Chương 148: Chương 148: Khởi động

Bình tĩnh mà xem xét, đây đều là do Trần Tiểu Cửu ác ý đoán ra và cố ý phỉ báng, hắn muốn tình cảnh khó khăn nhất kéo dài và khuếch đại ra, khiến Tuệ Nương phải nói được ham sống sợ chết, cuộc sống nghèo cùng, ngay cả con nha hoàn cũng không bằng.

Nhưng Trần Lão Hán chỉ là một nhân vật bé nhỏ, cũng chẳng có sự quyết đoán gì của bản thân, vừa nãy Thôi Gia Bình của Thôi gia tới ba hoa chích chéo, khiến lão cũng tin lời của Thôi gia, cứ cho rằng Tuệ Nương được gả vào gia tộc như vậy thì sẽ sung sướng, sau này sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và giàu sang.

Nhưng hiện giờ nghe thấy những câu để dạo uy hiếp của Trần Tiểu Cửu, cộng với những miêu tả vô cùng thê thảm của hắn, lão lại cảm thấy Tuệ Nương được gả đi sẽ vô cùng lẻ loi hiu quạnh, khi bị người khác ức hiếp thì nàng cũng không có khả năng giúp đỡ lão, nhất định sẽ chịu khổ sở.

Nghĩ tới đây, trong lòng đầy chua xót, không biết phải làm thế nào nữa, thở dài một tiếng rồi vỗ mạnh xuống đùi rồi gào khóc rống lên.

Cái lão này đúng là ngọn gió nào cũng có thể làm đổ được, nếu có một trận bão tố thì có lẽ lão sẽ bị cuốn bay lên trời mất, Trần Tiểu Cửu thấy vẻ mặt đầy hối hận của Trần Lão Hán, liền cười lạnh lùng dứt khoát nói:

- Nói lại chút, cho dù những lời vừa rồi của ta nói đều là vớ vẩn, thì cho dù Thôi gia có đối xử tốt với Tuệ Nương như ngọc quý trên tay, thì Tuệ Nương cũng không thể nào gã cho tên nhãi Thôi Châu Bình được.

- Vì sao?

Trần Lão Hán vỗ đùi nói.

- Vì sao ư?

Trần Tiểu Cửu đi tới trước mặt Tuệ Nương, quay lưng vào Trần Lão Hán rồi ôm chặt chiếc eo thon nhỏ của Tuệ Nương, rồi hôn nàng một cái, thấy ánh mắt mòn mỏi của Tuệ Nương, hắn có vẻ rất khí phách, từng câu từng chữ nói:

- Không vì sao cả, chỉ vì Tuệ Nương là người con gái của Trần Tiểu Cửu ta mà thôi!

Tuy Tuệ Nương có chút ngượng ngùng, nhưng nàng lại rất thích cái vẻ biệt lập độc hành của Trần Tiểu Cửu, dám làm dám chịu, trong lòng thấy vui vui, thấy tiểu lang của mình nói ra những câu khiêu khích nàng, nàng lại đưa bán tay ra véo vào tay Trần Tiểu Cửu một cái, trong mắt toát ra sự dịu dàng và trìu mến.

Chậc chậc chậc, ghen chết đi được...

Trần Lão Hán thấy Trần Tiểu Cửu hổi xược như vậy, không ngờ ngay trước mặt lão mà dám đùa giỡn đứa con gái thương yêu của lão, mà con nha đầu của lão lại đầy vẻ hạnh phúc và mãn nguyện.

Trong lòng lão cảm thấy buồn bã, đôi cẩu nam nữ này dường dư không thể chia cắt được nữa rồi.

Trần Tiểu Cửu lạnh lùng cười, những hành động vừa rồi của hắn là muốn nói cho Trần Lão Hán biết rằng, chuyện đã thành rồi, khiến lão biết rằng chuyện này không có cách nào thay đổi được nữa, khiến lão hoàn toàn không mơ ước tới phú quý cao sang kia nữa. Hắn quay đầu lại ánh mắt nghiêm nghị nhìn Trần Lão Hán nói:

- Tuy thân phân của Trần Tiểu Cửu ra hèn mọn, không có danh phận gì, nhưng, người đàn bà của ta, thì đừng có ai được phép nghĩ tới, đừng có ai được phép tranh giành, đừng có ai được phép động vào sợ tóc của nàng, hừ... ta chỉ cần nói một câu thì tên đó coi như đi tong rồi.

Tuệ Nương nghe được những lời này, trong lòng vô cùng vui sướng, không còn ngượng ngùng gì nữa ôm chầm lấy tay hắn, thân hình mềm mại dựa vào người hắn, để tìm kiếm sự ấm áp nơi hắn.

