Trong khuê phòng, không khí ấp áp như đang mùa xuân, từ chiếc hương đỉnh đặc thù của chốn thanh lâu tán phát ra mùi thơm lẫn đầy trong không khí, dưới ánh sáng từ ngọn nến bốn cạnh, manh nha một sự xung động huyền ảo.
Trên chiếc giường nho nhã bằng gỗ tử đàn trước giờ chỉ có mình nàng nằm giờ đây có một người đàn ông đang nằm ngủ say sưa ở đó, người đàn ông này chính là Trần Tiểu Cửu tà ác, lăng nhăng, trong đầu toàn những suy nghĩ kỳ quái!
Hồng Hạnh ngồi ở phía đầu giường, một đôi mắt đầy mong mỏi, chất chứa tình cảm nồng nàn chăm chú nhìn gã đàn ông trong lúc say rượu nhất cũng chỉ thấy toàn những điệu cười xấu xa.
Qua hôm nay, có lẽ nàng sẽ chẳng còn nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta phải lưu luyến của hắn, giọng nói, nụ cười, dáng điệu của hắn sẽ trở thành kỷ niệm mãi mãi trong tim nàng.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, khẽ đưa chiếc miệng nhỏ như hoa anh đào hôn nhẹ lên trán hắn một cái, sau đó lại nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y mềm mại, nàng khẽ chau mày, mùi rượu cay đã phá hỏng bầu không khí của buổi đêm.
Nàng quyết định, trước khi tiến tới thời khắc then chốt, phải cho người đàn ông đáng yêu này tắm nước nóng trước.
Nàng không gọi đám nha hoàn chăm chỉ kia đi đun nước nóng, mà đích thân chuẩn bị tất cả, nàng một mực cho rằng đây là thế giới riêng của nàng và Trần Tiểu Cửu, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy bầu không khí lãng mạn này.
Hồng Hạnh khẽ điểm huyệt ngủ của hắn trước, chăm chú nhìn Trần Tiểu Cửu, từ từ cởi bỏ từng chút, từng chút quần áo trên người hắn, để lộ ra một cơ thể hoàn mĩ vô khuyết to lớn cường tráng.
Trái tim Hồng Hạnh như có lửa. Tuy nàng đã ở lâu trong chốn thanh lâu, đã từng tai nghe mắt thấy vô số chuyện hoạt sắc sinh hương, nhưng trước giờ nàng đều chỉ là người đứng ngoài quan sát, vì vậy tất cả mọi thao tác nàng đều rất quen thuộc.
Nhưng đêm nay, trong lòng nàng đã quyết định, nàng không muốn làm một kẻ đứng ngoài quan sát nữa, nàng muốn cùng với lạc vào cõi mê cùng với người đàn ông nàng yêu thương, cảm nhận sự khoái lạc mà người đàn bà đáng được hưởng thụ.
Nàng ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, sự thẹn thùng của một cô gái xưa nay ít thấy ở nàng đã được bộc lộ không giới hạn, đôi tay run rẩy nhưng vẫn kiên định của nàng chầm chậm cởi bỏ từng chút, từng chút quần áo trên người Trần Tiểu Cửu đến không còn thứ gì trên người.
Bày ra trước mắt nàng là cơ thể cường tráng của một người đàn ông đích thực, khi ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt anh tuấn rồi xuống tới bộ vị quan trọng của Trần Tiểu Cửu, rốt cuộc nàng cũng vẫn thấy xấu hổ đưa tay bưng kín khuôn mặt ửng hồng, trong lòng vô cùng hài lòng và vui sướng.
Cái kẻ không có lương tâm này, sao lại vĩ đại như thế chứ?
Hồng Hạnh cố nén sự ngượng ngùng, cơ thể đầy đặn lấy hết can đảm đi đến bên Trần Tiểu Cửu, bế hắn vào trong thùng tắm, lúc này trong lòng nàng cảm thấy vô cùng kỳ quặc. Trước giờ đều là những người đàn ông cường tráng bế những người đàn bà kiều diễm cùng vào trong thùng tắm uyên ương, vậy mà giờ đây thì ngược lại, một người đàn bà mỏng manh yếu đuối, thiên kiều bách mị lại đang bế một người đàn ông cường tráng đi tắm gội.
Aiz..., cái số Hồng Hạnh thật vất vả thay! (~_^) Nàng từ từ đặt Trần Tiểu Cửu đang say mèm vào trong thùng tắm, ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, thế rồi bỗng nhiên đôi môi mê người khẽ rung lên, bắt đầu xuất chiêu, chỉ lát sau, cơ thể hoàn mĩ mê người, không chút tì vết đã lộ ra trước ánh nến.
