"Các vị, xin yên tĩnh một chút. Sau đây tôi sẽ hát một ca khúc tặng cho cô gái mà tôi yêu thích nhất, hi vọng cô ấy vĩnh viễn mỹ lệ. Tam sinh tam thế, tình này không thay đổi." Diệp Khiêm đi đến trước mặt đàn dương cầm ngồi xuống, vỗ vỗ microphone, tuyệt hảo nói. Hắn không có nói chính xác cô gái kia rốt cuộc là ai, chỉ là đem ánh mắt nhìn Tần Nguyệt, sau đó là Triệu Nhã, Hồ Khả.
Tam nữ cũng không khỏi có chút sửng sốt, các cô không có chú ý tới ánh mắt khác thường của Diệp Khiêm, chỉ có cảm giác ánh mắt của Diệp Khiêm là đang nhìn mình, trong nội tâm nhịn không được giống như có con nai đi loạn, phù phù phù phù nhảy không ngừng. Trong lòng Tần Nguyệt có chút mừng rỡ, bất quá trời sinh tính cách của cô lạnh lùng hơn nữa Diệp Khiêm lại là người ưa thích miệng lưỡi trơn tru, trong lúc nhất thời cô cũng không rõ ràng Diệp Khiêm đến cùng là nói thật hay là giả. Triệu Nhã với tư cách thiên kim đại tiểu thư con của chủ tịch Triệu Thiên Hào tập đoàn Thiên Nhai, chẳng những lớn lên xinh đẹp hơn nữa lại nhà giàu, người truy cầu cô tất nhiên là không ít, nghe qua lời tỏ tình cũng rất nhiều, nhưng giống như Diệp Khiêm ở nơi đông người thổ lộ thì lại chưa từng có, nói không cảm động đó là gạt người; bất quá, nhớ tới từ khi cùng Diệp Khiêm nhận thức, tên tiểu lưu manh này luôn trêu đùa mình, ti hảo cảm trong nội tâm Triệu Nhã lập tức không còn sót lại chút gì. Mà Hồ Khả thì lại càng là một mảnh mờ mịt, từ trước đến nay tuy cô ôn nhu điềm tĩnh nhưng cũng không thiếu người theo đuổi, tuy chưa từng có người nào khoa trương lớn mật giống như Diệp Khiêm, nhưng cô không rõ Diệp Khiêm vì cái gì lần đầu tiên gặp mình liền nói yêu mình, nếu như Diệp Khiêm không phải là hoa si, thì như vậy hắn đây là coi cô như một cái công cụ dùng để khiêu khích Triệu Nhã sao.
Diệp Khiêm cũng không biết tâm tư tam nữ, vừa rồi hắn bất quá chỉ là tùy ý nói đùa mà thôi. Những diễn viên trong phim, không phải thường xuyên có những màn biểu diễn như vậy sao, cho nên Diệp Khiêm mới không có trải qua suy nghĩ liền nói ra, không nghĩ tới vậy mà lại để cho đáy lòng tam nữ giống như Hoàng Hà dậy sóng.
Hắng giọng một cái, Diệp Khiêm bỗng nhúc nhích ngón tay, chậm rãi đàn lên. Lập tức, toàn bộ vũ hội một mảnh yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ca ưu nhã cùng âm thanh đàn dương cầm của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm hát chính là 《 Lí Hương Lan 》cùa ca sĩ Trương Học Hữu, trong miệng ngậm điếu thuốc thơm, thật đúng là có chút phong phạm của Châu Tinh Trì. Bất quá ánh mắt u buồn của Diệp Khiêm lại hoàn toàn bày ra. Diệp Khiêm hát ca không nhiều lắm, còn đàn dương cầm cũng chỉ biết có bài này mà thôi, đây là một lần chấp hành nhiệm vụ, Diệp Khiêm đi tham gia yến hội của một phú thương, giả mạo thành đại sư đàn dương cầm nên mới nhờ Jack dạy mình đàn bài hát này.
Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã không khỏi chấn động, các cô hoàn toàn không ngờ Diệp Khiêm vậy mà thật sự biết đánh đàn dương cầm, hơn nữa còn đàn hay như vậy. Kỳ thật, Diệp Khiêm đàn cũng không hay lắm, chỉ là tiếng ca tang thương cùng chất giọng khàn của hắn che đậy âm thanh đàn dương cầm nên mọi người không nhận ra mà thôi. Ngay tại lúc này, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã tựa hồ cảm giác được Diệp Khiêm hoàn toàn thay đổi thành một người khác, cảm giác được nổi ưu thương cùng cô đơn của hắn, cảm giác được hắn tựa hồ có chút không tầm thường. Hồ Khả đối với Diệp Khiêm biết rất ít, cho nên cũng không có kinh ngạc gì nhiều, nhưng cô cũng không bị tiếng ca của Diệp Khiêm làm cho khuynh đảo, cảm thấy Diệp Khiêm là người rất có mị lực.
