“Cổ võ giả chúng ta có nguyên tắc của riêng mình, mặc dù gửi bưu điện rất thuận tiện, nhưng không cách nào biểu đạt được sự tôn trọng của chúng ta đối với đối phương. Vân Yên Môn trên giang hồ có địa vị rất cao, thậm chí là đã vượt qua Diệp gia chúng ta, cho nên, ông muốn để cho cháu đưa thư, thứ nhất có thể cho thấy chúng ta đối với Vân Yên Môn rất tôn trọng, thứ hai cũng có thể cho cháu hiểu rõ thêm thế giới cổ võ giả, thuận tiện cùng chưởng môn Vân Yên Môn trao đổi một chút.” Lão gia tử nói.
Việc đưa thư này tuy cũng không phải là chuyện gì tốt, nhưng so với việc ở trong quân đội lãng phí thời gian thì tốt hơn rất nhiều. “Đưa thư không có vấn đề gì, bất quá cháu muốn biết đến cùng là đưa thư gì ah.” Diệp Khiêm hỏi.
“Cháu còn nhớ rõ lúc thọ yến ông có người đánh lén mẹ cháu không?” Lão gia tử nói, “Ông biết lúc ấy cháu có mặt ở đó, hơn nữa cháu còn gọi ra tên của đối phương, hiển nhiên là cháu biết kẻ đó là người nào. Cho nên, để cho cháu đi đưa thư ông cảm thấy rất thỏa đáng.”
“Tông Chính Nguyên? Ông nói thằng đó là người Vân Yên Môn?” Diệp Khiêm hỏi.
“Đúng vậy, thắng nhóc đó là đại đệ tử của Vân Yên Môn.” Lão gia tử nói, “Tuy địa vị trong giang hồ của Diệp gia chúng ta so ra kém Vân Yên Môn, thế nhưng mà chúng ta cũng không thể để mất đi mặt mũi của Diệp gia chúng ta a. Cho cháu đi đưa thư, là vì cân nhắc đến cháu ở bên ngoài thời gian tương đối dài, phương diện xử sự làm người tương đối thành thục, có thể dưới tình huống không làm mất mặt mũi Diệp gia chúng ta, xử lý chuyện này một cách tốt nhất.”
“Gia gia, cháu nghĩ là ông đã hiểu lầm rồi. Đúng vậy, cháu cùng Tông Chính Nguyên đúng là nhận biết nhau, bất quá giữa hai người bọn cháu có mâu thuẫn rất sâu, cháu sợ cháu đi đưa thư sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại.” Diệp Khiêm nói. Tông Chính Nguyên là sư huynh của Hồ Khả, như vậy nói cách khác Hồ Khả cũng là người Vân Yên Môn. Đáng tiếc Hồ Khả bây giờ không có ở đây, bằng không mà nói chuyện này có lẽ sẽ dễ xử lý hơn một chút a.
“Kỳ thật lần này cho cháu đi đưa thư cũng không phải chuyện đại sự gì, chỉ muốn cháu dò xét một chút ý, nhìn xem hành vi của Tông Chính Nguyên lần này là hành vi cá nhân nó hay là do Vân Yên Môn sai sử.” Lão gia tử nói, “Tuy Thất Tuyệt đao đã không còn ở trong Diệp gia chúng ta, nhưng nếu như hành vi của Tông Chính Nguyên là do Vân Yên Môn sai sử, thì tỏ vẻ bọn họ đã nhìn chằm chằm vào Diệp gia, chúng ta cần phải làm tốt công tác phòng bị.”
Trầm mặc một lát, Diệp Khiêm nói: “Được rồi. Tông Chính Nguyên đã tổn thương mẹ của cháu, cái công đạo này cháu tự nhiên là muốn đòi lại.”
“Cháu cũng đừng làm loạn. Hoa Á Hinh chưởng môn Vân Yên Môn là người cực kỳ bao che khuyết điểm, lời ăn tiếng nói của cháu phải có chừng mực, có biết không?” Lão gia tử nói.
