Làm xong thủ tục mua bán, Đặng Thành Long liền trở lại hội trường vũ hội. Khi nhìn thấy Tần Nguyệt lẳng lặng ngồi ở trong góc, Đặng Thành Long cuống quít đi tới.
"Tần Nguyệt, tại sao không đi khiêu vũ?" Lúc Đặng Thành Long đi đến bên cạnh Tần Nguyệt, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, sau đó nói với Tần Nguyệt.
Diệp Khiêm không có chút nào để ý tới hắn, nhàn nhã uống lấy rượu đỏ trong tay, thỉnh thoảng miệng còn chậc chậc một chút, phảng phất giống như không có nhìn thấy ánh mắt cừu hận của Đặng Thành Long.
"Không muốn nhảy." Tần Nguyệt lạnh lùng nói.
"Đặng đại thiếu gia, muốn cùng Nguyệt tỷ tỷ khiêu vũ à? Vậy thì phải xem biểu hiện của anh nha." Triệu Nhã có chút nở nụ cười nói. Tần Nguyệt quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Nhã, hiển nhiên là muốn ngăn cản nha đầu kia nói tiếp. Bất quá Triệu Nhã lại làm một bộ dáng không phát hiện, ánh mắt căn bản không nhìn Tần Nguyệt.
Đặng Thành Long tự nhiên cũng nhận thức Triệu Nhã, biết rỏ cô là khuê mật của Tần Nguyệt, nếu như mình muốn theo đuổi Tần Nguyệt thì cần phải có sự hỗ trợ của tiểu nha đầu này. Đặng Thành Long nịnh nọt nở nụ cười, nói: "Kính xin Triệu tiểu thư chỉ giáo!"
Triệu Nhã cũng không có hảo tâm muốn đi trợ giúp Đặng Thành Long theo đuổi Tần Nguyệt, cô chỉ không quen nhìn Diệp Khiêm, cho nên muốn lợi dụng Đặng Thành Long chỉnh Diệp Khiêm mà thôi. "Vậy anh nghe cho kỹ ah. Nguyệt tỷ tỷ chẳng những là đệ nhất mỹ nữ thành phố Thượng Hải của chúng ta, hơn nữa còn là đệ nhất tài nữ, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh, cho nên anh muốn mời Nguyệt tỷ tỷ khiêu vũ thì cần phải ở phương diện này hạ công phu. Ở chỗ đó không phải có đàn dương cầm sao, không bằng anh cùng tiểu tử này so thử một chút, ai đàn tốt thì có vinh hạnh cùng Nguyệt tỷ tỷ khiêu vũ một bài, như thế nào?" Triệu Nhã nở nụ cười xấu xa, vừa nói vừa nhìn Diệp Khiêm. Hiển nhiên cô cho rằng loại người lưu manh như Diệp Khiêm thì làm sao biết đàn dương cầm.
Quả nhiên, sau khi nghe xong lời Triệu Nhã nói, Diệp Khiêm có chút dở khóc dở cười, nói: "Em cố ý chơi anh đúng không? Em nhìn bộ dạng anh thế này là người có thể đánh đàn dương cầm sao?"
Tuy Đặng Thành Long đối với đàn dương cầm cũng không phải rất quen thuộc, đàn không được các ca khúc nổi tiếng, nhưng lúc đi học cũng học qua một ít, cho nên tự nhận so với Diệp Khiêm nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều. Sau khi nghe được lời Diệp Khiêm nói, Đặng Thành Long càng có thêm lòng tin, khinh miệt nói: "Như thế nào? Anh sợ? Nếu như anh sợ thì quên đi, chỉ cần chính miệng anh nhận thua, thì không cần phải tỷ thí nữa."
Diệp Khiêm vốn tưởng rằng Tần Nguyệt nhất định sẽ đứng ra ngăn cản, thế nhưng mà sự thật lại ra ngoài ý định, Tần Nguyệt vậy mà cũng không nói lời nào, cũng không biết trong lòng cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì. Bất quá, Diệp Khiêm có thể khẳng định, cho dù Đặng Thành Long có thắng được trận đấu, thì đoán chừng cô ấy cũng sẽ không cùng hắn khiêu vũ. Diệp Khiêm cũng không rõ Tần Nguyệt đối với hắn rốt cuộc là loại tình cảm gì.
"Có người muốn làm rùa đen rút đầu nha." Triệu Nhã ở một bên thêm mắm thêm muối nói.
"Em đừng kích thích anh, vô dụng mà thôi. Thắng cũng không có chỗ tốt gì, dù sao cho dù anh không thể thắng, thì Nguyệt Nguyệt cũng sẽ cùng anh khiêu vũ, anh cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện. Em nói có phải không? Nguyệt Nguyệt!" Diệp Khiêm nói xong, tranh thủ thời gian tiến đến bên tai Tần Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Giúp anh với, anh cũng không muốn mất mặt a."
Tần Nguyệt ranh mãnh nở nụ cười, nói: "Hôm nay em không muốn khiêu vũ, cho nên không quản các anh là người nào thắng, thì em cũng sẽ không khiêu vũ với các anh."
