Chương 139: Chương 139: Hợp hai thành một

Nhị Cẩu Tử trong lòng hồi tưởng, hắn nhớ lại cuộc sống tạm bợ qua ngày trong 20 năm qua, ngày nào cũng phải đổ máu rơi lệ, mà bây giờ đây, chỉ bởi vì bản thân không hề sợ hãi mắng chửi Tôn Khoa, lại còn cắn chặt răng chịu một trận đánh, sự chán chường của bản thân và sự hèn nhát yếu đuối của đời người đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Không chỉ có bà con dân chúng cho rằng hắn là đại anh hùng, mà hiện tại, lại còn nổi tiếng khắp thành Hàng Châu, hiệp can nghĩa hiệp, quân đoàn Anh Mộc là một thế lực đơn thương độc chiến mạnh nhất ở đất Hàng Châu này, hiện tại trở thành những hảo hán duy nhất của hắn rồi, đây chẳng phải là quá vinh hạnh rồi sao?

Bờ vai vạm vỡ của hắn hơi giật giật, hai hàng lệ không ngừng rơi xuống gò má.

Trước kia, nước mắt của hắn là sự sợ hãi và hèn mọn, mà hiện nay, nước mắt của hắn lại là vì nhận được sự công nhận của quân đoàn Anh Mộc mà kích động chảy ra.

Cao Cung giống một quả bí đao thấp, nói về chiều cao, chỉ đứng đến vai Nhị Cẩu Tử mà thôi, hắn nâng bát rượu lên trên quá đỉnh đầu , như kính trọng một vị đại anh hùng coi trọng Nhị Cẩu Tử.

Nhị Cẩu Tử nhìn xuống quả bí đao thấp lùn này, cảm nhận được đôi mắt nhỏ của hắn phát ra sự chân thành.

Hắn hào khí ngất trời đưa tay ra nhận lấy, mắt nhìn Cao Cung, uống một hơi.

Sau đó đi bến bên bàn tiệc, rót đầy sáu bát rượu, đưa cho từng người trong quân đoàn Anh Mộc, khi mọi người đang không hiểu có ý gì, Nhị Cẩu Tử vô cùng kính trọng nói với Cao Cung và mấy người của quân đoàn Anh Mộc:

- Nhị Cẩu Tử ta người cũng như tên, chỉ là một con chó quê, không phải là hạng người tốt đẹp gì. Quân đoàn Anh Mộc ai ai cũng là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, dân chúng Hàng Châu không ai là không biết, không ai là không hiểu, vị Cao gia này mắng ta hai câu, không có gì to tát cả, ta cam tâm tình nguyện.

Cao Cung nghe lời nói của Nhị Cẩu Tử, khuôn mặt béo tròn đỏ ửng lên, trông giống như một cô dâu béo ục ịch đang xấu hổ.

Nhị Cẩu Tử bước hai bước, nhìn qua khuôn mặt của 5 người quân đoàn am, hào khí ngất trời nói:

- Nhưng, từ hôm nay trở đi, Nhị Cẩu Tử ta sẽ không bao giờ là Nhị Cẩu Tử của trước đây nữa, ta trước kia chỉ là một con chó quê, còn từ hôm nay, cho dù ta không thoát nổi số kiếp của một con chó, ta cũng phải làm một con chó mãnh liệt, Nhị Cẩu Tử ta nói không nuốt lời, nguyện đi theo quân đoàn Anh Mộc, các vị đại ca, nếu như các đại ca cảm thấy ta vẫn là một gã đàn ông, đồng ý thu nạp ta thì xin mời các vị đại ca uống cạn bát rượu này.

Những lời nói này khiến cho mấy tên đầu mục khác trố mắt đứng nhìn, đều thấy bất ngờ kinh ngạc, không ngờ Nhị Cẩu Tử xưa nay hèn nhát yếu đuối sau khi bị đánh một trận lại thay đổi lớn như vậy, Củi khô vẻ mặt vui mừng, trong lòng nghĩ thầm quả không uổng công trước kia đối tốt với hắn.

Thằng nhãi Nhị Cẩu Tử này cũng biết ăn nói đấy chứ, nói ra những lời cảm động thế này, ha hả, nếu đã như vậy, khỏi cần Trần Tiểu Cửu ta nói nữa, hắn đứng sang một bên, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn vẻ mặt của đám người Anh Mộc.