“Hoa Á Hinh? Phụ nữ?” Diệp Khiêm có chút bĩu môi, nói.
Lão gia tử hơi sững sờ, không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm là có ý gì, bất quá cũng không có tiếp tục miệt mài theo đuổi, nói tiếp: “Thư, ông sẽ để cho người đưa tới thành phố Nam Kinh, đến lúc đó sẽ liên hệ cháu, sau khi cháu nhận được thư thì hãy lập tức tiến đến Vân Yên Môn a. Chuyện bên quân đội Nam Kinh cháu cũng không cần quan tâm, dù sao cháu ở bên đó cũng không có chuyện đại sự gì.” Dừng một chút, lão gia tử lại nói tiếp: “Tiểu Khiêm a, những chuyện cháu làm ở quân đội Nam Kinh ông đã biết rõ, làm không tệ, mục đích của lần khảo sát này, là ông hi vọng huynh đệ các cháu có thể mượn cơ hội lần này hảo hảo bồi dưỡng tình cảm anh em một chút, ngày sau cũng tốt đồng tâm hiệp lực, cùng phấn đấu vì tương lai của Diệp gia.”
“Cháu chỉ làm việc của cháu mà thôi, còn lại, thì cháu không biết.” Diệp Khiêm có chút lạnh lùng nói.
Lão gia tử bất đắc dĩ cười cười lắc đầu, đối với đứa cháu này ông vẫn có chút hiểu rõ, có đôi khi hắn không hề giống với biểu hiện bên ngoài, nhìn thì giống như bất cận nhân tình, ngược lại là một người rất trọng tình cảm. Tuy vết sẹo trên mặt khiến cho Diệp Khiêm lộ ra khí chất phỉ khí nồng đậm, nhưng có đôi khi không phải là giang hồ nhi nữ lại càng hiểu được quý trọng tình nghĩa sao?
“Tốt rồi, không có việc gì thì ông cúp điện thoại trước. Chuyện này cứ quyết định vậy nha, địa chỉ Vân Yên Môn ông sẽ ghi trên phong thư, đến lúc đó cháu nhìn thấy sẽ biết. Nếu như có thể mà nói, thì hãy thông báo với quân đội Nam Kinh một chút, trong hai ngày này lên đường a. Nhớ kỹ lời ông nói, lời ăn tiếng nói phải đúng mực, có biết không?” Lão gia tử lời nói thấm thía nói, tựa hồ lộ ra có chút giống như bà mẹ già rồi, liền ngay cả ông ấy cũng đều không thể tin được, từ trước đến nay ông ấy làm việc gì cũng quyết đoán, tại sao có thể có một mặt không quả quyết như thế này a?
Trước kia, ông ấy một mực nói Diệp Chính Phong là người không quyết đoán. Thế nhưng mà hôm nay thoạt nhìn, Diệp Chính Phong vẫn còn là di truyền một tính cách ẩn tàng của ông ấy ah. Kỳ thật, không quả quyết cũng không phải không tốt, ít nhất, Diệp Chính Phong là người không có tâm cơ nhất trong ba anh em bọn họ, cách làm người thẳng thắn trực tiếp. Người như vậy, kỳ thật cũng không kém, ít nhất quyền lợi sẽ không khiến cho hắn hủ hóa, dục vọng sẽ không khiến cho hắn sa đọa.
“Ừ!” Diệp Khiêm lên tiếng, gật gật đầu, cúp điện thoại.
Sau khi ăn cơm tối xong, Diệp Khiêm một mực đều ở trong phòng, đơn giản thu thập hành trang của mình một chút. Sau khi trầm tư một lát, liền bấm số điện thoại của Hồ Khả. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm sửa sang lại tâm tình của mình, sau khi nghe được đối diện truyền đến âm thanh của Hồ Khả, Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: “Bà xã yêu dấu, có nhớ ông xã không?”