Chuyện cho tới bây giờ, đã không phải là có thể cùng Tần Nguyệt nhảy một ca khúc đơn giản như vậy, Đặng Thành Long cảm thấy lúc này chính là một cơ hội tốt để nhục nhã Diệp Khiêm, hắn không muốn bỏ qua cơ hội này a. "Không bằng chúng ta đổi phần thưởng khác, tin tưởng Diệp tiên sinh cũng không muốn trước mặt Tần Nguyệt thất lễ a?" Đặng Thành Long nói.
"Cũng tốt, ý nghĩ này là do Triệu Nhã nghĩ ra, vậy thì lấy nàng làm tiền đặt cược a. Ai thắng có thể đạt được nụ hôn của Nhã nhi." Tần Nguyệt tâm trả thù thật đúng là không nhỏ, rất nhanh liền đem mục tiêu chuyển hướng về phía Triệu Nhã.
Triệu Nhã nghe xong lời Tần Nguyệt nói, không khỏi chấn động, nụ hôn đầu của mình cứ như vậy tùy tùy tiện tiện đưa ra ngoài sao? Nếu như Diệp Khiêm thắng thì mình phải làm sao bây giờ? Chẳng lẻ đem nụ hôn đầu của mình hiến cho tên tiểu lưu manh này sao? Bất quá, tuy tên tiểu lưu manh Diệp Khiêm có chút đáng ghét, nhưng so với Ngụy Thành Long thì tốt hơn nhiều, nếu như nhất định phải lựa chọn thì Triệu Nhã nhất định sẽ lựa chọn Diệp Khiêm. Chỉ là, nếu như mình quả thật làm như vậy, chẳng phải là về sau sẽ khiến cho tên tiểu lưu manh này giễu cợt mình cả đời mình sao. "Không được, không được, như thế nào vô duyên vô cớ lấy em làm tiền đặt cược a, không được, tuyệt đối không được." Triệu Nhã cuống quít nói.
Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, nói: "Nha đầu, em không phải là sợ hãi chứ? Kỳ thật anh cũng không thích được em hôn, đã em không muốn, vậy coi như xong."
Nhìn bộ dạng có cũng được không có cũng không sao của Diệp Khiêm, Triệu Nhã cảm thấy không cam lòng, hung hăng cắn răng, nói: "Đánh cuộc thì đánh cuộc, ai không dám thì chính là con chó con."
"Hay là thôi đi, như vậy em sẽ chịu nhiều thiệt thòi ah. Em là thiên kim tiểu thư, nếu như chuyện này truyền đi, về sau em như thế nào có thể đi gặp người khác a." Diệp Khiêm nói.
Nghe Diệp Khiêm nói như vậy, Triệu Nhã càng thêm khẳng định la Diệp Khiêm đang sợ hãi, trong nội tâm càng kiên định ý nghĩ của mình. Chỉ cần có thể để cho Diệp Khiêm xấu mặt, mình có thể trả bằng bất cứ giá nào. Dù sao, đến lúc đó nếu Đặng Thành Long thắng thì mình tìm lấy cớ thoái thác là được rồi, hơn nữa, Đặng Thành Long thích Tần Nguyệt, hắn cũng nhất định không dám ở trước mặt Tần Nguyệt hôn mình. "Như thế nào? Anh sợ hả? Được a, chỉ cần anh thừa nhận chính mình là con chó con là được." Triệu Nhã đắc ý nói.
"Đánh cuộc thì đánh cuộc, đợi tí nữa thua em cũng không nên khóc nhè a." Diệp Khiêm nói.
"Anh mới khóc nhè." Triệu Nhã nói, "Đặng đại thiếu gia, anh cũng đừng có làm cho Nguyệt tỷ tỷ thất vọng nha."
"Triệu tiểu thư xin yên tâm, tuy tôi không phải là đại sư đàn dương cầm, thế nhưng mà cùng hắn so sánh, thì tôi có mười phần thắng chắc ah." Ngụy Thành Long đắc ý nói.
Trong cả quá trình, Hồ Khả vẫn luôn mỉm cười nhìn bọn họ, một câu cũng không có nói. Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khiêm, Hồ Khả đã đối với hắn tràn ngập tò mò, cô rất muốn biết Diệp Khiêm đến cùng là có mị lực gì, lại có thể khiến cho Tần Nguyệt đối với hắn có hảo cảm. Kỳ thật, lúc ở nhà, cô cũng nghe Triệu Nhã nhắc tới Diệp Khiêm vô số lần, hơn nữa cô còn rất kinh ngạc vì người nam nhân này nếu là hôn phu của Triệu Nhã, thì sao lại ở cùng một chỗ với Tần Nguyệt? Cho nên, từ lúc bắt đầu đấu giá hội đến bây giờ, Hồ Khả một mực đều không có nói gì, trên cơ bản đều cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Diệp Khiêm, hi vọng có thể từ nhất cử nhất động của Diệp Khiêm tìm ra một chút sơ hở nào đó.
"Ai lên trước?" Đặng Thành Long hỏi.
"Tôi trước a!" Diệp Khiêm buông chén rượu trong tay, chậm rãi đứng lên. Hắn cũng không có nghĩ đàn trước là thiệt thòi, tuy Diệp Khiêm chưa tính là nhân vật đại trí tuệ, nhưng ý đồ xấu thì rất nhiều. Lúc Đặng Thành Long hướng hắn khiêu chiến, kỳ thật Diệp Khiêm cũng đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi.