Chương 793: Anh Em Hòa Thuận

Bất luận là hai người nào, thời gian tách ra quá lâu, thì cảm tình đều trở nên có chút xa lạ, đây là chuyện rất bình thường. Dù sao, tình cảm giữa người với người là cần phải thường xuyên tiếp xúc tạo thành, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người sau khi chia tay vẫn quyến luyến không quên. Hồ Khả cùng Diệp Khiêm tách ra thời gian cũng không ngắn rồi, song phương đều vì nguyên nhân công tác nên có rất ít thời gian ở cùng với nhau, bọn họ cũng đều có chút nhớ nhung đối phương.

Chữ "Sợ" viết như thế nào, Diệp Khiêm thật sự không biết. Hắn sở dĩ nói với Hồ Khả những lời này, kỳ thật chỉ là tìm một cái cớ mà thôi, hi vọng mượn cơ hội lần này để hâm nóng tình cảm của hai người. Mà Hồ Khả? Tuy ngoài miệng nói có thời gian thì sẽ trở về, kỳ thật trong nội tâm đã sớm muốn trở về rồi, huống hồ đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể gặp Diệp Khiêm lại có thể thăm sư phụ. Hơn nữa, Hồ Khả rất hiểu rõ sư phụ của mình, là người phi thường bao che khuyết điểm, có đôi khi cho dù biết rõ đệ tử của mình sai, thì cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cho dù là sau đó đối với đệ tử tiến hành xử phạt rất nghiêm khắc, nhưng ở trước mặt cũng sẽ biết cực lực giữ gìn đệ tử của mình. Mà tính tình của Diệp Khiêm lại có chút thối, Hồ Khả thật sự lo lắng bọn họ sẽ náo ra mâu thuẫn gì, đến lúc đó cô bị kẹp ở giữa, quả thật có chút không biết nên làm sao bây giờ.

Sau khi cúp điện thoại, Hồ Khả mà bắt đầu gọi điện thoại đem chuyện của mình khai báo một lần, thuận tiện đặt vé máy bay trở lại kinh đô.

Huấn luyện buổi tối đã chấm dứt, Diệp Hàn Hiên, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào ba người đều trở về. Nhìn thấy Diệp Khiêm đang thu thập hành lý của mình, Diệp Hàn Hiên không khỏi có chút sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Anh đi đâu hả?”

“Ừ, vừa rồi lão gia tử điện thoại tới, bảo anh đi tới kinh đô làm một chuyện.” Diệp Khiêm nói, “Huống hồ anh ở chỗ này cũng không có việc gì làm, còn không bằng đi ra ngoài làm chút chuyện của mình a.”

Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào đều biểu lộ có chút lưu luyến không rời, chỉ có điều cũng không phải rất rõ ràng, cũng không có thản nhiên giống như Diệp Hàn Hiên vậy. Ngắn ngủn thời gian ở chung, ấn tượng của Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào đối với Diệp Khiêm đã có đổi mới rất lớn, kỳ thật mâu thuẫn giữa bọn họ chỉ là vì tranh đoat vị trí gia chủ Diệp gia mà thôi, thông qua khoảng thời gian ở chung này, bọn họ cũng nhìn ra Diệp Khiêm căn bản là đối với vị trí gia chủ Diệp gia không có chút nào hứng thú, cho nên bọn họ cảm giác bản thân có chút quá mức.

Quay đầu nhìn Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào, Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: “Hai người đều là anh của em, cũng đều là người làm cha rồi, em nghĩ cho dù không cần em nói, thì các anh cũng có thể biết rõ trọng trách trên người các anh rất nặng. Vẫn là câu nói kia, Diệp gia muốn phát triển thì không thể dựa vào một người, mà là do tất cả đệ tử Diệp gia tề tâm hợp lực. Những ngày này, khả năng các anh sẽ cảm thấy cường độ huấn luyện có chút lớn, là Hoàng Phủ Thiểu Kiệt cố ý làm khó dễ các anh. Thế nhưng mà, các anh phải biết rằng, càng huấn luyện nghiêm khắc, thì càng có thể bồi dưỡng năng lực chiến đấu của mình. Lúc trước em còn tranh nhau muốn cho huấn luyện của mình tăng thêm, bởi vì em rất rõ ràng, lúc huấn luyện chảy nhiều mồ hôi, thì thời điểm chiến đấu mới có thể đổ ít máu. Kỳ thật các anh đều là người luyện võ, có trụ cột rất tốt, chỉ cần các anh có thể thích ứng, thì những huấn luyện này chỉ là đồ chơi dành cho con nít mà thôi. Lần này em đi giúp lão gia tử làm xong chuyện này, thì có khả năng em cũng sẽ không trở về nữa, tin tưởng lão gia tử cũng sẽ mau chóng gọi các anh trở về, hi vọng các anh có thể hỗ trợ chiếu cố mẹ của em một chút. Chúng ta là huynh đệ, ai làm gia chủ không phải đều giống nhau sao? Mục tiêu cuối cùng của chúng ta đều giống nhau, là vì tiền đồ của Diệp gia mà suy nghĩ, hi vọng chúng ta cũng có thể thủ hộ tốt phần tình cảm anh em không dễ có này. Phật tổ nói, kiếp trước năm trăm năm ngoái đầu nhìn lại, chỉ đổi lấy kiếp nầy gặp thoáng qua. Chúng ta kiếp nầy có thể làm huynh đệ, chính là duyên phận tu không biết bao nhiêu năm ah.”