Làn da trắng nõn, mịn màng. Hai gò bồng đào vươn cao tròn trịa rung rinh, phập phồng theo nhịp đập của trái tim, tán phát sức xuân đầy tươi trẻ, một cái eo thon tròn với cặp mông đầy đặn, cong ve, tạo thành một chữ S hiếm có của người phụ nữ phương Đông.
Nàng che lấy bầu ngực mêly, lấy lại bình tĩnh cho trái tim đang đập điên loạn, chần chừ giây lát, rồi nhẹ nhàng chuyển động, cặp đùi thon dài, nhẵn mịn, sống động kéo mang theo thân mình trắng không tỳ vết. Ngồi vào thùng nước ấm, những bọt nước đã che dấu đi cơ thể tuyệt mỹ của nàng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Đôi tay nàng khẽ thử động chạm vào bắp thịt săn chắc của Trần Tiểu Cửu, chầm chậm, sự căng thẳng, ngượng ngùng ban đầu dần dần được thay thế bởi sự hân hoan của nhu tình mật ý.
Nàng chút bỏ những gánh nặng tâm lý đó, toàn tâm toàn ý ve vuốt lên cơ thể người đàn ông đầu tiên bước vào trái tim nàng, từ trên xuống dưới, uyển chuyển, mềm mại lướt qua một lượt toàn thân Trần Tiểu Cửu.
Khi vuốt ve đến phần bẹn của Trần Tiểu Cửu, một thứ to lớn nằm ngang trong tay nàng, nàng biết rõ là thứ gì đang tác oai tác quái, đầy tình tứ lườm hắn một cái, rồi ngượng ngùng nghịch ngợm cái thứ trong tròn đó, con quái vật khổng lồ đó bỗng thức giấc, chớp mắt đã lớn hơn rất nhiều, thân thể Trần Tiểu Cửu bất giác rung rung lên, phát ra một âm thanh vô nghĩa của sung sướng!
Đồ vô lương tâm như huynh, sao nhanh quá vậy? Hồng Hạnh tóm lấy cái mũi cao của hắn, rồi cười tinh quái.
Chừng lát sau, Hồng Hạnh cũng đã nghịch chán Trần Tiểu Cửu. Cơ thể nóng ran, bản thân cũng không khỏi bị khung cảnh lãng mạn này khiến cho toàn thân mềm nhũn, tâm trạng vô cùng bứt rứt!
Giờ lành đã tới, nàng mỉm cười hạnh phúc, bế Trần Tiểu Cửu ra khỏi thùng tắm, toàn thân đã được tắm rửa sạch sẽ, nàng lại sức lên mấy giọt nước hoa cho thêm phần kiều diễm.
Nàng đã nấu một bát canh sâm đặc biệt, đỡ Trần Tiểu Cửu dậy rồi từ từ bón cho hắn ăn.
Nghe nói đàn ông chỉ cần uống loại canh sâm này thì sẽ sung mãn như hổ báo, cuồng chiến một đêm vẫn không hề hấn gì. Nàng cười tinh quái trông thật dễ thương, không muốn giấc mộng đẹp của mình lại chết yểu.
Nàng hít thở sâu vài nhịp, giải khai huyệt ngủ cho Trần Tiểu Cửu, tuy vẫn trong trạng thái say rượu, nhưng đôi mắt ngây thơ của hắn cũng đã chộp lấy thân thể hoàn mỹ vô khuyết của nàng.
Hắn muốn. Cơ thể nóng ran, muốn ôm lấy báu vật tuyệt mỹ này.
Hồng Hạnh cười quyến rũ, lắc mình né tránh, sau đó uốn éo vừa múa vừa hát đưa tình trước mắt Trần Tiểu Cửu.
- Ngoài trường đình, bên đường cũ, cỏ non xanh tận chân trời... Miệng nàng hát lên những tiếng ca mơ màng ưu mĩ như mây trời, dập dờn như sóng biển, khiến người ta cảm thấy không thể rời xa.
Lời ca tha thiết, bồi hồi trong hương thơm, Hồng Hạnh có chút cảm thương, cơ thể nõn nà nhẹ nhàng múa lượn, càng thêm phần kiều mỵ mê người, kết thúc màn múa, từ khóe mắt nàng bất giác tuôn hai dòng lệ.
Trần Tiểu Cửu say rượu, thần trí tuy không tỉnh táo, nhưng thấy khung cảnh ướt át trước mắt, cơ thể cũng bạo phát phản ứng mạnh mẽ, có lẽ là do sự xúc tác từ bát canh sâm, hai mắt hắn đỏ rực, phát ra ngọn lửa tình.
