Lí Hạo bất đắc dĩ nở nụ cười, tính tình của Diệp Khiêm vẫn không thay đổi, vẫn một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi. Bất quá Lí Hạo thế nhưng biết rõ, chuyện này không có nghĩa là Diệp Khiêm khờ dại, chẳng những không phải như thế, trong suy nghĩ của Lí Hạo, Diệp Khiêm cũng được xem là một thiên tài. Hắn nhớ rõ lúc trước, sau khi Diệp Khiêm bỏ học, lúc hắn học tập gặp vài đề bài khó không tìm ra đáp án, Diệp Khiêm chỉ cần đơn giản xem vài ví dụ mẫu, liền có thể đem đề bài giải ra. Lí Hạo rất rõ ràng, nếu như lúc trước Diệp Khiêm không buông bỏ việc học, thì thành tựu của Diệp Khiêm khẳng định cao hơn hắn rất nhiều.
"Nhị ca, lần này anh như thế nào lại dẫn xuất ra phiền toái lớn như vậy ah." Lí Hạo lo lắng nói.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Tam đệ, mày yên tâm đi, tao không có việc gì. Tao không có giết người thì sợ cái gì ah."
"Anh cho rằng anh nói một câu không có giết người là mọi chuyện có thể xong xuôi sao? Anh có biết chuyện của anh rất phiền toái không? Anh có biết là em rất lo lắng cho anh không?" Vương Vũ nhớ tới tên hỗn đản này vậy mà lại để cho cô lo lắng hãi hùng, trong nội tâm có vô số oán khí, cô đường đường là thiên kim của phó bí thư thị ủy, Ngôi Sao Tương Lai của cục cảnh sát, như thế nào hết lần này tới lần khác luôn vì tên tiểu hỗn đãn này lo lắng hãi hùng.
Nghe ngữ khí kích động của Vương Vũ, Lí Hạo cùng Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt. Lí Hạo nhìn Vương Vũ, lại nhìn Diệp Khiêm, không khỏi nở nụ cười mập mờ, hiển nhiên là trong nội tâm đã đại khái đoán ra chuyện gì. Diệp Khiêm ngược lại có chút mờ mịt, nha đầu kia không phải một mực đều rất chán ghét mình sao? Tối hôm qua hành động của cô ấy đã có chút kỳ quái rồi, hôm nay tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ nói là mị lực của mình quá lớn, cô gái nhỏ bị sự hấp dẫn của mình khuất phục?
Sau khi nói xong, nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm cùng Lí Hạo, Vương Vũ chợt cảm thấy ngượng ngùng, trong nội tâm giống như có con nai đi loạn, phù phù phù phù nhảy loạn, âm thầm nói: "Tiểu đồ đần, mày có phải quá mê trai không, sao có thể nói với người khác như vậy a."
Người ta có ý tốt, Diệp Khiêm cũng không thể không tỏ vẻ, ha ha nở nụ cười, nói: "Anh biết rỏ, chỉ là anh không biết nên làm thế nào báo đáp em thôi, hay là lấy thân báo đáp được không?"
Vương Vũ hung hăng liếc Diệp Khiêm một cái, cũng không có nói gì nữa.
Lí Hạo xoay người, nhìn Hồ Dược nói: "Người tôi sẽ mang đi, sau đó tôi sẽ phái người tới gặp ông tiến hành thủ tục giao tiếp. Có vấn đề gì không?" Tuy nói là thương lượng cùng Hồ Dược, thế nhưng mà trong lời nói cũng không có nửa phần ý tứ như vậy.
Hồ Dược nào dám nói chữ không, Diệp Khiêm là củ khoai lang nóng phỏng tay, có thể để cho hắn nhanh chóng rời khỏi mình là thỏa đáng nhất, nếu không không chừng chính mình ngày nào đó cũng bị thằng này gây tai họa.
Lí Hạo nhẹ gật đầu, cùng với Diệp Khiêm hướng bên ngoài cục cảnh sát đi tới. Đi được nửa đường, Diệp Khiêm bỗng nhiên xoay người nhìn Dương Vĩ cùng Tôn Tể Sinh nở nụ cười, cũng không nói gì. Ở bên trong nụ cười kia tràn đầy tà khí, để cho Dương Vĩ cùng Tôn Tể Sinh nhịn không được rùng mình một cái.
Mọi người sau khi thấy Lí Hạo cùng Diệp Khiêm lái xe rời khỏi cục cảnh sát, liền quay người trở lại trong cục cảnh sát. Chỉ có Vương Vũ, vẫn ngơ ngác đứng tại cửa ra vào, nhìn xem bóng lưng của Diệp Khiêm rời đi không nói một lời, phảng phất là thê tử tiễn đưa phu quân đi tòng quân vậy.
"Nhị ca, anh sao lại biết Tiểu Vũ? Em thấy hình như em ấy đối với anh rất có hảo cảm nha." Trên đường, Lí Hạo nhịn không được tò mò hỏi.