“Thôi đi, ông nội của em đem nhiệm vụ giao cho anh, anh thì lại tốt rồi, để lại cục diện rối rắm giao ở Đài Loan giao cho em, còn anh thì chạy đi tiêu diêu tự tại.” Hồ Khả có chút oán trách nói. Dừng một chút, Hồ Khả lại nói tiếp: “Đúng rồi, em nghe Tư Kỳ nói đã gặp anh tại Diệp gia, sao anh lại đến Diệp gia?”
“Việc này nói rất dài dòng rồi, nói đơn giản, thì anh chính là người Diệp gia. Cha của anh là Diệp Chính Nhiên.” Diệp Khiêm nói.
Hồ Khả không khỏi có chút sửng sốt, có chút khó có thể tin, nói: “Cha anh là Diệp Chính Nhiên, là người mà hai mươi năm trước được xưng là đệ nhất cao thủ Diệp gia?”
“Đúng vậy. Đến bây giờ anh vẫn có chút không thể tin được, không nghĩ tới anh vậy mà có thể tìm được thân nhân của mình.” Diệp Khiêm nói.
“Nguyên lai là hổ phụ không khuyển tử a, trách không được lúc trước khi em nhìn thấy anh, thì đã cảm thấy trong cơ thể anh có cổ khí kình rất khác thường. Chúc mừng anh nha.” Hồ Khả nói, “Gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?”
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em sao?” Diệp Khiêm nói, “Anh nói anh nhớ em nhiều lắm, cho nên anh mới gọi điện thoại cho em, em tin không?”
“Anh cứ nói đi?” Hồ Khả nói, “Còn không biết anh bây giờ tiêu dao khoái hoạt cỡ nào rồi, chắc có lẽ là trái ôm phải ấp, đoán chừng là anh đã sớm quên em rồi a.”
“Xem em nói kia, sao có thể chứ, em là mạng sống của anh, là tương lai của anh, là tất cả của anh, anh cho dù có quên mình thì cũng sẽ không quên em ah.” Diệp Khiêm nói, “Bên Đài Loan thế nào rồi? Em không có thông đồng với thằng nào chứ?”
“Nói bậy bạ gì đó a, em là loại người này sao?” Hồ Khả nói, “Tranh thủ thời gian, chớ nói nhảm nữa, tìm em có chuyện gì?”
“Lần trước lúc đại thọ 80 tuổi của ông nội anh, Đại sư huynh Tông Chính Nguyên của em cũng tới mừng thọ, hắn đánh lén mẹ của anh muốn cướp lấy Thất Tuyệt đao. Hiện tại ông nội của anh để cho anh đưa thư tới Vân Yên Môn, tìm sư phụ em đòi lại một cái công đạo.” Diệp Khiêm nói, “Em cũng không phải không biết, anh là người nhát gan, huống hồ, bằng chút năng lực của anh chạy tới Vân Yên Môn, vạn nhất nếu náo cương rồi, thì anh song quyền nan địch tứ thủ, đến lúc đó ông xã của em có thể sẽ bị mất mạng a.”
“Anh mà nhát gan? Nếu anh nhát gan, vậy thì không có ai là người lớn gan hết.” Hồ Khả nói, “Bất quá, lúc anh nói chuyện hay làm việc gì thì cũng phải chú ý đúng mực, chuyện này không thể so với lúc anh ở bên ngoài, sư phụ em lại là loại người cực kỳ bao che khuyết điểm, anh hãy dùng cách nói gián tiếp, đừng có nói trực tiếp, nếu không thì có thể sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại.” Dừng một chút, Hồ Khả lại nói tiếp: “Anh nói sư huynh của em đánh lén mẹ của anh nhằm chiếm đoạt Thất Tuyệt đao? Chuyện này hẳn không phải là chủ ý của sư phụ em, anh cũng đừng có đi chất vấn sư phụ em a? Sự phụ của em biết rõ Thất Tuyệt đao không có ở tại Diệp gia, bà ấy chắc có lẽ không ngốc đến mức phái sư huynh của em đi cướp đoạt nó a.”