Quân đoàn Anh Mộc vốn coi thường Nhị Cẩu Tử, nhất là Anh Mộc, thân là thủ lĩnh của quân đoàn Anh Mộc, vị trí đương nhiên là tít trên trời cao, nhưng hắn chứng kiến toàn quá trình Nhị Cẩu Tử thể hiện sự kiên cường, mà vừa rồi, tên tiểu này còn không sợ tên mập có võ công cao cường như Cao Cung, quả nhiên tên Nhị Cẩu Tử này đã lột xác thành một anh hùng hảo hán.

Đám người Anh Mộc và Dương Bình liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ vừa lòng, Anh Mộc giơ cao bát rượu lên nói:

- Nhị Cẩu Tử, anh hùng kính anh hùng, hảo hán thích hảo hán, về sau chúng ta là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau, nào, chúng ta cạn hết bát rượu này.

Quân đoàn Anh Mộc và Nhị Cẩu Tử sôi nổi uống cạn bát rượu. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn Trần Tiểu Cửu thấy cảnh tượng này nổi hết da gà nhưng lại cảm thấy rất vui mừng.

Đây là hai đội ngũ mà hắn mới thu nạp, là cỗ lực lượng thứ nhất hắn dựa vào đó để sinh tồn.

Nếu hai bên không cam tâm hợp hai thành một, vậy thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự bố trí sau này.

Quân đoàn Anh Mộc vũ lực hùng mạnh, mặc dù có đủ khí chất lãnh đạo, nhưng nếu chỉ đơn độc một mình thì mới lợi hại có một phần thôi.

Phía tên củi khô thì người đông thế mạnh, phần lớn không có năng lực lãnh đạo chỉ huy khiến người khác tin phục, giống như quân lính tản mạn vậy, nhưng quan trọng là người đông.

Hai bên đều tồn tại khuyết điểm chết người, mà hiện giờ, Trần Tiểu Cửu chỉ cần thành công hợp hai thành một, như thế hai bên có thể tương trỗ cho nhau.

Sự sát nhập của quân đoàn Anh Mộc và đám người tên củi khô sẽ tạo nên một thanh thế lớn mạnh, còn bên tên củi khô chỉ cần đầu quân vào Anh Mộc, không những có thể rửa sạch được thân phận trước kia, lại còn có thể được quân đoàn Anh Mộc che chở.

Nhưng chỗ khó để hai hợp thành một chính là phải khiến cho đám người quân đoàn Anh Mộc nảy sinh sự công nhận, đồng cảm với đám người tên củi khô, lại phải khiến cho đám người tên Củi Khô Nhị Cẩu Tử nảy sinh lòng trung thành với quân đoàn Anh Mộc.

Chuyện này rất là hóc búa, không thể không làm, hắn đi vòng vòng quanh chiếc bàn tọa của Nhị cẩu tử như đang viết bài văn gì vậy, trong đó mục đích thực sự là tìm sự tương đồng trong hai người, khiến bọn họ có cảm giác đồng cảm và lòng trung thành.

Khiến Trần Tiểu Cửu cảm thấy không ngờ chính là khổ nhục kế này hiệu quả rất thần kì, cho dù tên mập lùn như quả bí đao Cao Cung này hạ thấp vị trí cao ngất trời của mình xuống, lại kích thích giấc mộng làm hảo hán của đám người Nhị Cẩu Tử.

Mắt thấy đại cục đã định, Trần Tiểu Cửu nháy nháy mắt, vẻ mặt cười ra hiệu cho Anh Mộc.

Anh Mộc hiểu ý, hắn vô cùng hiểu rõ khổ tâm của Trần Tiểu Cửu, sau khi hai phái hợp thành một, bởi vì Cửu ca có công việc khác, chỉ có thể đứng đằng sau, còn Anh Mộc nghiễm nhiên trở thành lãnh tụ tinh thần của hai đám người này.

Lúc này hắn cần phải tỏ ra chút thiện chí và rộng lượng, bao dung và lý giải, dù rằng bọn họ chỉ giỏi về đánh nhau, không biết làm cái vẻ giả bộ khách sáo, nhưng làm một lãnh tụ, thì những lời ăn tiếng nói, biểu hiện bên ngoài không biết cũng phải biết.

Hắn rót đầy hai bát rượu, một bát đưa cho tên củi khô nói:

- Củi khô, ngươi mặc dù thấp bé còm nhom, không có sức lực gì nhưng ngươi có ý chí bất khuất, đầu óc nhanh nhẹn cơ trí, khéo ăn khéo nói thật sự khiến ta cảm động, Anh Mộc ta kính nể ngươi là một gã đàn ông đích thực, còn ta chỉ là biết võ, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, ngươi ra nhập quân đoàn Anh Mộc, làm quân sư, trọng trách quan trọng, ngươi đừng từ chối nhé!

