Chương 140: Chương 140: Quân đoàn Anh Mộc quật khởi

Khi tiếng hát vè lanh lảnh vang lên, trong lòng Trần Tiểu Cửu vang lên một cỗ ấm áp, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời phía sau xướng lên, trong lòng Trần Tiểu Cửu đột nhiên chấn động, trong lòng thầm kêu lên, đại sự không hay rồi.

Mặc dù người khác nghe không hiểu gã hát vè này đang hát cái gì, nhưng trong lòng hắn lại rõ như gương chiếu sáng vậy.

Nghe những ca từ của bài hát vè này, tên này rõ ràng là tên tiểu đạo muốn lừa tiền của hắn, nhưng không ngờ lại bị Trần Tiểu Cửu lừa lại.

Trần Tiểu Cửu nghe thấy bài vè này, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn, nhưng lại không thấy bóng dáng của gã hát vè đâu.

Anh Mộc đi theo đến, vô cùng hiếu kì nói:

- Cửu ca, huynh sao vậy? Sao lại căng thẳng thế này?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt nghi hoặc, bộ dạng của tất cả các gã hát vè mà ban sáng gặp đều không giống với tên tiểu đạo ngày ấy, lẽ nào tên tiểu đạo này tinh thông thuật biến mặt.

Trong lòng hắn có chút ngập ngừng cười nói với Anh Mộc:

- Gã hát vè này thật lợi hại, ta rất thích, Anh Mộc, ngươi tìm thấy hắn ở đâu?

Anh Mộc vui cười nói:

- Gã hát vè này chỉ là một thằng nhãi mà thôi, ta tìm thấy ở cổng chùa Cực Nhạc ha hả, Cửu ca, huynh viết những bài hát vè đó thật xuất sắc, khi hắn xướng lên, mẹ kiếp thật sự là có hiệu quả.

Anh Mộc tấm tắc khen ngợi tán thưởng.

Tuy Trần Tiểu Cửu lại không lạc quan giống như hắn, tên tiểu tử này là một tên trộm có tiếng, được xứng là thần trộm, hắn vội vàng truy vấn hỏi:

- Ngươi đã từng mất cái gì?

- Ta có thể mất cái gì, hơn nữa, ai dám trộm đồ của ta, ta vặn gẫy cổ hắn.

Anh Mộc đang cười đùa, thuận tay sờ vào người, đột nhiên vẻ mặt biến sắc.

Trong nháy mắt trên mặt hắn toát mồ hôi, vội vàng nói nhỏ cho Trần Băng biết:

- Chết rồi, Cửu ca, số tiền ta lấy từ chỗ Long Nhị mất rồi.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, tên tiểu đạo này, ăn trộm đồ của chúng ta lại còn ra đương nhiên khoe khoang ra oai, mẹ kiếp, tanh tuyệt không tha cho hắn, Trần Tiểu Cửu vội quan tâm hỏi:

- Mất bao nhiêu ngân lượng?

Anh Mộc vỗ vỗ tay áo, vẻ mặt uể oải nói:

- Hai ngàn lạng bạc lấy từ chỗ Long Nhị toàn bộ biến mất rồi. Cửu ca, liệu có phải tên hát vè kia lấy trộm rồi? Đợi ta bắt được hắn, giết chết hắn.

Ngươi tìm cái rắm ý. Biển người mênh mông, người ta đổi chỗ liên tục, ngươi đi đâu tìm, hơn nữa, người ta còn biết thuật biến mặt, giơ lại linh hoạt như khỉ, cho dù ngươi có tìm thấy cũng không bắt lại được.

A, mẹ kiếp thật đen đủi, chỗ ngân lượng này là món tiền đầu tiên để hắn lập nghiệp, không có chỗ ngân lượng đó, hắn làm sao có thể mua được thuyền làm thủy vậy đây.

Hắn lại không thể trách tội Anh Mộc, dựa vào bản lĩnh của tiểu đạo kia, có thể nói là thần trộm, trong dòng người đông đúc, lấy tiền trên người Anh Mộc, thì dễ như thò tay vào túi lấy ra thôi.

Anh Mộc trong lòng có chút hổ thẹn, chột dạ nhìn mấy vị huynh đệ rồi nói:

- Cửu ca, vậy phải làm sao bây giờ, nuôi sống những huynh đệ này, cần rất nhiều tiền, hơn nữa chúng ta còn muốn làm thuỷ vận, không có ngân lượng thì làm sao nổi?

