, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng,, chớ không phải là phạm vào tội mê gái?
- Nhị tiểu thư, nàng mau đứng dậy đi, tu hú chiếm tổ chim khách, cũng không phải thói quen tốt.
Trần Tiểu Cửu ha hả cười dâm đãng, lộ ra hàm răng trắng nõn, mắt xanh đe dọa:
- Nhị tiểu thư phong tư trác tuyệt, xinh đẹp như hoa, cơ thể mềm mại, non nớt, ai nhìn cũng yêu, lại nằm trên giường của ta, khiến ta có thể thế nào? Chậc chậc.., cho dù là Liễu Hạ Huệ đứng trước mặt, cũng chỉ sợ đổi tên thành "hạ lưu" rồi.
- Mà Trần Tiểu Cửu ta vốn là một kẻ dâm tặc, trong tình cảnh này, không kìm nổi dục vọng, không kìm nổi muốn thiết ngọc trộm hương.
- Ngươi dám..?
Nhị tiểu thư mày liễu dựng thẳng, lắc mình ngồi dậy.
Vừa rồi nàng còn vừa khóc vừa làm ồn, không bận tâm tới việc Trần Tiểu Cửu rút cuộc có mặc gì trên người không, bây giờ thần trí sáng tỏ, đột nhiên nhìn thấy hắn trần như nhộng, cả người tràn trề sung mãn vẻ đẹp của nam nhi, chiếc quần lót khêu gợi ở phía dưới bao quanh phình lên, rục rịch, thấy tình cảnh vậy,…….Ngọn lửa lại dồn lên tận đầu, vội che mặt, xoay người, mặt thẹn thùng nói:
- Ngươi trần truồng…, trần truồng như vậy còn ra thể thống gì, còn không mau…mau mặc quần áo vào, đừng làm bẩn mắt của ta.
- Ta buổi tối đều mặc như vậy đi ngủ, may mà hôm qua mặc một cái quần lót, nếu không không phải bị Nhị tiểu thư thấy hết rồi sao.
Trần Tiểu Cửu cũng vừa mới nghĩ ra là mình đang trần như nhộng, ngượng ngùng cười, tìm một cái áo ngủ mặc tạm lên người.
- Đại dâm tặc..còn khoe nữa.
Nhị tiểu thư nhỏ giọng than thở, nhìn xuyên qua khe hở lén nhìn dáng người vạm vỡ của Trần Tiểu Cửu, trái tim đại loạn.
- Nhị tiểu thư, nàng hung cũng hung rồi, ồn cũng ồn rồi, nàng nói xem, Trần Tiểu Cửu ta đắc tội gì với nàng? Đêm hôm khuya khoắt cầm gậy tới lấy mạng của ta?
Trần Tiểu Cửu trong lòng có chút không yên hỏi, hắn lờ mờ cảm thấy, Nhị tiểu thư nhất định là phát hiện hắn từng làm những việc hoang đường, nếu không sẽ không gây chiến như vậy.
Nhị tiểu thư nhìn Trần Tiểu Cửu vui cười tự nhiên, mặt mày rạng rỡ, trong lòng đau khổ, oán hận nảy ra.
Tất cả những thiệt thòi nho nhỏ và nỗi nhục xảy ra ngày hôm nay cộng vào để so sánh, đúng là kiến gặp voi, căn bản không đáng nhắc tới.
Nàng sửa sang lại y phục và trang sức, lại khôi phục lại sự tự kiêu thần thánh cũng không thể xâm phạm vốn có của nàng, nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, lạnh lùng nói một câu:
- Bổn tiểu thư mộng du, ngươi có thể làm thế nào?
- Mộng....mộng du?
Trần Tiểu Cửu nghẹn họng nhìn trân trối, cô nương này, ngay cả lời nói dối trắng trợn thế cũng nói ra được, ta khinh thường nàng.
- Trần Tiểu Cửu, ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, ta hi vọng ngươi sẽ quên sạch, nếu không, đừng trách ta xuống tay vô tình.
Nhị tiểu thư sửa sang lại y phục xong, bình tĩnh bước ra cửa, lạnh lùng nói.
Trong ánh mắt lãnh diễm của nàng lóe lên một tia cảnh giới, hàm răng cắn chặt dưới đôi môi đỏ tươi, càng thấy rõ sự kiều diễm.
Trần Tiểu Cửu tấm tắc khen ngợi, cái đẹp của phụ nữ có hàng ngàn vạn kiểu, dịu dàng, quyến rũ, thẹn thùng, điềm tĩnh, tư thế oai hùng, hiên ngang vv.., nhưng khi Nhị tiểu thư tức giận, vẻ mặt lãnh diễm thanh sạch đó, khiến người ta lưu luyến không quên.
Hắn nhìn theo bóng của Nhị tiểu thư, trở về chỗ cũ nói:
- Nhị tiểu thư mộng du việc nhỏ này, ta sớm đã quên tan thành mây khói, chỉ là phong thái tuyệt thế vô song của Nhị tiểu thư, thân thể mềm mại đó, cho dù giết chết ta, ta cũng sẽ ghi khắc trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ quên.
Bóng của nhị tiểu thư vụt qua, nhướn mày, vẻ sợ hãi biến sắc.
Dâm tặc, ngươi dám khinh nhờn ta, hừ…, thù này không báo, ta không phải là Chu Mị Nhi, đợi đấy ta sẽ từ từ tra tấn ngươi.
- Ăn mày đòi ăn xôi gấc, si tâm vọng tưởng!
Nhị tiểu thư thấp giọng hừ lạnh, đẩy cửa đi ra.