Trần Tiểu Cửu nghe Anh Mộc nói xong những lời này, trong lòng chỉ muốn nôn mửa, thật là làm khó cho Anh Mộc rồi. Một người một hoạt bát hiếu động thẳng tính như thế không ngờ có thể nói ta những lời sởn cả gai ốc như vậy, quả là tài năng có thể bồi dưỡng.

Không chỉ có Trần Tiểu Cửu thấy buồn nôn, thành viên khác của tổ 5 người Anh Mộc cũng có cảm thấy khác biệt, đều không ngờ Anh Mộc cũng có thể ăn nói lưu loát như thế. Bọn họ thấy Anh Mộc đang tâm tình nhìn đám người tên củi khô, thân hình cường tránh với chiều cao 1m9 và tên củi khô thân hình còm nhom cao chỉ có 1m rưỡi, vẻ mặt thô tục hình thành sự so sánh rõ nét.

Cảnh tượng này khiến cho bọn họ chỉ muốn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, cố gắng kìm lại, tránh phá vỡ màn thổ lộ tâm tình này.

Tên củi khô ngây người trong chốc lát, đích thân Anh Mộc rót rượu và mời rượu, hơn nữa lại để hắn làm quân sư, khiến cho tên củi khô vô cùng vui sướng.

Quân đoàn Anh Mộc quá nể mặt mình rồi, hắn không chút nghĩ ngợi, vội vàng cụm ly với Anh Mộc, chắc như đinh đóng cột nói:

- Anh Mộc, ngươi yên tâm, từ nay về sau Củi khô ta thay đổi hoàn toàn, một lần nữa làm lại mình, nhất định sẽ đem hết khả năng có được, khiến quân đoàn Anh Mộc trở nên càng hùng mạnh hơn.

Anh Mộc vốn nghĩ rằng bản thân không chịu nổi sự giả tạo khách sáo, nhưng sau khi qua màn biểu diễn này, lại thất vô cùng vui vẻ, không cần đánh nhau cũng thu phục được người khác, quả là một việc thú vị của đời người à.

Diễn kịch thì cũng phải diễn cho toàn vẹn chút, hắn lại rót rượu cho sáu đầu mục còn lại, rồi nâng bát rượu lên, hùng hồn nói:

- Sáu vị huynh đệ, ta không hiểu các ngươi nhiều, nhưng qua Củi Khô, có lẽ các huynh đệ cũng là người đàn ông đích thực, nào, chúng ta cạn hết ly này, xin đừng ngại ngùng, từ nay về sau, quân đoàn Anh Mộc chính là nhà của các huynh đệ.

Anh Mộc sau khi nói xong, nâng bát rượu lên uống cạn một hơi.

Thư thường mà nói, sáu vị đầu mục này vừa là may mắn, nhưng cũng là không may.

May mắn là bọn họ không giống như tên củi khô và Nhị Cẩu Tử bị lôi ra công đường thẩm vấn, bị đánh một trận tơi tả.

Không may là bọn họ không giành được mỹ danh anh hùng, căn bản không thể nhận được sự tán thưởng thực sự của quân đoàn Anh Mộc.

Bọn họ trong lòng vừa vui vừa buồn, không hiểu rốt cuộc là may mắn hay là không may, thấy Anh Mộc đích thân kính rượu bọn họ, ai ai cũng vui mừng phát khóc, vội vàng cảm kích uống một hơi cạn sạch.

Anh Mộc sau khi kết thúc màn biểu diễn hoàn mĩ, khẽ cười trộm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Cửu, ánh mắt đó đầy đắc ý.

Tiểu tử Anh Mộc này quả nhiên là tài năng có thể bồi dưỡng, năng lực học tập siêu mạnh, quả thật có phong phạm của lãnh tụ.

Trần Tiểu Cửu nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, thấy bầu không khí trong này hòa thuận vui vẻ ấm áp, hai bè phái đã hợp thành một, đây cũng coi như đại công cáo thành rồi, trong lòng hắn vô cùng vui sướng, bỗng nghe thấy tiếng hát vè ngoài cửa sổ vang lên:

- Ngàn ngôn toái ngữ không cần nói, một tiểu gia dinh vẻ ngoài tử tế ngay thẳng, diễn kịch lợi hại, ăn trộm bảo bối của ta, công lý sáng tỏ, sẽ trừng trị ngươi...

Trần Tiểu Cửu nghe đến đây, trong lòng run mạnh, hóa ra là hắn?