Trần Tiểu Cửu vô cùng mạnh mẽ, thời khắc quan trọng thế này, tuyệt đối không thể loạn lên, hắn an ủi Anh Mộc nói:

- Không có việc gì lớn, ngân lượng Cửu ca ta vẫn còn, mấy ngày nữa sẽ đưa cho ngươi, sẽ không làm lỡ đại sự gì, ngươi cứ yên tâm đi.

Anh Mộc vừa nghe, vọi vàng cười cười gãi đầu nói:

- Vẫn là Cửu ca lợi hại, lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, Anh Mộc ta thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

- Dám trêu đùa Cửu ca?

Trần Tiểu Cửu đá một cái vào mông hắn, nhỏ giọng nói:

- Việc này nhất định không được lộ ra, cũng không được để các huynh đệ biết, đợi đại cục đã định, sẽ tính toán sau.

Anh Mộc mặc dù tuổi trẻ hoạt bát, nhưng đại sự tuyệt không được hồ đồ, vội vàng gật đầu đáp lại.

Trần Tiểu Cửu lắc đầu, cố ép cái đầu mình phải nghĩ tới việc này, còn trước mắt như đã thu hoạc được thành quả vậy, phải để hai phe này cùng ngồi trên một chiến tuyến thì đó mới là việc quan trọng nhất.

Hắn và Anh Mộc vẻ mặt tươi cười trở lại bên bàn tiệc, Trần Tiểu Cửu như không có việc gì xảy ra vậy, mặt mày hớn hở, nâng chén rượu hướng về phía đám người tên củi khô nói:

- Các huynh đệ, Trần Tiểu Cửu ta không phải là thiện nam tín nữ gì cả, nói khó nghe một chút chính là tiểu nhân nham hiểm độc ác. Cũng dùng một số thủ đoạn không quang minh, khiến cho các vị huynh đệ gặp không ít khó khăn, hi vọng các huynh đệ rộng lượng, không để bụng.

- Nhưng sau kiếp nạn này, các vị huynh đệ cũng nhân họa đắc phúc, trở thành một phần tử của quân đoàn Anh Mộc, coi như là bồi thường cho mọi người, các huynh đệ, nếu như tha thứ cho Trần Tiểu Cửu ta, chúng ta cùng cạn hết chén rượu này, không cần ngại ngùng.

Trần Tiểu Cửu ngửa đầu uống rượu, uống một hơi cạn sạch.

Lời hắn nói vô cùng thoải mái, uống rượu cũng sảng khoái, đám người tên củi khô vừa cảm kích lại vừa thấy sợ hãi.

Đại ca kính rượu, ai dám không uống? Mấy người không chút nghĩ ngợi, đều ào ào uống cạn.

Trần Tiểu Cửu lại nâng chén rượu lên nói với mọi người:

- Mọi người có thể cùng tụ họp một chỗ, là một duyên phận lớn lao, mặc dù Trần Tiểu Cửu ta nham hiểm xảo quyệt, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, đối với địch thì ác độc như lang sói, đối đãi với huynh đệ lại quý trọng như chân với tay, chúng ta về sau là người một nhà, nếu ai khách khí, đừng trách ta trở mặt. Nào, chúng ta cùng cạn hết chén rượu này.

Mọi người mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, xúc động uống một hơi cạn sạch.

Đây được xem là lần nâng chén đầu tiên sau khi quân đoàn Anh Mộc mở rộng ra. Là lần cụm ly quan trọng đầu tiên, vô cùng có ý nghĩa kỉ niệm.

Đám người tên củi khô Nhị Cẩu Tử đều vui sướng hân hoan, vẻ mặt tươi cười, một trận sinh tử như thế này mà dễ dàng trôi đi thế này, làm sao bọn họ không vui mừng được chứ?

Sống sót sau tai nạn cảm giác thật sự là kỳ diệu, theo chén rượu này đi xuống bụng, cuối cùng cũng yên tâm, từ nay về sau, bọn họ chính là một thành viên chính thức của quân đoàn Anh Mộc.

Trần Tiểu Cửu đặt bát rượu xuống, nhìn đám người tên củi khô nói:

- Củi Khô, vụ kiện cáo lần này, quan phủ không truy cứu, ngược lại lại được ca ngợi, là phúc phận của các ngươi.

Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu chuyển chủ đề, vẻ mặt vô cùng âm u nói:

- Nhưng, các ngươi cũng nên biết rõ rằng, cái tên độc ác tàn nhẫn Long Đại này sẽ tuyệt đối không tha cho các ngươi, một khi có cơ hội, hoặc vào một đêm khuya nào đó, các ngươi sẽ chết oan chết uổng, hoặc bị hạ độc, hoặc bị đánh chết, cũng có thể bị trói tảng đá vào người rồi thả trôi sông...