Dừng một chút, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, nói: “Trước kia có lẽ em đã có chỗ nào đắc tội các anh, các anh là huynh trưởng, sẽ không để tâm chứ? Tựa hồ có chút làm kiêu, nói hơi nhiều rồi, bất quá, em thiệt tình hi vọng các anh có thể nhớ kỹ lời em nói. Còn có, Diệp Hàn Lẫm là đệ tử chi thứ, đối với các anh căn bản không có bất luận uy hiếp gì, sau khi trở về các anh cũng đừng quá khó xử nó. Kỳ thật, nó là một người rất tài giỏi, hơn nữa cũng không phải là loại người không nói đạo lý. Em tin tưởng, chỉ cần các anh có thể cùng nó xử lý tốt mối quan hệ, hảo hảo bồi dưỡng nó, tương lai nó nhất định sẽ là một trong những cánh tay đắc lực của các anh, có thể giúp các anh hoàn thành rất nhiều chuyện mà các anh làm không được. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ nha.”

“Anh, sao em có cảm giác giống như là anh đang nhắn nhủ hậu sự vậy?” Diệp Hàn Hiên có chút ngẩn người, nói, “Không phải là lão gia tử giao cho anh nhiệm vụ gì rất nguy hiểm chứ? Nếu là như vậy thì anh hãy nói ra, có lẽ mọi người có thể trợ giúp anh?”

Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm có chút lắc đầu, nói: “Không phải, lão gia tử giao cho anh nhiệm vụ rất đơn giản, chỉ là đi đưa thư mà thôi. Chỉ là, nhớ tới huynh đệ chúng ta ở chung không có bao lâu liền phải tách ra, nên có chút làm kiêu. Yên tâm đi, anh sao có thể có chuyện gì a, nếu như có chuyện, anh khẳng định sẽ tìm mọi người trợ giúp, ai bảo mọi người là huynh đệ của anh a? Anh cũng sẽ không để cho mọi người sống khá giả nha.”

Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào ở bên cạnh biểu lộ có chút quái dị, song phương liếc nhau một cái, xô đẩy lẫn nhau một chút, Diệp Hàn Thụy hít thật sâu một hơi, nói: “Tiểu Khiêm, không ngại anh gọi em như vậy đi? Trước kia là anh em anh lòng dạ hẹp hòi, đắc tội em, em lại khoan hồng độ lượng không cùng chúng ta so đo, nhớ tới thật đúng là hổ thẹn ah. Kỳ thật, huynh đệ chúng ta rất rõ ràng, chúng ta căn bản là không sánh bằng em, vô luận là về phương diện nào, chúng ta cũng đều không bằng em. Huynh đệ chúng ta cũng đều thương lượng tốt rồi, vị trí gia chủ Diệp gia sẽ giao lại cho em, chúng ta tin tưởng dưới sự lãnh đạo của em, tương lai của Diệp gia sẽ càng thêm huy hoàng.”

“Xích có sở đoản, phi đao có sở trường, các anh cũng có sở trường của mình, chỉ là các anh không có phát hiện ra mà thôi. Chỉ cần các anh lợi dụng sở trường của mình hợp lý, hơn nữa không hạn chế phóng đại, chuyện này đối với tương lai của các anh sẽ rất tốt.” Diệp Khiêm nói, “Làm người, ai không có tật xấu a, đúng không? Chuyện trước kia đều đã qua, ai đúng ai sai em cũng không muốn đi truy cứu nữa rồi, chỉ cần huynh đệ chúng ta về sau ở chung hòa thuận, vậy thì so với bất cứ cái gì đều trọng yếu, không phải sao? Có câu nói gọi là cái gì nhỉ? Anh em đồng tâm...”

“Kỳ lợi đoạn kim!” Ba người cùng phụ họa kêu lên.

Bốn người không khỏi liếc nhìn nhau cười cười. Lần này đi tới quân đội Nam Kinh, đối với Diệp Khiêm có lợi có hại, có tốt có xấu, có tin tức giá trị cao khiến cho hắn cao hứng, cũng có chuyện đáng giá cảm hoài Lần này đi tới quân đội Nam Kinh, tình thầy trò của Diệp Khiêm cùng Hoàng Phủ Thiểu Kiệt đã có một chút biến hóa, khiến cho mối quan hệ thầy trò của bọn họ nguyên bản rất mật thiết trở nên có chút bất hòa, đây không phải là vấn đề của ai, chỉ là vì chính kiến bất đồng mà thôi, rất khó đạt tới một loại điều hòa. Bất quá, có thể thuận lợi giải quyết mối quan hệ cùng với Diệp Hàn Thụy và Diệp Hàn Hào, đây là một chuyện khiến cho Diệp Khiêm hết sức vui mừng.

