Một ngày mới bắt đầu bằng buổi sáng sớm, mặt trời mới vừa nhô lên, sắc hồng thẹn thùng giống như một đứa trẻ, tán phát hơi thở khoan khoái.
Nhưng Trần Tiểu Cửu thì không có duyên với sự khoan khoái, sau một đêm tung hoành ngang dọc, cảm xúc tứ tán, còn lại phần nhiều là cảm giác mất mát và uể oải.
Hắn nhìn những giọt "hoa rơi" đỏ lửa trên chiếc nệm mềm mại ngát hương thơm, lắc lắc cái đầu còn đang có chút choáng váng sau cơn say rượu, từng tư thế, từng cảnh tượng mây mưa kéo dài với Hồng Hạnh đêm qua còn vương vấn trong đầu hắn. Cơ thể trắng như tuyết, bộ ngực căng tròn, cặp giò dài đẹp cùng với những cử chỉ tình tứ của Hồng Hạnh đã cùng hắn diễn một cuộc đại chiến hương diễm hết sức công phu.
Hắn nhớ lại giai đoạn phấn khích tối qua, nhớ đến chỗ ướt át, khóe miệng lộ ra nụ cười tinh quái.
Hồng Hạnh thật là thơm làm sao, chà chà..., trong lúc hắn cảm thán, chợt cúi đầu nhìn xuống thấy một phong thư, trong lòng hắn có chút hoài nghi, vội mở thư ra xem, bên trên viết: - Một lần tình mặn hương nồng, sinh ly tử biệt đứt lìa ruột gan, trời đất có lúc lụi tàn, hận này năm tháng chẳng hề nguôi ngoai.
Nhìn thấy bức thư này, hắn liên tưởng đến những bí mật trong lòng của Hồng Hạnh, nhất thời chân tay tê cứng, hắn biết có lẽ lúc này Hồng Hạnh đã xa chạy cao bay, sau này muốn gặp lại nhau liệu có dễ dàng.
Hắn hét lớn một tiếng, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, bất chấp hình ảnh chạy xuống dưới lầu như một kẻ điên, trên đường hễ gặp bất kỳ tiểu nha hoàn nào của Túy Hương Lầu là lại hỏi tung tích của Hồng Hạnh và tứ đại hoa đán, nhưng, mỗi lần hỏi là một lần thất vọng.
Hắn chán nản trở lại khuê phòng của Hồng Hạnh, thân thể mệt mỏi, vết thương trong tâm hồn càng dày vò hắn khiến hắn như ngạt thở.
Tim hắn đau, thật sự rất đau, đau như bị lửa hun cháy vậy, người đàn bà đầu tiên thực sự của đời hắn đã đi xa sau khi có một cuộc đại chiến xác thịt kịch liệt nhất, ướt át nhất, chỉ để lại cho hắn một kỷ niệm đắng cay mơ hồ, nhạt nhòa.
Trên giường còn lưu lại chiếc quần lót hình trăng lưỡi liềm mà Hồng Hạnh đã mặc, Trần Tiểu Cửu cầm lấy đưa lên mũi hít hà, trên đó còn lưu lại mùi cơ thể của Hồng Hạnh, ngửi qua thấy thân thiết vô cùng.
Ta nhất định sẽ tìm được nàng, Hạnh, nàng là người đàn bà của ta, dù có đi khắp chân trời góc bể, ta cũng nhất định phải tìm được nàng! Trần Tiểu Cửu bỏ chiếc quần lót vào trong túi, mang theo cảm giác mất mát, thương tiếc vô hạn rời khỏi Túy Hương Lầu.
Bên bờ Tây Hồ, cảnh sắc đẹp mê người, đưa mắt nhìn qua người ta sẽ thấy tâm trạng thoải mái, nhưng những thứ này đối với một Trần Tiểu Cửu đang mang đầy tiếc thương, mất mát cũng chẳng có ý vị gì!
- Trời đất có lúc lụi tàn, hận này năm tháng chẳng hề nguôi ngoai! - Trần Tiểu Cửu ngâm đi ngâm lại lời từ biệt ấy, lại càng thêm phần thương cảm, đột nhiên từ phía sau nghe thấy tiếng phách nhịp khoan khoái: - Lời nhàm tiếng sáo không cần nói, biết rằng một Trần Tiểu Cửu lừa lọc đảo điên, lừa tài lừa sắc lừa đàn bà, âm hiểm gian ngoan lòng hoang mang...
Nếu là ngày thường, nghe thấy tiếng phách nhịp xuất quỷ nhập thần này, chắc chắn Trần Tiểu Cửu sẽ nhảy ngược lên mà chửi thề, sau đó lấy roi điện ra truy tìm bằng được cái tên trộm đáng chịu ngàn đao này. Nhưng hôm nay hắn không có cái hứng đó, mà chỉ ngồi thừ ra trên thảm cỏ, đôi mắt mơ màng nhìn về phương xa.
Trần Tiểu Cửu tĩnh tọa một hồi, nghe thấy phía sau không còn thanh âm nữa, hắn bất đắc dĩ cười, quay đầu nhìn lại thì thấy "anh chàng gõ phách" ấy chưa đi xa, và trên người vẫn mặc bộ đồ như lần đầu hắn gặp, trông rất nhếch nhác, hắn cười cay đắng thẫn thờ nhìn theo bóng dáng gã.
Trần Tiểu Cửu cười bất lực, đồ chó má, lúc đuổi theo gã thì gã lại trốn không gặp, lúc không muốn gặp gã thì gã lại xuất hiện một cách đáng khinh bỉ trước mặt.
Trần Tiểu Cửu chỉ nhìn gã một cái rồi quay đầu bước đi, nhìn về nơi xa xăm nói: - Đạo huynh, lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ?
Tiểu đạo đồng nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Trần Tiểu Cửu, bỗng cảm thấy buồn tẻ vô vị, gã lật đật đi đến bên cạnh Trần Tiểu Cửu, từ từ đưa bàn tay có ba ngón bằng nhau ra nói: - Cầm về đây! Những thứ đó của ta.
- Cầm cái gì? - Trần Tiểu Cửu hử mũi một cái nói: - Huynh là một tên siêu trộm, còn cần ta lấy cái gì cho huynh? Chắc hẳn phòng của ta đã bị huynh lục tung lên rồi, huynh muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi, ta không báo quan đâu.
- Oh..., ta chỉ quan tâm đến một thứ, nhưng không tìm thấy, chỉ cần ngươi trả thứ đó cho ta, ngươi muốn gì, dù là bảo vật trong Hoàng Cung, ta cũng có thể cho ngươi! - Tiểu đạo đồng phủi phủi đám bụi bám trên quần áo, ái ngại bĩu môi nói: - Nếu không phải sư phụ không cho ta đánh, bảo ta lấy đức mà phục người, thì cái tên tiểu tử khốn như ngươi dù có mọc thêm mười cái đầu ta cũng sẽ lấy xuống cho chó tha đi!
Tiểu đạo đồng nói rất ngoan độc, ương bướng, Trần Tiểu Cửu nghe vậy, có chút khinh thường, nhìn gã một lượt dò xét, bỗng nhiên trở nên nhạy cảm, đôi mắt sáng lên, hắn nhớ ra hắn cũng là một tên siêu trộm hiếm có trên đời, bèn rũ bỏ những chán trường vừa rồi, đứng dậy ôm lấy tiểu đạo đồng áo quần rách rưới, như một đứa trẻ hắn nói lớn: - Ta có cách rồi, ta có cách rồi!
Tiểu đạo đồng không hề vùng vẫy, không dưng bị ôm chặt lấy, chỉ thấy bị ôm quá chặt, mồ hôi như tắm, nghĩ thầm cái tên tiểu tử xấu xa này đột nhiên lại trở nên nhiệt tình như vậy, có khi nào là muốn giở trò đồng tính, ngủ với ta để đổi lấy món bảo vật vô cùng quan trọng ấy? T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Gã nghĩ thế mà nổi cả gai ốc, bỗng thấy Trần Tiểu Cửu nháy mắt, cười tinh ranh nói: - Huynh biết huynh muốn gì không? Haha..., có phải cuốn sách rách đó?
- Sách rách nào chứ, đó là bảo vật tổ truyền của sư phụ ta, đâu có quá đáng như ngươi nói, - Tiểu Đạo Đồng thấy Trần Tiểu Cửu như vậy thì sung sướng ra mặt nói: - Ngươi bỏ nó ở đâu rồi? Chỉ cần ngươi trả nó cho ta, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói!
- Cuốn sách rách đó suýt chút nữa thì ta đã dùng làm giấy vệ sinh rồi, nếu huynh đã thích như vậy, ta tạm thời sẽ đưa cho huynh cất giữ. - Trần Tiểu Cửu nói đến đây bỗng đổi giọng nói: - Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần huynh hỏi thăm tung tích của Hồng Hạnh cô nương và tứ đại hoa đán, ta sẽ đưa cuốn sách rách đó cho huynh nguyên vẹn không thiếu một trang! Huynh thấy thế nào?
Tiểu đạo đồng nghe vậy thì mừng lắm, nghĩ cái tên tiểu tử này không ngờ cũng biết tình lý như vậy, cách nhìn với hắn từ mặc cảm hết thuốc chữa nay như lãng tử quay đầu.