Đám người tên củi khô nghe thấy những lời này, trên trán toát ra những giọt mồ hôi, rong lòng vô cùng hoảng sợ.

Bọn họ vô cùng rõ ràng, Long Đại coi mạng người như cỏ dại, bản tính tàn nhẫn ác ôn, làm ra việc tàn nhẫn như vậy là chuyện bình thường, huống chi bọn họ và Long Đại lại có mối thù sâu nặng.

- Cửu ca, vậy chúng ta phải làm thế nào?

Một trong những mục đầu lo lắng căng thẳng hỏi.

- Các ngươi không cần sợ, chỉ cần có ta, có Anh Mộc, nhất định đảm bảo bình cho các ngươi. Nhưng chỉ cần một ngày Long Đại còn tồn tại, các ngươi sẽ lo lắng hãi hùng, sống một cuộc sống khó khăn bất an.

Nói tới đây, Trần Tiểu Cửu nham hiểm nói:

- Cho nên cách tốt nhất chính là giết chết Long Đại, diệt trừ hậu họa, nhưng Long Đại người đông thế lực mạnh, ngay tức khắc muốn tìm cơ hội tiễn hắn về suối vàng, khó như lên trời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn Đám người tên củi khô nghe xong kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ, Trần Tiểu Cửu này thật là ác độc.

- Cho nên, biện pháp tốt nhất là tăng cường thế lực của chúng ta, khiến Long Đại không dám tùy tiện ra tay với chúng ta, sau đó lực lượng dần dần lớn mạnh, tìm cơ hội, sẽ tiêu diệt thế lực của Long Đại.

- Cửu ca, đầu óc của chúng ta không nhạy bén, huynh nói xem chúng ta phải làm thế nào đi.

Nhị Cẩu Tử dùng sức khoa tay múa chân nói.

Trần Tiểu Cửu cười lạnh lùng nói:

- Long Nhị qua vụ án này, khó mà sống sót được, hiện tại các huynh đệ, như rắn mất đầu, trong lúc hoang mang hỗn loạn, rất có khả năng sẽ dựa vào Long Đại, nếu thật là như vậy, tình hình cực kì xấu.

Mọi người sau khi nghe xong, liên tiếp gật đầu.

Trần Tiểu Cửu nhìn mấy người, cuối cùng nói ta ý tưởng trong lòng:

- Hiện giờ, việc cấp tốc mà các ngươi phải làm chính là đến trước Long Đại, thu nạp đám huynh đệ dưới tay của các ngươi, dùng phương pháp gì cũng được, cưỡng bức cũng được, dụ dỗ cũng tốt, toàn bộ đều phải kéo về phe chúng ta, không được để Long Đại cướp đi một người nào.

- Củi khô, Nhị Cẩu Tử, các ngươi có thể làm được không?

Trần Tiểu Cửu quan tâm hỏi.

Tên củi khô nhìn Nhị Cẩu Tử và mấy huynh đệ khác rồi nói:

- Cửu ca, huynh yên tâm đi, Củi khô ta mặc dù hèn mọn, nhưng trước mặt các huynh đệ khác còn có chút uy danh, việc này cấp bách, sau khi tiệc rượu xong, ta và các huynh đệ sẽ bắt tay thu xếp việc này, tuyệt không để lại cho Long Đại một người nào.

- Vậy thì ta yên tâm rồi.

Trần Tiểu Cửu lại dặn dò nói:

- Còn một điểm nữa, những việc mà trước kia các huynh đệ ức hiếp bà con dân chúng, ta cũng không so đo tính toán nữa, nhưng đã gia nhập vào quân đoàn Anh Mộc, từ giờ trở đi, những thói quen xấu xa như thu phí bảo hộ,... toàn bộ phải bỏ đi, một khi bị ta phát hiện, đừng trách ta ác.

Nghe lời nói này, Nhị Cẩu Tử thắc mắc hỏi:

- Cửu ca, đệ có chút không hiểu rõ, nếu như không thu phí bảo hộ, vậy thì sau này các huynh đệ dựa vào đâu để sống chứ?

Trần Tiểu Cửu cười ha hả nói:

- Các huynh đệ không cần sốt ruột, việc này ta đã tính từ lâu rồi, đảm bảo sẽ cho các huynh đệ vinh hoa phú quý, cả đời không cần lo lắng. Hiện tại quan trọng nhất là kéo mấy huynh đệ kia lại phía mình, việc này làm thành công, sẽ ghi công lớn này của các ngươi.