- Ta cho chàng đấy, ta cho chàng đấy, Hồng Hạnh là người đàn bà của chàng! Hồng Hạnh chảy nước mắt, cơ thể đầy đặn chợt ngả vào lòng Trần Tiểu Cửu. Nàng ôm chặt lấy Trần Tiểu Cửu, đôi môi nóng bỏng hôn lấy hôn để lên khuôn mặt của Trần Tiểu Cửu, bầu ngực trắng ngà, săn chắc áp lên trên ngực hắn, khiến Trần Tiểu Cửu rên lên mấy tiếng.
Trần Tiểu Cửu khó mà cưỡng lại, Hồng Hạnh đầy yêu thương lại đang uốn éo đầy gợi cảm, không ngừng thở gấp, khiến ngọn lửa tình của hắn như được thắp lên.
Hắn rên lên khe khẽ, lật mình lại, đè chặt lên Hồng Hạnh, hôn tới tấp lên khôn mặt mêly của Hồng Hạnh rồi tìm đến đôi môi đỏ mọng của nàng, nôn nóng tách hàm răng của nàng và tận hưởng sự thơm tho, mềm mại từ lưỡi nàng.
Hồng Hạnh nũng nịu thở hổn hển, cùng với sự kiếm tìm và kích thích của Trần Tiểu Cửu, ngọn lửa dục vọng của nàng cũng đã từ từ được thích phóng, một cảm giác kỳ lạ khó tả từ dưới lan lên, khiến nàng vô cùng khó chịu, lo lắng chờ đợi điều sắp đến.
Nàng biết rõ mình muốn gì, nàng nhắm mắt chỉnh lại tư thế, cánh tay mềm mại bám lấy cơ thể nóng bỏng của Trần Tiểu Cửu, từ từ dẫn dắt đến chỗ thần bí của nàng.
Trong cơn hưng phấn Trần Tiểu Cửu dường như đã tìm thấy lối ra cho sự giải thoát, hắn cong người dùng sức húc mạnh một cái, Hồng Hạnh cô nương đau đớn kêu lên một tiếng, đôi cánh tay nhỏ bấu chặt lấy bờ vai săn chắc của hắn.
Sau đó, từng giọt hồng hoa nổi lên giữa tấm nệm bằng cẩm tú, minh chứng cho sự trong trắng trinh tiết của nàng.
Lúc đầu nàng có chút đau đớn, nhưng cùng với việc Trần Tiểu Cửu cày cuốc, một cảm giác khoan khoái khó tả dâng lên trong đầu, nàng ôm chặt lấy cơ thể cường tráng trơn nhẫy của Trần Tiểu Cửu, một lần nữa những giọt nước mắt hạnh phúc lại rơi.
- Bây giờ, ta là người đàn bà của Trần Tiểu Cửu chàng, chàng là người đàn ông của thiếp, là người đàn ông duy nhất của đời thiếp.
- Tiểu Cửu, chiếm hữu thiếp đi, hãy chiếm hữu thiếp với sự nhiệt tình của chàng! Đời này kiếp này, dù có đi đến đâu thiếp cũng vẫn sẽ là người đàn bà của chàng, mãi mãi là như vậy.
Hồng Hạnh khẽ rên la theo tiếng thở dốc của Trần Tiểu Cửu, đem tình yêu của hai người diễn dịch thành hoạt sắc sinh hương.
Trần Tiểu Cửu xung phong mạnh mẽ trên cơ thể nõn nà của Hồng Hạnh, đôi mắt mơ màng khiến hắn không có chút cảm giác thương hoa tiếc ngọc, bát canh ân ái đã khiến hắn không thể dừng bước thảo phạt, tâm trí hắn nhảy múa điên cuồng, cuối cùng sau hồi kịch chiến cũng kêu lớn một tiếng, đạt tới cực khoái, và trong tư thế cổ điển lão già đẩy xe này đã hiến dâng cái lần đầu quý báu cho Hồng Hạnh đang đau mà hành phúc kia.
Trần Tiểu Cửu ôm chắc lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Hồng Hạnh, nằm xuống cơ thể mềm mại của nàng mà thở dốc, Hồng Hạnh dịu dàng đón nhận vần trán đầy mồ hôi của hắn, lúc này, nàng đã trở thành người đàn bà của Trần Tiểu Cửu đúng như sở nguyện, cảm giác hạnh phúc chiếm hữu toàn bộ tâm tưởng nàng, nàng muốn ghi nhớ phút giây này, cho đến mãi mãi.
Trong lúc nàng vừa lòng thỏa ý toan định ngồi dậy, Trần Tiểu Cửu đang nằm trên mình nàng bỗng tràn đầy sinh lực trở lại, rất nhanh, nó lại dựng ngược lên, rồi thì các tư thế kinh điển như chim câu về tổ, mãnh hổ hạ sơn, quan âm tọa liên... được sử ra rất nhịp nhàng.
Một đêm bẩy lần, trên cơ thể tà ác này của Trần Tiểu Cửu một lần nữa lại được nghiệm chứng.