Trần Lão Hán nghe thấy vậy, kinh hãi mà há mồm trợn mắt lên, lão ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt rất sắc bén và tàn nhẫn của Trần Tiểu Cửu, khiến hắn thấy run lên, lúc này lão ngẫm nghĩ những lời nói của Trần Tiểu Cửu, trong lòng vô cùng hối hận, né tránh ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, than thở nói:

- Vậy bây giờ phải làm thế nào? ta đã nhận văn thư xin đính hôn của Thôi gia rồi, mấy ngày nữa thì Thôi gia sẽ mang lễ đính hôn tới, chuyện này như đinh đóng cột rồi không thể nào thay đổi được.

- Sao lại nói vậy chứ?

Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng nói.

Trần Lão Hán lại than thở nói:

- Nếu không gả Tuệ Nương cho bọn họ, thì coi như đã thất hứa, sẽ bị kiện ra quân phủ đó, ta chỉ là một thảo dân, làm sao có thể thắng được vụ kiện cáo này chứ. Hơn nữa Thôi gia là dánh gia vọng tộc, nếu làm mất mặt bọn họ, thì Trần gia chúng ta về sau sao có thể ở đất Hàng Châu này được nữa chứ.

Trần Tiểu Cửu cầm văn thư lên xem, rồi xé thành trăm mảnh rồi tung lên trời, cười lạnh lùng nói:

- Chỉ có một ngàn lượng bạc, năm trăm thớ vải, chỉ có như vậy thì làm sao Thôi gia có thể cướp mất người vợ yêu quý của ta chứ? Lão làm ăn như vậy thì lỗ to rồi!

Vẻ mặt Trần Lão Hán đầu xấu hổ, rồi thầm nghĩ, cái thằng nhãi này đúng là không biết trời cao đất dầy là gì, số bạc này đủ để ngươi sống cả đời đó, nghe ngươi nói gì mà oai phong vậy?

- Tuệ Nương là vợ của ta, là vật bấu vô giá, ngàn lượng vạn lượng vàng cũng không thể mua nổi, nếu lão gả Tuệ Nương cho ta, thì ta sẽ tặng lão một tào núi bằng vàng, để lão nằm trên đó mà ngủ, lão có tin không?

Trần Tiểu Cửu lạnh lùng nói.

Nghe vậy, trong lòng Trần Lão Hán vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ, cái tên tiểu tử này sao mà mạnh mồm thế nhỉ? Rồi lại thấy Trần Tiểu Cửu rất khí chất và oai phong, tim lão cứ đập loạn lên, lẽ nào tên tiểu tử này có thận phận gì khác? Quả thật thủ đoạn rất dứt khoát.

Ánh mắt Trần Lão Hán đảo đảo, rồi bất đắc dĩ vỗ tay nói:

- Như vậy thì cũng có tác dụng gì chứ, văn thư xin đính hôn đã trao đổi, thì chỉ còn nghe theo mệnh trời mà thôi.

- Sao lại nghe theo mệnh trời chứ? Trần Tiểu Cửu là người làm theo mệnh trời sao?

Hắn cười lớn nói:

- Thôi gia, tuy là đại gia đại nghiệp, danh gia vọng tộc thì ta cũng chẳng coi bọn họ ra cái gì cả, hừ..., chỉ cần họ dám cướp vợ của ta, cho dù bọn họ là một con hổ dữ thì ta cũng dám vuốt râu nó.

Hắn quay người lại, nhìn thằng Tuệ Nương nói:

- Tuệ Nương, bây giờ ta chỉ cần nghe đúng một câu của nàng thôi, nàng nói, nàng theo ta hay là theo tên thôi công tử kia?

Trần Lão Hán nghe vậy liền nhếch miệng lên, không biết hắn đang làm cái trò gì nữa, rõ ràng chỉ là một tên gia đinh cỏn con mà bày đặt so sánh với công tử nhà họ, đúng là nực cười!

Tuệ Nương đưa ánh mắt chân tình nhìn Trần Tiểu Cửu, nghe được những lời kiên định của hắn, không nói một lời nào, chỉ chủ động tiến lên ôm chầm lấy hắn, dùng hành động để biểu đạt tâm tư.

Trần Tiểu Cửu vui vẻ cưới toáng lên, cũng ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Tuệ Nương, vô cùng đắc ý nhìn Trần Lão Hán bằng nụ cười quái dị nói:

- Lão nhìn thấy chưa, ta và Tuệ Nương đã như vậy rồi, là một đôi trời sinh không thể nào tách rời ra được, bây giờ ta gọi lão một tiếng Lão Thái Sơn cũng không đường đột chứ?