Trong nội tâm Đặng Thành Long có một chút chột dạ rồi, kỹ thuật đàn dương cầm của hắn cùng Diệp Khiêm so sánh cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, hiện tại Diệp Khiêm lại phát huy hơn xa người thường, khiến cho hắn có một loại cảm giác áp lực vô cùng lớn. Hôm nay nếu hắn thua một tên bảo an trước mặt mọi người, đăc biệt là trước mặt Tần Nguyệt thì sau này hắn làm thế nào dám ra đường gặp người khác a.
Khúc nhạc chấm dứt, Diệp Khiêm rất thân sĩ khom eo một chút, đối với mọi người hành lễ, sau đó mới chậm rãi hướng tam nữ đi tới. Chỉ là, trước khi rời đi, Diệp Khiêm lặng yên không một tiếng động ở trên đàn dương cầm vỗ một cái thật mạnh. Động tác rất chậm, nhưng lực lượng lại không yếu. Tuy Diệp Khiêm không biết sử dụng nội công giống như tiểu thuyết võ hiệp, nhưng đối với khả năng khống chế ám kình thì vẫn nắm giữ một cách thuần thục, nhìn thì nhẹ nhàng chậm chạp kì thực đã đem tất cả dây đàn của đàn dương cầm phá hư toàn bộ.
Minh kình, mọi người ai cũng có thể có, nhưng là muốn vận dụng tự nhiên vậy thì cần phải được huấn luyện, thí dụ như các loại chiến đấu, cũng chỉ là để cho con người càng có thể thuần thục vận dụng kỹ xảo minh kình mà thôi. Mà ám kình thì khác, không phải chỉ cần tập luyện là có thể nắm giữ, mà trọng yếu là phương pháp. Giống như Vịnh Xuân Quyền của Hoa Hạ, kỳ thật sở dĩ có thể ở cự ly ngắn sử dụng thốn kính phát huy ra uy lực lớn như vậy, thật ra đó là một dạng của ám kình.
"Anh hát rất hay!" Lúc Diệp Khiêm đi đến vị trí ngồi, Tần Nguyệt nhu hòa nói.
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, tiến đến bên tai Tần Nguyệt nhỏ giọng nói: "Em có phải rất cảm động hay không? Cảm động đến nổi muốn lấy thân báo đáp?"
Tần Nguyệt có chút ảo não trừng Diệp Khiêm, tiểu tử này thật không hiểu phong tình, lúc này vậy mà lại có thể nói ra lời nói phá không khí như vậy. Tần Nguyệt vốn định cùng tiểu tử này nói chuyện tâm sự, nhưng nghe Diệp Khiêm nói vậy, cô không biết nên nói như thế nào nữa, đành phải ngậm miệng lại.
Diệp Khiêm có chút nhún vai, ánh mắt chuyển hướng Triệu Nhã, hắc hắc nở nụ cười, nói: "Hiện tại đã hối hận chưa? Em cũng đừng quên lời hứa của mình ah, tuy anh không phải rất quan tâm nụ hôn của em, bất quá vì chứng minh thắng lợi của anh, anh liền miễn cưỡng tiếp nhận a."
Triệu Nhã tức giận hừ một tiếng, nói: "Còn không có so xong đâu, làm sao anh biết mình nhất định sẽ thắng. Anh cũng không nhìn lại mà xem, anh vừa rồi ca hát quả thực giống quỷ rống sói tru, nếu như là lúc đêm hôm khuya khoắt, nói không chừng sẽ đem người ta dọa ra bệnh tim đi."
Diệp Khiêm không khỏi đổ mồ hôi, nha đầu kia thật đúng là con vịt chết mà còn mạnh miệng, bất quá Diệp Khiêm chắc thắng mười phần, nói: "Em bây giờ cứ việc nói đi, dù sao đợi tí nữa em thua đừng chơi xấu là được."
"Em mà sẽ chơi xấu? Thực buồn cười, Triệu Nhã em nói lời giữ lời, ai chơi xấu người đó là chó con." Triệu Nhã ngẩng lên đầu, quật cường nói.
Diệp Khiêm cũng lười cùng cô đấu võ mồm, dù sao rất nhanh có thể thấy kết quả. Ngẫm lại một hồi nũa sẽ thấy biểu hiện hối hận của Triệu Nhã, Diệp Khiêm đã cảm thấy thống khoái vô cùng, nhìn nha đầu kia về sau còn dám hung hăng càn quấy nữa hay không.
Đặng Thành Long hít một hơi thật sâu, chậm rãi hướng đàn dương cầm đi đến. "Bình tĩnh, bình tĩnh, mình sẽ không thua." Đặng Thành Long âm thầm tự động viên cho mình. Sau khi đến nơi, Đặng Thành Long rất thân sĩ đối với mọi người hành lễ, sau đó chậm rãi ngồi xuống, đem khúc phổ chuẩn bị xong, ngón tay của Đặng Thành Long chậm rãi đặt trên phím đàn đè xuống.