Công việc tìm người này đối với người khác thì khó càng thêm khó, nhưng với tên siêu trộm chỗ nào cũng có mặt, ra vào Hoàng Cung như cơm bữa như gã thì chuyện nhỏ như con thỏ! Hơn nữa, tối qua gã một tâm nhiệt huyết sôi sục, luôn theo sát cuộc đại chiến giữa tứ đại hoa đán và Diệp Ngâm Phong, như vậy thì việc tìm ra tung tích của bọn họ là chuyện không khó khăn gì nhiều.
Gã đảo chòng mắt, làm bộ vô cùng khó xử nói: - Việc này... việc này..., được, nếu đã như vậy thì ta nhận lời ngươi! Nhưng ta còn có một yêu cầu!
Trần Tiểu Cửu thấy tiểu đạo đồng nhận lời giúp tìm tung tích Hồng Hạnh thì mừng rỡ vô cùng, vung tay lên nói: - Yêu cầu gì, huynh cứ nói đi!
- Ba ngày sau là đại lễ tế tự của nhà họ Thôi, ta biết ngươi cũng sẽ tham dự! - Tiểu đạo đồng bỗng nhiên trở nên bí hiểm nói: - Cái tên tiểu tử ngươi tuy đầu óc han gỉ, chân tay chảy mủ, nhưng cũng có chút bản lĩnh, Trích Tinh Lầu (lầu hái sao) có cả thảy năm cửa ải, với bản lĩnh của ngươi, bốn cửa ải trước chắc chắn có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng không chút khó khăn.
Nói đến đây, tiểu đạo đồng tỏ ra vô cùng thương cảm nói: - Khi ngươi đến cửa ải thứ năm, sẽ gặp lão tổ tông của Thôi gia, nếu may mắn qua được thì hãy đem "cuốn sách rách" đó đưa cho ông ấy, ngươi có làm được không?
- Nếu không qua được thì sao? Trần Tiểu Cửu có chút mơ hồ, thấy tiểu đạo đồng vừa rồi đang tươi vui như vậy, sao khi nhắc đến lão tổ tông nhà họ Thôi lại trở nên thương cảm như vậy chứ?
Tiểu đạo đồng cười nhạt một tiếng, bước lên vỗ vỗ vai hắn, rất mực tin tưởng nói: - Ta có cảm giác, ngươi chắc chắn sẽ qua được, khí chất lọc lõi trong con người ngươi có sự giống nhau đến kỳ lạ với lão tổ tông của Thôi gia! Nếu ngươi không qua được thì sau này chắc cũng không còn ai khác có thể qua!
- Chuyện ngươi nhờ ta, ta tuy chỉ là một tên trộm hạ lưu, nhưng một lời của tên trộm, tứ mã nan truy, ta dù có máu chảy đầu rơi, nguy hiểm đến tính mạng, cũng sẽ làm được cho ngươi, nhưng việc ta nhờ ngươi, ngươi có thể làm được không? Tiểu đạo đồng mặt đầy kỳ vọng nhìn vào mắt Trần Tiểu Cửu, vô cùng trịnh trọng nói.
- Được người ủy thác, việc của người ngay, sẽ dốc sức hoàn thành, huynh yên tâm đi, Trần Tiểu Cửu ta tuy bất tài, nhưng nhất định sẽ giúp huynh hoàn thành tâm nguyện! - Trần Tiểu Cửu vỗ vai gã, lại nháy mắt nói: - Hai ta đúng là có duyên, huynh là kẻ trộm, ta là tên lừa đảo, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không ghét bỏ ai vì cho là hạng hạ lưu. Nhưng đối với hai từ tín nhiệm và danh dự, hai ta xem ra còn trọng hơn với đám quân tử ra vẻ đạo mạo kia, huynh nói đó có phải là chuyện kỳ quặc không?
Tiểu đạo đồng nghe thấy vậy, như có suy nghĩ gì đó, vỗ vai hắn, lộ ra chút chân thành nói: - Ngươi là người tốt, nhưng ta là kẻ xấu, aiz..., chúc ngươi thành công!
Nói rồi, tiểu đạo đồng lặng lẽ rời đi.
Hồng Hạnh, bảo bối yêu quý của ta, nàng không chạy được đâu.Trần Tiểu Cửu ngửa mặt lên trời thét dài, phóng tầm mắt ra xa, cảnh sắc ảm đạm trong mắt cũng theo sự thăng hoa của tâm trạng mà trở nên tươi đẹp, sắc màu rực rỡ.
Cuộc đời, đúng thật là kỳ diệu!