- Vậy Thôi gia... Thôi gia mấy ngày nữa đem sính lễ tới, tới lúc đó ...

Trần Lão Hán có chút lo lắng hỏi.

Vẻ mặt khó chịu của Trần Tiểu Cửu nói:

- Cái này lão không cần nghĩ ngợi, con rể này sẽ đích thân xử lý, xem bọn Thôi gia kia dám mang sính lễ tới nữa không nào, hừ..., ta cho bọn họ vênh váo tự đắc đến và mặt mày xám xịt mà ra về.

Tới lúc đó nhạc phụ cứ yên tâm đã có rể hiền này cho thằng nhãi đó một bài học rồi.

Lúc này thần trí của Trần Lão Hán như trầm xuống, dường như trong chốc lát đã già thêm mười mấy tuổi vậy, lão thở dài một tiếng, nhìn về đôi cẩu nam nữ đang ôm ấp rất tình cảm kia, vẻ thương tâm nói:

- Gái lớn khó giữ, Tuệ Nương, là cha đã sai, cha không nên nhận việc hôn sự này, con đừng trách móc gì cha nhé, nếu con đã thích Trần Tiểu Cửu, thì cha cũng không ngăn cấm nữa, các con chỉ cần tốt với nhau là cha yên lòng rồi.

Tuệ Nương nghe thấy những lời của Trần Lão Hán, nước mắt chảy ra, muốn lên để ản ủi Trần Lão Hán nhưng bị Trần Tiểu Cửu ôm chặt lại, không có cách nào nhúc nhích được, chỉ nhìn Trần Lão Hán kẽ gọi:

- Cha...

Chỉ một tiếng gọi này, đã bao hàm thiên ngôn vạn ngữ rồi, không cần phải nói những lời nào khác.

Trần Lão Hán vội vàng gật gật, thấy con gái đã tha thứ cho mình, trong lòng vừa vui vừa buồn, rồi xua tay ngượng ngùng nói:

- Vậy hai con... hai con cứ tiếp tục đi... cha... cha đi ra ngoài đây.

Lão xoay người đi ra, sau khi ra ngoài vẫn không quay đầu lại mà đóng cửa lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trần Tiểu Cửu và Tuệ Nương thấy cảnh tượng buồn cười này, vẻ ngượng ngùng nhìn nhau cười, rồi lại ôm chặt lấy nhau.

Vẻ mặt đầy hạnh phúc của Tuệ Nương áp chặt vào ngực Trần Tiểu Cửu, đôi tay khẽ vuốt vuốt lưng Trần Tiểu Cửu dịu dàng nói:

- Tiểu Cửu, chàng thật xấu xa, chúng ta chỉ gặp nhau có hai lần, mà chàng đã dám động chân động tay với thiếp rồi!

- Là ta động chân động tay với nàng sao? Rõ ràng là nàng động chân động tay với ta trước, ta bất đắc dĩ mới phản đòn thôi!

Trần Tiểu Cửu cười ác ý nói.

- Chàng không được nói nữa...

Tuệ Nương vẻ xấu hổ, cứ cọ sát vào người Trần Tiểu Cửu rồi nói:

- Tiểu Cửu, tuy chỉ gặp chàng có hai lần, nhưng quả thật là thiếp đã rất thích chàng rồi, Tuệ Nương thiếp sinh ra đã là người rất coi trọng tình cảm rồi, thiếp thích chàng là nói thích ngay, cũng chẳng sợ người khác nói này nói nọ.

- Ta thấy chúng ta đều là những người như vậy, hành sự đều không giống ai cả, ăn mặc cũng chẳng giống ai cả, rõ ràng chúng ta được ông trời sắp đặt rồi, cố ý tạo ra một đôi như chúng ta!

Trần Tiểu Cửu nghe được những lời tâm tình của Tuệ Nương, nhìn vẻ mặt rất xinh đẹp của nàng nói:

- Tuệ Nương, ta cũng có tâm trạng như nàng vậy, ta thề rằng, cả đời này nhất định sẽ không phụ nàng, nếu vi phạm lời thề thì trời đánh thánh vật...

- Chàng đừng nói nữa...

Tuệ Nương vội vàng bịt miệng hắn lại, vô cùng ngượng ngùng nói:

- Nếu chàng bị như vậy thì ta làm thế nào?

Tuệ Nương đúng là quá tuyệt, hắn nhìn chiếc giường nhỏ của tn, vẻ rất kích tình nói:

- Bảo bối của ta ơi, thời khắc tuyệt đẹp như vậy, cũng chẳng có việc gì lúc này, chúng ta tiếp tục khởi động chút đi, nàng thấy thế nào?