“Nói như vậy, chuyện này là chủ ý của riêng sư huynh em hả? Xem ra sư huynh của em có dã tâm không nhỏ ah.” Diệp Khiêm nói, “Lá gan cũng không nhỏ. Lúc ông nội của anh đại thọ mà hắn dám náo như vậy, nếu như lúc ấy không phải mẹ của anh hạ thủ lưu tình thì đoán chừng sư huynh của em đã chết rồi. Đúng rồi, sư phụ em làm sao biết chuyện Thất Tuyệt đao không có ở tại Diệp gia?”
“Thất Tuyệt đao binh khí của cha anh, thế nhưng mà từ khi cha anh mất, Thất Tuyệt đao cũng đã mất đi tung tích. Có một số người cho rằng đây là do Diệp gia sợ người khác cướp lấy Thất Tuyệt đao cho nên mới phát ra lời đồn như vậy, bất quá em biết rõ cũng không phải như thế.” Hồ Khả nói, “Bởi vì, Thất Tuyệt đao đang nằm trên tay anh, không phải sao?”
Diệp Khiêm hơi sững sờ, lập tức cười nhạt một chút, nói: “Nguyên lai em đã sớm biết thanh Huyết Lãng của anh chính là Thất Tuyệt đao a? Vậy vì cái gì mà em không nói sớm a? Có phải em cũng sớm biết rõ anh là người Diệp gia hay không?”
“Em cũng không biết a, anh cũng đừng oan uổng em. Lúc ấy anh đã nói, thanh chủy thủ kia là do Ngô Hoán Phong lấy trộm từ viện bảo tàng ra a, vì nó mà còn mất đi một cánh tay. Em làm sao có thể biết anh là người Diệp gia a? Lúc ấy em mặc dù có điểm hoài nghi, thế nhưng mà dưới tình huống không có chứng cớ xác thật, thì em cũng không thể nói lung tung, có phải không?” Hồ Khả nói.
“Vậy em có nói cho sư phụ của em biết Thất Tuyệt đao đang ở chỗ của anh không?” Diệp Khiêm nói.
“Đương nhiên là nói ah.” Hồ Khả đương nhiên nói.
“Thảm rồi, dựa theo tình hình xem ra, thanh Thất Tuyệt đao này là một món bảo bối a, em nói anh đi tới Vân Yên Môn, sư phụ em có thể cố ý làm khó dễ anh hay không, sau đó cướp đi Thất Tuyệt đao?” Diệp Khiêm nói.
“Anh đây là đang vũ nhục nhân cách của sư phụ em? Lại nói bậy nữa là em sẽ trở mặt đó.” Hồ Khả ngữ khí có một chút giận dữ.
“Tốt rồi tốt rồi, không nói chuyện tào lao nữa.” Diệp Khiêm nói, “Chuyện bên Đài Loan em cũng không cần nóng vội, người của anh đều ở bên đó, yên tâm đi, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Nếu như em không có chuyện gì thì hãy trở về một chuyến, anh rất nhớ em a. Huống hồ, quan hệ của chúng ta cũng phải để cho sư phụ em biết a? Thuận tiện anh đi qua cầu hôn luôn, đem chuyện hôn sự của chúng ta định ra a.”
“Chuyện này không giống tác phong của anh nha.” Hồ Khả nói, “Diệp Khiêm mà em quen biết là người không sợ trời không sợ đất, bây giờ lại vì việc nhỏ này mà lo lắng, một chút cũng không giống anh. Để xem đi, nếu có thời gian thì em sẽ trở về một chuyến, lại nói tiếp cũng thật lâu không gặp sư phụ rồi, có lẽ nên trở lại thăm lão nhân gia a.”