"Lần đầu tiên là tao giúp Vương Vũ bắt được một tên trộm, lần thứ hai là vì chuyện của Tăng Đại Phú nên bị con nhỏ đó bắt đến cục cảnh sát, lần này hẳn là lần thứ ba, lại bị con nhỏ đó bắt thêm lần nữa. Nhất định là đời trước tao đã thiếu nợ Vương Vũ, nếu không như thế nào mỗi lần nhìn thấy con nhỏ đó đều không có chuyện tốt." Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười, nói.
Lí Hạo ha ha nở nụ cười, nói: "Nhị ca, em thấy nha đầu Tiểu Vũ kia giống như đối với anh rất có hảo cảm nha. Em quen biết Tiểu Vũ thời gian dài như vậy, còn chưa thấy qua em ấy đối với nam nhân nào có sắc mặt tốt, chỉ có anh ngoại lệ ah."
"Đừng, tao cùng Vương Vũ chính là Thiên Lôi Địa Hỏa, không thể trở thành một khối được. Ngược lại là mày, giống như cùng con nhỏ đó rất quen thuộc, hai người quen biết nhau hả?" Diệp Khiêm hỏi.
Gật gật đầu, Lí Hạo nói: "Cha của Tiểu Vũ đối với em có ơn tri ngộ, nếu như không có ông ấy, thì chỉ sợ em cũng sẽ không có ngày hôm nay. Cho nên em thường xuyên đến nhà ông ấy, thời gian dài, nên cũng quen thuộc với Tiểu Vũ."
"Ừ? Nha đầu kia còn có người cha ngưu bức?" Diệp Khiêm có chút tò mò hỏi, điểm ấy hắn thật đúng là không có nhìn ra, Vương Vũ ngược lại là cùng những quan nhị đại khác không giống, không có mượn quyền thế của phụ thân diễu võ dương oai. Chỉ cần là điểm ấy, hảo cảm của Diệp Khiêm đối với cô ấy lại tăng thêm nhiều.
"Cha của em ấy là phó bí thư thị ủy Vương Bình, anh vừa trở về, có khả năng còn chưa biết." Lí Hạo nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, thật không ngờ Lí Hạo vậy mà là người của Vương Bình, sớm biết như vậy, thì mình nên đem hồ sớ của Âu Dương Thành giao cho Lí Hạo để cho hắn chuyển giao cho Vương Bình rồi, như vậy cũng có thể giúp Lí Hạo một tay nha. "Thật đúng là không có nhìn ra nha." Diệp Khiêm nói, dừng một chút, Diệp Khiêm đột nhiên hỏi: "Tam đệ, hôm nay là thứ mấy a?"
"Chủ nhật a, làm sao vậy?" Lí Hạo kinh ngạc nhìn xem Diệp Khiêm nói.
Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Đêm nay tao còn phải đi tham gia một cái vũ hội, ha ha."
"Nhị ca, em nói ra anh cũng đừng trách em. Bây giờ dù sao anh vẫn bị tình nghi là kẻ giết người, tuy em không tin anh làm như vậy, nhưng bản án đã tiến hành đến một bước này, anh tạm thời không thể rời khỏi cục cảnh sát, trừ phi vụ án triệt để hoàn tất. Sáng nay Vương phó bí thư đã gọi em tới, hỏi chuyện của anh, ông ấy cho rằng anh có thể là bị người ra hãm hại, chỉ là bây giờ không có bất kỳ căn cứ chính xác gì. Nhị ca, anh có biết mình đã đắc tội với người nào không? Có người nào muốn hãm hại anh không?" Lí Hạo nói. Một bên là người từ nhỏ mình luôn tôn kính, luôn một mực che chở cho mình, một bên lại có khả năng liên lụy tới đấu tranh giữa các hệ phái, Lí Hạo thật sự có chút khó xử.
Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Lí Hạo, nói: "Tao hiểu rỏ, nhị ca chỉ muốn hỏi mày một câu, nếu như tao là kẻ giết người thì mày sẽ làm gì? Là chấp pháp như sơn? Hay là tình nghĩa như trước?"
Dừng một chút, Lí Hạo nói: "Nhị ca, cho dù anh thật sự là tội phạm giết người, em cũng sẽ đem hết toàn lực cứu anh. Chỉ là, nếu như em cứ như vậy thả anh rời khỏi cục cảnh sát thì chẳng những không cưu được anh, mà còn có khả năng đem chuyện này càng làm cho hỏng bét."
Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm hỏi: "Mày không sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mày sao?"
"Nếu như không có Nhị ca thì em cũng sẽ không có ngày hôm nay. Cái gì mà tiền đồ, trong mắt em căn bản không thể cùng Nhị ca so sánh." Lí Hạo kiên định nói.
"Mày cũng đừng có nói như vậy, mày có thể có được như ngày hôm nay, tất cả đều là do sự cố gắng của bản thân mày, cùng tao không có nửa xu quan hệ. Bất quá, có những lời này của mày là đã đủ rồi. Mày yên tâm, vô luận lúc nào thì Nhị ca cũng đều sẽ không hại mày, vô luận là đường đường chính chính rời khỏi cục cảnh sát, hay là vượt ngục đào tẩu, đều là chuyện đơn giản không cần phải lo lắng." Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Lí Hạo nói.