Ánh mắt phong tình vạn chủng của Tuệ Nương nhìn hắn một cái, sau đó đẩy Trần Tiểu Cửu sang một bên rồi nói:
- Chàng đúng là tên xấu xa, lại còn muốn chơi nữa sao, chàng phải nghĩ xem phải đối phó với Thôi gia thế nào đã.
Vẫn thây vẻ mặt cợt nhả của Trần Tiểu Cửu, bộ dạng như không thèm để ý tới những lời nói của nàng, nàng vội vàng nghiêm nghị dặn dò:
- Tiểu Cửu ca, Thôi gia không phải dễ chơi đâu, là danh gia vọng tộc, hơn nữa lại có văn thư định hôn trong tay, thì họ nắm cái lý hơn thì mình khó đối phó đó.
- Có can hệ gì chứ, để Anh Mộc dẫn theo mấy anh em đánh tận cửa, cho dù hắn có là danh gia vọng tộc, cho cái mông của hắn nở như hoa xem hắn có phục không nào?
Trần Tiểu Cửu cợt nhả nói.
Tuệ Nương nghe xong, véo Trần Tiểu Cửu một cái, nhíu mày nói:
- Chàng nghĩ ra cái chủ ý gì vậy? Chàng dám để Anh Mộc đánh tận cửa thì ta sẽ xuất ra làm ni cô đó, để chàng không thể chiếm dụng được ta nữa.
Trần Tiểu Cửu tiện tay tóm lấy tay của nàng, nở nụ cười xấu xa nói:
- Nàng dám cắt tóc làm ni công thì ta sẽ dựng một ngôi chùa ở bên cạnh và làm hòa thượng ở đó, tới lúc đó, thì ban ngày hai ta niệm phật ngồi thiền, tối thì ôm ấp nhau, sờ sờ mó mó, lên lên xuống xuống, làm những chuyện khoái cảm nhất của nam và nữ, như vậy chẳng quá tuyệt sao?
- Chàng nghĩ hay nhỉ?
Tuệ Nương nghe xong liền bật cười.
Trần Tiểu Cửu đi tới bên cửa sổ, rất chân thành nói:
- Nàng yên tâm, Tuệ Nương, ta đã có cách rồi, cái tên khốn Thôi Châu Bình kia, chỉ cần ta ra tay thì hắn chỉ còn cách mà cuốn xéo thôi, nàng cứ yên tâm không phải lo lắng đâu.
- Ta tin chàng, Tiểu Cửu ca, chàng xấu xa như vậy nhất định sẽ có cách!
Tuệ Nương cưới hì hì nói.
Tuệ Nương đang khen mình hay đang trách mình đây? Được nàng hính dung như vậy thì ta như được sủng ái mà phải lo sợ đó.
Trần Tiểu Cửu ôm nàng vào lòng rồi từ biệt ra về, hắn không về nhà ngay mà đi thẳng tới Túy Hương Lầu.
Cho dù hắn không muốn rới khỏi Trần gia, nhưng muốn đường đường chính chính để nàng tự nguyện đến với mình, như trong lòng hắn biết rất rõ rằng, nếu không hạ được tên Thôi Châu Bình này thì trong lòng Tuệ Nương vẫn còn thấy khúc mắc lắm.
Mà Thôi gia lại là danh gia vọng tộc, ở thành Hàng Châu này cũng là một gia tộc vô cùng lừng lẫy, muốn cho Thôi Châu Bình chịu thua mà lui, không đơn giản như hắn nói đâu.
Mà lúc này, đúng là lúc tên nhãi Chung Việt có cơ hội nổi trận. Chỉ cần Chung Việt ra mặt, thì giả quyết vụ Thôi gia sẽ không khó khăn nữa.
Ta giúp anh trai ngươi lớn lao như vậy, lần này đến lượt ngươi phải ra tay giúp ta một lần rồi. Không biết Chung Việt bây giờ đang ở đâu đây? Không cần phải hỏi, nhất định là đang cùng với Diệp Ngâm Phong ở trong Túy Hương Lầu rồi.
Nghĩ tới Diệp Ngâm Phong, Trần Tiểu Cửu lại không khỏi lắc đầu, vị quý công tử này nhìn bề ngoài thì rất thiển nhiên như vậy, nhưng trải qua nhiều lần quan sát, thì phát hiện đó đều là những bề ngoài mà hắn ngụy trang mà thôi, bởi bì trong lòng hắn từ trước tới giờ chưa coi bọn tôm tép này ra cái gì cả, tất nhiên sẽ không quan tâm tới bọn họ rồi.
Tới lúc hắn gặp phải Trần Tiểu Cửu, một cảm giác khác lạ như khiến hắn thức tỉnh vậy. Trong tâm khảm Diệp Ngâm Phong vô cùng cao ngạo, rất có trí tiến thủ, không cho phép bất kỳ kẻ nào tài giỏi hăn hắn cả.
