Chương 66: Chữ Tín

Lí Hạo hơi sững sờ, ngạc nhiên nói: "Nhị ca, anh đừng nói với em là tối hôm qua anh thật sự đã vượt ngục nha?" Kỳ thật lúc ở đồn cảnh sát Lí Hạo đã hoài nghi rồi, Dương Vĩ cùng Tôn Tể Sinh đều không cần phải nói dối, nếu như Diệp Khiêm không có vượt ngục mà bọn họ lại nói hắn vượt ngục, thì đối với bọn họ cũng không có chỗ tốt gì hết? Giải thích duy nhất chính là, tối hôm qua Diệp Khiêm thật sự đã vượt ngục, chỉ là không biết nguyên nhân gì rồi lại trở về.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Nếu như tao không đi ra, thì làm sao biết là ai đang ở sau lưng hãm hại tao a? Làm sao có thể quay giáo một kích."

"Anh biết chuyện này là do ai làm đúng không?" Lí Hạo có chút mừng rỡ hỏi.

"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Phó bí thư thị ủy Âu Dương Thành, bất quá những ngày an nhàn của ông ấy chỉ sợ cũng không dài nữa rồi."

"Quả nhiên là ông ấy." Lí Hạo nói, "Nhị ca, anh hãy nói cho em biết tại sao Âu Dương Thành phải đối phó anh a? Hai người có phải có..." Lí Hạo vốn định nói, hai người có phải có giao dịch nào đó hay không, thế nhưng mà lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống. Tuy lúc trước Diệp Khiêm vì hắn mà đâm vị đại ca xã hội đen kia bị thương, nhưng Lí Hạo thủy chung không tin Diệp Khiêm sẽ làm gì trái pháp luật, cũng không tin hắn sẽ cùng Âu Dương Thành cấu kết với nhau làm việc xấu.

"Mày là muốn hỏi tao cùng Âu Dương Thành có bí mật gì không muốn người ngoài biết có phải không?" Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói, "Mày cũng biết, tao vừa trở về mới có vài ngày, tao làm sao biết được Âu Dương Thành là ai. Ông ấy sở dĩ hãm hại ta, đơn giản là bởi vì Âu Dương Thiên Minh con của ông ấy."

"Âu Dương Thiên Minh? Hai người đã đánh nhau sao?" Lí Hạo hỏi.

Diệp Khiêm gật gật đầu, đem chuyện đã xảy ra ở quán bar Cuồng Say nói đơn giản một chút, sau đó lại đem chuyện Hứa Nhã Oánh vu oan mình nói một lần. Lí Hạo sau khi nghe xong, lập tức hưng phấn không thôi, kích động nói: "Nhị ca, nếu như lời anh nói đều là sự thật, vậy thì lần này Âu Dương Thành cho dù không bị song quy thì chỉ sợ cũng sẽ bị điều đi nơi ghẻ lạnh. Em lập tức phái người đi đem Hứa Nhã Oánh mang về cục cảnh sát, có cô ấy làm chứng, anh có thể bình yên vô sự."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Lúc ghi khẩu cung tại phân cục, tao cố ý cũng không nói gì, kỳ thật đêm đó có người có thể làm chứng cho tao, chứng minh tao căn bản không có khả năng đi giết người."

"Là ai?" Lí Hạo hỏi.

"Cụ thể là người nào tao cũng không rõ ràng, tao chỉ biết ông ấy tên là Triệu Thiên Hào." Diệp Khiêm nói.

"Triệu Thiên Hào?" Lí Hạo kinh ngạc nói, "Anh nói là chủ tịch Triệu Thiên Hào của tập đoàn Thiên Nhai sao?"

"Cái gì? Ông ấy là chủ tịch tập đoàn Thiên Nhai hả?" Diệp Khiêm có chút sửng sốt, không nghĩ tới vậy mà lại là ông chủ của mình ah, chính mình vậy mà không có phát hiện.

"Anh vừa trở về, cho nên không biết Triệu Thiên Hào cũng rất bình thường. Tại thành phố Thượng Hải, Triệu Thiên Hào của tập đoàn Thiên Nhai tuyệt đối đứng hàng Top 3, bản thân ông ấy tại thành phố Thượng Hải đã đủ sức để hô phong hoán vũ rồi, coi như là bí thư thị ủy nhìn thấy ông ấy, thì cũng thập phần khách khí." Lí Hạo nói.

Diệp Khiêm có chút nhếch miệng, ngưu bức như vậy, còn không phải là bị người đuổi giết, thiếu chút nữa liền cái mạng nhỏ cũng bị mất. Bất quá Diệp Khiêm lại biết Lí Hạo nói cũng không giả, đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, cho dù Triệu Thiên Hào có ngưu bức thì thế nào, chẳng lẽ không có mấy đối thủ ngưu bức sao?

"Nhị ca, anh như thế nào không nói sớm a, hại em lo lắng lâu như vậy. Có Triệu Thiên Hào làm chứng cho anh, thì coi như là Âu Dương Thành cũng không có biện pháp bắt anh a." Lí Hạo hưng phấn nói.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Nếu như không phải như vậy, thì tao sao có thể bắt được Âu Dương Thành? Vương phó bí thư đối với lễ vật của tao có thoả mãn hay không?"