Lão tía tuy đối đãi Diệp Khiêm giống như con ruột, thành viên Nanh Sói đối với Diệp Khiêm cũng đều thân như huynh đệ, thế nhưng mà, tại trong lòng Diệp Khiêm vẫn thập phần khát vọng phần thân tình kia. Bất kể như thế nào, Diệp Hàn Thụy cùng Diệp Hàn Hào dù sao cũng là hắn huynh đệ chính thức của hắn, Diệp Khiêm tự nhiên là không hy vọng mối quan hệ của bọn họ cuối cùng diễn biến thành địch nhân, hay là không muốn nhìn mặt nhau. Có thể có tiến bộ như vậy, là một chuyện khiến cho Diệp Khiêm hết sức vui mừng.

“Hàn Hiên, em lâu nay đều ở trong quân đội Thẩm Dương, đối với chuyện trong bộ đội biết tương đối nhiều, phải chiếu cố hai anh ấy một chút.” Diệp Khiêm lời nói thấm thía nói, “Lần này ly khai, không biết lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại. Bất quá, hi vọng lần sau lúc chúng ta gặp mặt, thì chúng ta có thể cùng một chỗ kề vai chiến đấu, cùng nhau đem Diệp gia phát dương quang đại.”

Diệp Hàn Hiên trùng trùng điệp điệp nhẹ gật đầu, nói: “Anh yên tâm đi, em biết phải làm thế nào.”

“Em chừng nào thì đi?” Diệp Hàn Hào hỏi.

“Sáng sớm ngày mai sẽ đi.” Diệp Khiêm hồi đáp.

“Vội vả như vậy? Vậy sáng ngày mai chúng ta sẽ tiễn đưa em.” Diệp Hàn Hào nói.

Nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: “Cũng không phải đi nơi nào rất xa, không cần tiễn đưa làm gì, huống hồ, em cũng không phải không trở lại. Ngày mai em đi một mình là được rồi, không cần tiễn đưa. Hơn nữa, em cũng không thích loại cảm giác tiễn đưa này.”

Diệp Hàn Hào cũng không biết phải nói cái gì cho phải rồi, mối quan hệ giữa hắn cùng Diệp Khiêm mới hơi có chút cải thiện, thì Diệp Khiêm đã phải ly khai, chuyện này khiến cho trong lòng Diệp Hàn Hào có chút không phải tư vị.

Sau khi đi ngủ, bốn người đều không nói gì, riêng phần mình suy tư. Mà ngay cả Diệp Khiêm cũng hiểu được, bây giờ hắn tựa hồ đã có một tia cải biến, không giống như trước kia nữa rồi, tựa hồ có chút lo trước lo sau. Diệp Khiêm cũng không biết như vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt, tóm lại, hiện tại hắn suy nghĩ rất nhiều, vấn đề cân nhắc cũng rất nhiều, cảm giác có chút mỏi mệt. Bất quá, vì nhiều huynh đệ như vậy, vì người yêu người của hắn, vì trách nhiệm mà hắn đang gánh, thì Diệp Khiêm cho dù có mệt mỏi thế nào, thì hắn cũng phải cắn răng chống đỡ đi tiếp.

Sáng sớm, bọn người Diệp Hàn Hiên đi ra bên ngoài tham gia huấn luyện, Diệp Khiêm rời giường, sau khi rửa mặt xong, mang theo hành lý của mình hướng phía ngoài đi tới. Lúc đi đến cửa ra vào, Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn thoáng qua gian phòng ký túc xá này. Đây là không chỉ là một gian phòng ký túc xá, mà là một gian ký túc xá khiến cho Diệp Khiêm vĩnh viễn khó có thể quên được, bởi vì ở chỗ này, hắn đã nhận được một phần tình cảm anh em chân thành tha thiết.

Lúc xuống dưới lầu, liền trông thấy một chiếc xe jeep việt dã đậu ở chỗ đó, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đang ngồi ở vị trí lái xe. Trông thấy Diệp Khiêm xuống, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít từ trên xe nhảy xuống, tranh thủ thời gian nghênh tiếp. “Sư phụ, để em đưa anh đi.” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vừa nói, vừa đoạt hành lý trong tay Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm cũng không có ngăn cản, mặc dù nói quan hệ của bọn họ không còn thân cận giống như trước kia, nhưng cũng không đạt tới tình trạng ngay cả gặp mặt cũng không thèm nói chuyện. “Tối hôm qua cha em có gọi điện thoại tới, nói hôm nay anh phải đi. Sư phụ, anh như thế nào đều không nói với em một tiếng à? Anh đi lần này, không biết đến lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại mặt a?” Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.