Không biết tên nhãi này có thể phá giải được cái bố cục này nữa không đây? Trần Tiểu Cửu lắc đầu cười khắc khổ, bước đi nhanh hơn, chỉ nửa canh giờ sau đã tới Túy Hương Lầu rồi.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bút tích của Khổng Nghi Tần ở Túy Hương Lầu này, rồi lại nghĩ tới những thế cờ kia, trong lòng lại có rất nhiều nghi hoặc, không biết Khổng lão ca và Hồng Hạnh cô nương rốt cuộc có quan hệ gì nữa.
Làm sao có thể không nghĩ tới một tài tử như Khổng Nghi Tần được chứ, một tài tử và một gia nhân như vậy là sao không hòa vào nhau được chứ.
Hắn đang suy tư, thì thấy Đông Mai cô nương uốn éo từ bên trong chạy ra, vô cùng thân thiết mà túm lấy cánh tay của hắn lôi vào trong và dịu dàng nói:
- Trần công tử, Hồng Hạnh tỉ tỉ muốn gặp chàng, đã bắt ta phải đứng đây đợi chàng cả một ngày trời rồi đó, cuối cùng thì chàng cũng đã đến rồi, khiến trọng trách của ta cũng hoàn thành.
Trần Tiểu Cửu đã từng được Đông Mai cô nương này niệm tình, thầm nghĩ tiểu cô nương này không hề đơn giản, rõ ràng có võ công, sát phạt rất quyết đoán, bây giờ lại giả bộ như một tiểu cô nương chân yếu tay mềm rất ngon ngọt, quả thật đã làm khó nàng rồi.
Trần Tiểu Cửu cũng nhân cơ hội này tóm lấy bàn tay nhỏ bé của Đông Mai rồi nói:
- Lần này chẳng phải ta đã tới thăm Hồng Hạnh cô nương rồi đó sao? Cần gì phải gấp gáp vậy chứ!
- Chàng chỉ muốn tới gặp Hồng Hạnh tỉ tỉ thôi sao? Lẽ nào lại không có tâm tư khác sao?
Vẻ mặt Đông Mai vui cười rồi ý tứ hỏi.
Trần Tiểu Cửu hiểu ý cười nói:
- Có chứ, tất nhiên là ta còn muốn gặp Đông Mai cô nương đáng yêu rồi, từ cái hôm thân hình mềm mại của Đông Mai ngồi lên đùi ta, thần trí ta đã bị nàng đáng cắp rồi, trong mộng đều bắt gặp những hình ảnh của nàng, mỗi lần tỉnh dậy đều mồ hôi nhễ nhại!
Trong lòng Đông Mai cô nương rất vui sao đó ngạc nhiên nói:
- Công tử thật biết nói chuyện, mộng thấy ta làm sao phải mồ hôi đầm đìa chứ?
- Hí hí, cái này... cái này..
Trần Tiểu Cửu gãi đầu nói:
- Mỗi lần đều là nàng dưới ta trên, đương nhiên là rất mệt rồi, lần sau phải tranh thủ ta dưới nàng trên thì chắc sẽ không mồ hôi đầm đìa nữa!
Tuy Trần Tiểu Cửu nói có vẻ mờ ảo, nhưng Đông Mai cô nương là người rất nhanh trí, nghe xong đã biết ý đồ của Trần Tiểu Cửu rồi, vội vàng ngại ngùng gắt giọng nói:
- Công tủ đúng là xấu xa quá, nếu chàng còn ức hiếp Đông Mai nữa, Đông Mai sẽ không thềm để ý tới người nữa!
Trần Tiểu Cửu ha ha cười lớn, lại nói với nàng:
- Đông Mai cô nương, Diệp công tử có trong đó không?
Đông Mai dịu dàng nói:
- Cái vị Diệp công tử này cũng không biết là thế nào nữa, từ ngày bắt đầu thi đấu, ngoài xuất cung thì cứ đăm chiêu vào những thế cờ này, mỗi lần ngồi vào bàn cờ là ngồi ba ngày ba đêm liền, hài... cũng không biết là có thể giải được thế cờ đó không nữa, đúng là đáng thương quá!
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, trong lòng cũng hiểu được, liền nói với nàng:
- Đông Mai, ta đi gặp Diệp công tử một lát, nàng vào nói với Hồng Hạnh cô nương trước đi, lát nữa ta sẽ tới gặp nàng ý để giải khuây.
- Vậy chàng mau đi rồi màu tới nhé, đợi lâu quá là tỉ tỉ sẽ giận đó.
Đông Mai nói xong rồi đi vào báo tin vui.
Cái mông của Đông Mai thật là mẩy, khiến người khác rất muốn được sờ nắn, hắn lắc đầu rồi đi vào trong nội đường.
