Chương 1: Chiến đấu trong rừng rậm

" Tạch tạch . . . Tạch tạch . . . "

" Quang quang . . . "

Bên trong rừng rậm nguyên thủy phụ cận phía nam đường biên giới Hoa Hạ, có rất nhiều tiếng súng, chim đang ngủ kinh hãi vụt bay, mấy dạo nhân ảnh từ bóng cây loang lổ, rậm rạp trong rừng chạy như bay, súng trong tay càng không thương tiếc hướng đối phương bắn ra những viên đạn đoạt mệnh, thỉnh thoảng có người ngã xuống, nhưng một khi chưa ngã xuống thì không một khắc dừng lại, họ vẫn đang không ngừng chạy như bay.

Những người này tựa như một bầy dã thú, đồng bạn sinh tử căn bản không ảnh hưởng tâm tình của bọn họ, trước mặt chỉ muốn thoát khỏi truy đuổi phía sau,đám người phía sau thì chỉ muốn kết thúc tính mệnh những kẻ chạy trốn phía trước.

"Lại ngã xuống thêm một người! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? " Những người đang chạy phía trước hiện tại chỉ còn lại có bốn người, nhưng mà chỉ có ba người chạy trốn, trong đó một người phía sau còn đeo một người phụ nữ, mà cô nàng khi chứng kiến thêm một người bên mình ngã xuống, lập tức nghẹn ngào kêu lên.

Ba người đang chạy trốn toàn thân đều là trang phục ngụy trang, thân thủ mạnh mẽ, một bên dùng con đường dị thường chạy trốn, mượn các loại cây cối làm đồ vật tránh né đạn, đồng thời không ngừng bắn về phía sau.

Người phụ nữ kia mặc bộ váy dài màu xanh nhạt, váy dĩ nhiên rách tung toé, cẳng chân bên phải có vết máu loang lổ, chân trần, lộ ra rất là lang hoạt.

" Tô tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ hộ tống cô trở về... " Bên cạnh một nam tử khôi ngô vừa mới nói câu này, mấy viên đạn liền đã đánh ra mấy cái lỗ thủng ở trên người anh ta, thân thể xông về trước thêm mấy bước, đụng ngã một cây nhỏ, liền không có liền không có âm thanh gì nữa.

Lần này người phụ nữ kia cũng không có kêu lên cái gì, hộ tống cô lúc đầu có sáu người, nhưng mà hiện tại càng ngày càng ít, chỉ còn lại có hai người, đám người đeo đuổi phía sau mặc dù so với bọn họ bên này thương vong nhiều hơn, nhưng mà đối phương thật sự có quá nhiều người, bây giờ còn có bây giờ còn có hơn mười người truy duổi ở phía sau ở phía sau, dựa theo tình huống hiện tại kéo dài tiếp nữa, chỉ sợ qua không được đường biên giới, toàn bộ ắt phải chết ở chỗ này.

" Đưa cho ta một thanh dao găm. " Cô hướng người cõng mình nhẹ giọng nói một câu.

" Đối phương rất mạnh "Anh ta vừa cõng nàng bước chân cũng không ngừng nghỉ, trả lời ngắn gọn một câu, đột nhiên thân thể hơi nghiêng hướng bên cạnh, trên cây, chỗ vị trí trước mặt ban nãy, liền đã nhiều hơn mấy cái lỗ đạn.

" Ta là muốn dùng để tự sát. "Cô nàng lạnh lùng trả lời.

" Ta sẽ dẫn cô rời đi "Anh chàng trả lời vẫn như cũ tràn đầy tự tin, xoay tay lại bắn trả một phát súng, một người bên đối phương kêu lên ngã xuống.

" Hiện tại chỉ còn lại có ba người... Hai người chúng ta, anh còn khẳng định có thể mang tôi ra ngoài, đưa tôi dao găm! "Trong thời gian người phụ nữ nói chuyện, lại một ngã xuống.

" Có thể! "Trong lúc đang nói chuyện, anh ta cũng đã chạy vội hơn 30m về phía trước, cõng một người sau lưng, đối với anh ta cũng không có chút nào ảnh hưởng.

" Anh... Tôi có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục mà chết.

" Nếu như tôi thật sự không thể mang cô ra ngoài, tôi sẽ giết sẽ giết cô "Người đàn ông không mang theo một chút tình cảm, thế nhưng đem lại cô tâm lý hơi bình tĩnh, cô gọi là Tô Mộng Hân, không chỉ xinh đẹp đến mức không gì sánh được, lại có kiên cường, được vinh dự Hoa Hạ đệ nhất mỹ nữ , cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể dùng không thể dùng kiểu khuất nhục chết đi.

Đạn không ngừng hướng Tô Mộng Hân bên tai bay qua, thế nhưng cho tới bây giờ đều không có trúng trên người của cô nàng, điều này làm cho cô có chút khó tin, hơn nữa hiện tại chỉ có hai người bọn họ là mục tiêu, hỏa lực đối phương tất cả đều tập trung ở trên người của hai người, người đàn ông mang theo cô, anh ta chợt nằm thấp, lại chợt gấp chạy, bỗng chợt chuyển hướng, mười phút đồng hồ sau, cô lại vẫn còn sống, tưởng chừng như một kì tích.