- Cửu ca, chúng ta nghe huynh, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, huynh đệ tuyệt đối không do dự.

Tên củi khô dẫn đầu tỏ thái độ nói, những người khác cũng hô phụ họa theo.

Trần Tiểu Cửu lại nâng bát rượu lên nói:

- Các huynh đệ, Trần Tiểu Cửu ta tuy rằng bất tài, nhưng tự tin làm cho các huynh đệ có cuộc sống tốt, đó chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi.

Hắn nhìn quanh các vị huynh đệ, nhìn đám người tên củi khô và Anh Mộc vẻ mặt đầy hưng phấn nói:

- Nói một cách điên cuồng, ví dụ lấy ngày đêm, ta đảm bảo với mọi người, các việc thành Hàng Châu, ban ngày do quan phủ quản, ban đêm mà, hừ..., sẽ do quân đoàn Anh Mộc của chúng ta quản.

Lời này vừa nói ra, tên củi khô và Anh Mộc mặt đều biến sắc, bầu không khí im lặng, dùng ánh mắt vô cùng chấn động nhìn Trần Tiểu Cửu.

Những lời nói của Trần Tiểu Cửu có ý gì, bọn họ trong lòng biết rất rõ ràng, theo ý của Trần Tiểu Cửu, trên miền đất phì nhiêu màu mỡ là Hàng Châu này, chỉ có thể tồn tại một thế lực ngầm chính thức, đó chính là quân đoàn Anh Mộc.

Lý lão côn tử ở Đông thành, Vương đại đầu ở Nam thành, Lại hòa thượng ở Bắc thành, đương nhiên còn có thế lực ác độc bậc nhất của Long Đại...đều bị lời nói hùng hồn của hắn Việc này, khó như lên trời. Nhìn tổng quát từ trước đến nay, chưa từng có một nhân vật lợi hại nào có thể đem thế lực ngầm ở Hàng Châu làm của riêng.

- Sao thế, các huynh đệ, các ngươi không tin những lời ta nói?

Trần Tiểu Cửu vẻ mặt vui cười nói:

- Giờ đây, văn thì có ta và tên củi khô bày mưu tính kế, võ thì có tổ 5 người Anh Mộc không ai địch nổi, ngoài ra còn có rất nhiều huynh đệ khác, hừ..., huynh đệ đồng tâm, chỉ cần chúng ta cố gắng, đồng lòng đồng sức thì không có việc gì phải sầu cả.

Nói xong, Trần Tiểu Cửu kiên định thong thả giơ tay ra, vẻ mặt tự tin nhìn ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của mọi người.

Nghe những lời này, bầu không khí đang ồn ào náo động bỗng yên lặng lại hồi lâu, Anh Mộc và tên củi khô thấy vậy, đều đứng lên, giơ tay ra nắm chặt tay của Trần Tiểu Cửu, vô cùng kích động nói:

- Nguyện nghe theo lời của Cửa ca, đi theo làm tùy tùng, tuyệt không chối từ!

Những người khác sau khi nghe nhưng lời này, hơi sửng sốt, sau đó cũng dâng trào cảm xúc mênh mông, ào ào ngồi cùng nhau, xúc động cùng nâng chén rượu lên uống cạn.

Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng này, trong lòng mừng rỡ, ý chí anh hùng nổi lên, sau khi uống cạn chén rượu, cao giọng hát:

- Sông lớn hướng đông chảy, Bầu trời sao sâm Bắc Đẩu Nói đi ta bước đi, ngươi có ta có tất cả đều có.

Gặp chuyện bất bình một tiếng rống Lúc cần ra tay thì phải ra tay.

Hùng hùng hổ hổ xông Cửu Châu.

Hây à, hây à, hây à, hây à!

Gặp chuyện bất bình một tiếng rống Lúc cần ra tay thì phải ra tay.

Hùng hùng hổ hổ xông Cửu Châu.

Mọi người nghe thấy ca từ mạnh mẽ hùng hồn có lực như vậy, đều không kìm được kích động, đều sôi nổi cùng với tiết tấu của Trần Tiểu Cửu xướng lên.

Sông lớn hướng đông chảy Bầu trời sao sâm Bắc Đẩu Nói đi ta bước đi, ngươi có ta có tất cả đều có Cảnh tượng này nhất định sẽ trở thành một truyền kì kinh điển.