Trong phòng vẫn bộ dạng cũ, trên bức tường treo một bức thơ họa của danh gia có vẻ rất cổ kính rất ý nghĩa, mấy vị tiểu nha đầu thì đứng ở các góc để chờ sai bảo, Diệp Ngâm Phong vẫn ngồi suy tư trước bàn cờ, còn Chung Việt thì đang thản nhiên ngồi thưởng thức trà đạo, ôm một cô nương trắng trẻo trong lòng, tay chân đang sờ mó loạn lên.
- Tiểu Việt, chơi vui chứ!
Trần Tiểu Cửu khẽ nói.
- Cửu ca, sao huynh lại tới đây?
Chung Việt quay đầu thấy Trần Tiểu Cửu tới đây, liền buông cô nương trong lòng xuống, vô cùng phấn chấn mà chạy tới bên hắn chào hỏi.
Hiện tại tâm trạng Chung Việt vô cùng thoải mái, vụ án Củi khô vừa mới thẩm xong, hắn đã nhận được tin tức, cán cân công lý đã hoàn toàn ủng hộ anh trai hắn là Chung Bân. Không chỉ thoát khỏi âm mưu của Tôn Khoa, hơn nữa còn bước lên một tầng cao mới, thắng được lòng dân, đây đúng là một đại hỉ sự rồi.
Còn tên Tôn Khoa thì hoàn toàn bại trận, tức giận quá mà hôn mê ngay tại công đường, vừa mất mặt vừa oai.
Tất cả những điều này, công lao đều thuộc về những mưu kế nham hiểm của Trần Tiểu Cửu cả.
Mà Trần Tiểu Cửu là người được hắn dốc lòng tiến cử, tất nhiên hắn biết công lao của người khác rồi, sau này anh trai hắn sẽ không dám nói hắn chuyên kết bè kết đảng với bọn hư hỏng nữa.
Hắn thấy Trần Tiểu Cửu xuất hiện trước mặt, thì sao mà không vui mừng được chứ? Đây chính là đại ân nhân của hắn mà.
Trần Tiểu Cửu thấy Chung Việt rất nhiệt tình và chân tình với mình, trong lòng vô cùng vui mừng, hắn vỗ nhẹ vào vai Chung Việt tỏ ý rất quan tâm.
- Cửu ca, đa tạ huynh nhé, không có huynh, thì đại ca của ta không thoát khỏi thế khó đó rồi!
Vẻ mặt Chung Việt vô cùng cảm kích nói.
- Người một nhà rồi, không cần phải nói những câu như vậy đâu, có gì mà cảm kích với không cảm kích chứ, nếu sau này ngươi còn nói như vậy nữa, phận là ca ca này sẽ tức giận đó!
Trần Tiểu Cửu giả bộ oán trách nói.
- Vậy được, ta không nói nữa, Tiểu Việt ta là người trọng tình nghĩa, đại ân này ta sẽ khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không thể quên được.
Chung Việt vội vàng lôi Trần Tiểu Cửu ngồi xuống, sai nha hoàn dâng trà lên, thấy đôi mắt của Trần Tiểu Cửu cứ nhìm chằm chằm vào vẻ đăm chiêu suy tư của Diệp Ngâm Phong, hắn lắc đầu cười khắc khổ khẽ nói:
- Cửu ca, Diệp huynh bị trúng tà rồi, cứ như vậy ba ngày ba đêm rồi đó, chưa bao giờ ta thấy hắn như vậy cả.
Trần Tiểu Cửu nghe xong, khẽ cười và không nói gì.
- Cửu ca, đây đều là do huynh hết đó!
Chung Việt khẽ nói:
- Nếu không phải huynh tặng Hồng Hạnh cô nương một bài thơ hay như vậy, Diệp huynh sao phải chịu khổ sở như vậy chứ? Nguồn: http://truyenfull.vn Trần Tiểu Cửu nhìn vẻ trấm tĩnh của Diệp Ngâm Phong, trong lòng vô cùng chấn động, không phải hắn thấy việc này liên quan tới hắn, mà là khâm phục sự kiên trì và nghị lực của người này, một vị quý công tử, có thể ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ chỉ vì giải thế cờ này. Dưới con mắt của những kẻ khác thì đây đúng là trò cười, một vi quý công tử ăn no dửng mỡ hay sao mà vì một thế cờ này tự làm khó mình như vậy chứ.
Còn Trần Tiểu Cửu lại không hề nghĩ nông cạn như vậy. Kiếp trước hắn là một chuyên gia giải mã, đối với những sự theo đuổi này hắn là người thấu hiểu nhất. Đây là một chuyện hao tốn tinh thần vô cùng, trên đời này thì có mấy người được như vậy chứ?
Hắn nghiền ngẫm cười, từ lúc xuyên việt tới thế giới này, điều khiến hắn khâm phục thực thụ chỉ có hai người, một người là vị bạch y công tử rất quái dị, còn người kia chính là vị Diệp Ngâm Phong, vị công tử đang ngồi trước mặt mình.