Lí Hạo hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Nhị ca, hồ sơ phạm tội của Âu Dương Thành là anh đặt ở nhà Vương phó bí thư?"

Tuy không phải tự mình ra tay, nhưng lại cũng không xê xích gì nhiều. Gật gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Tam đệ, đã mày cùng Vương phó bí thư quen thuộc như vậy, có thể hay không an bài thời gian để cho tao cùng Vương phó bí thư gặp mặt một lần?"

"Không có vấn đề, cho dù Nhị ca không nói, Vương phó bí thư cũng rất muốn gặp anh một lần." Lí Hạo nói. Dừng một chút, Lí Hạo lại nhịn không được nói: "Nhị ca, em phát hiện em càng ngày càng nhìn không thấu anh rồi. Tám năm này anh đến cùng là đi địa phương nào?"

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Mày chỉ cần biết rằng tao là nhị ca của ngươi, tao vĩnh viễn cũng sẽ không hại mày, như vậy là đủ rồi."

Gật gật đầu, Lí Hạo cũng không có hỏi lại, trong nội tâm âm thầm thề, về sau không bao giờ hỏi nữa. Làm huynh đệ, chú ý chính là một chữ "Tín", mặc kệ Diệp Khiêm tám năm này ở địa phương nào, làm chuyện gì, Lí Hạo tin tưởng Diệp Khiêm vĩnh viễn đều là Nhị ca của mình, vĩnh viễn cũng sẽ không hại mình.

Đã đến chỗ khu cục công an của Lí Hạo, Diệp Khiêm dĩ nhiên giống như là về đến nhà vậy, không có bất kỳ thẩm vấn, cũng không có đem hắn giam giữ vào trong phòng giam. Nếu như là người không biết, còn tưởng rằng Diệp Khiêm là cảnh sát mặc thường phục. Đã có Lí Hạo tầng quan hệ này, những cảnh sát của cục cảnh sát đối với Diệp Khiêm tự nhiên cũng sẽ không làm khó dễ, hơn nữa lại còn khách khí cùng Diệp Khiêm trêu chọc khoác lác, đâu có xem Diệp Khiêm là nghi phạm đối đãi.

Đêm nay phải cùng Tần Nguyệt đi tham gia vũ hội do Đặng Thành Long tổ chức, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không bỏ qua rồi, lúc này hắn mới gọi điện thoại cho Triệu Thiên Hào, đem chuyện nói đơn giản một lần. Triệu Thiên Hào cũng không nói gì, chỉ là đơn giản quẳng xuống một câu, "Để tôi gọi điện thoại!" Về sau liền cúp điện thoại. Diệp Khiêm đương nhiên biết rõ ý tứ của Triệu Thiên Hào, ông ấy nhất định là mượn nhờ mạng lưới quan hệ của ông ấy, giúp hắn nói chuyện.

Có Triệu Thiên Hào tự mình làm chứng cho Diệp Khiêm, hơn nữa còn có mạng lưới quan hệ củaTriệu Thiên Hào, còn có Hứa Nhã Oánh làm chứng, Diệp Khiêm rời khỏi cục cảnh sát là chuyện đơn giản. Diệp Khiêm cũng không phải người ngu, đêm đó lúc hỏi Hứa Nhã Oánh đã lặng lẽ thu âm lại, cái này dùng để uy hiếp Hứa Nhã Oánh nếu như cô ấy không thành thật khai báo, thì sẽ đem băng ghi âm này giao cho Âu Dương Thiên Minh, hơn nữa cũng có thể xem nó là chứng cớ. Âu Dương Thiên Minh là người nào, Hứa Nhã Oánh thế nhưng mà hết sức rõ ràng, nếu như Diệp Khiêm thật sự đem băng ghi âm đưa cho hắn, thì chỉ sợ cô sẽ không thấy được mặt trời mọc ngày hôm sau. Cho nên, lúc Lí Hạo phái ra nhân viên cảnh sát đến nhà cô, cô không chút do dự liền theo chân bọn họ trở về cục cảnh sát.

Về phần Vương Bình bên kia, động tác cũng rất nhanh, sau khi Lí Hạo rời khỏi không có bao lâu, Vương Bình gọi mấy số điện thoại ra ngoài, lập tức tất cả tạp chí, báo chí lớn nhao nhao đưa tin Âu Dương Thành mượn nhờ chức vụ tham ô nhận hối lộ, công nhiên ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia. Cùng một thời gian, Ban Thanh Tra Kỷ Luật cũng đem Âu Dương Thành mang về Ban Thanh Tra Kỷ Luật uống trà.

Vương Bình những năm nay rất ít xuất hiện, thế nhưng mà cũng không có nghĩa là ông ấy chuyện gì cũng không có làm, bất quá chỉ là giấu tài mà thôi, hôm nay các loại quan hệ mà ông ấy vất vã kiến tạo rốt cuộc có thể phát huy công dụng.