"Diệp Khiêm, người bị tình nghi giết người tối hôm qua đã vượt ngục!" Dương Vĩ vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, hắn thậm chí có thể tưởng tượng lúc Diệp Khiêm bị hắn đánh gục tại chỗ.
Vương Vũ xem thường nhìn tên tiểu nhân này, nhưng trong nội tâm lại loạn không thôi, âm thầm mắng: "Cái đồ đần này, sao có thể làm như vậy? Đây không phải là cho bọn họ có cớ đối phó anh sao?" Bất quá lúc này lại không phải lúc trách cứ Diệp Khiêm, Vương Vũ hung hăng trợn mắt nhìn cảnh sát trực ban, quát: "Tối hôm qua là anh trực ban, anh sao có thể để cho nghi phạm đào tẩu? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Cảnh sát trực ban thấy dáng vẻ phẫn nộ của Vương Vũ, đáy lòng có một chút sợ hãi, sự cường hãn của Vương Vũ hắn rất rõ ràng. Toàn bộ cảnh đội, người có thể so chiêu cùng Vương Vũ không nhiều, hơn nữa nha đầu kia thuộc về phần tử bạo lực điển hình, mỗi lần phạm nhân bị cô bắt hơn phân nửa toàn thân đều là vết thương, đương nhiên, Diệp Khiêm là ngoại lệ. "Tối hôm qua lúc tôi đang trực ban, thì nghi phạm bỗng nhiên nói bụng của mình đau, vì vậy tôi liền đi qua đó xem, ai biết nghi phạm lại thừa dịp lúc tôi không để ý liền đem tôi đánh ngất xỉu, sau đó vượt ngục. Chờ khi tôi tỉnh lại, thì trời cũng sắp sáng rồi, cho nên đành phải đợi đến lúc cục trưởng đến mới nói lại cho ông ấy biết." Tôn Tể Sinh nói.
Kỳ thật đối với chuyện của Diệp Khiêm, trong nội tâm của Tôn Tể Sinh vẫn có một ít áy náy, đối mặt với sự áp bách của Dương Vĩ, hơn nữa đủ loại hấp dẫn, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn vẽ đường cho hươu chạy.
Nghe xong lời Tôn Tể Sinh nói, Hồ Dược quả thật là muốn tức điên lên, tên tiểu tử này chẳng lẽ không rõ tầm quan trọng của Diệp Khiêm sao? Nếu như Diệp Khiêm chạy thoát, người ở trên trách tội xuống, thì chỉ sợ ngay cả chức quan của mình cũng khó bảo toàn. Tiểu tử này ngược lại không lo lắng a, lúc ấy còn không gọi điện thoại cho mình, thậm chí còn kiên nhẫn đợi đến lúc hừng đông mới đến nói với mình, hiện tại mình biết đi đâu để bắt Diệp Khiêm lại a? Thời gian một buổi tối, người ta đều có thể chạy đến đảo Hải Nam rồi. Bất quá hiện tại cũng không phải là lúc trách cứ Tôn Tể Sinh, mình vẫn nên tìm cách ứng phó với thượng cấp như thế nào a.
Lúc này, điện thoại của Hồ Dược bỗng nhiên vang lên, lấy ra nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sắc mặt của Hồ Dược lập tức biến thành dị thường khó coi. Chuyện này, tuy Hồ Dược từ đầu tới đuôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng đoán ra một ít, dù sao cũng là tiểu tử Diệp Khiêm kia không may, đắc tội người không nên đắc tội. Bây giờ lại đem phiền toái lan sang mình, trong nội tâm Hồ Dược cảm thấy thật biệt khuất. Sau khi bắt máy, Hồ Dược cẩn thận từng li từng tí nói: "Phó bí thư Âu Dương, ngài gọi tôi có chuyện gì không?"
"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, tên nghi phạm gọi là Diệp Khiêm thế nào rồi?" Phía đối diện truyền đến âm thanh của Âu Dương Thành.
Hồ Dược xoa xoa mồ hôi trên trán, run run rẩy rẩy nói: "Dạ thưa phó bí thư Âu Dương, thật sự có lỗi, thuộc hạ của tôi vậy mà lại để cho nghi phạm tối hôm qua vượt ngục chạy trốn. Ngài... Ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức tổ chức nhân mã toàn cục truy bắt Diệp Khiêm về quy án."
Lại để cho Hồ Dược nghi hoặc chính là, sau khi nghe lời hắn nói, Âu Dương Thành tựa hồ cũng không có giật mình, mà thản nhiên nói: "Tiểu Hồ a, đây chính là do anh sơ sẩy a, sao có thể lại để cho nghi phạm đào tẩu? Nhất định phải mau chóng đem nghi phạm bắt về quy án, biết không? Bất quá các anh cũng phải chú ý thủ đoạn, chúng ta là quốc gia dân chủ, đối phương một ngày không có bị tòa án chính thức khởi tố, vậy thì vẫn là công dân của quốc gia, cho nên lúc bắt phải nên nắm chắc mức độ."
Nghe Âu Dương Thành nói như vậy, Hồ Dược càng là một đầu hắc tuyến, mờ mịt vô cùng, hắn như thế nào cũng không ngờ Âu Dương Thành sẽ nói như vậy. Ngày hôm qua thế nhưng mà còn nghiêm túc hạ lệnh, một khi nghi phạm phản kháng thì phải đánh gục ngay tại chỗ, nhưng bây giờ, lại nói như vậy. Chẳng lẽ ông ấy đã uống nhầm thuốc? Hồ Dược bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tư của lãnh đạo thật đúng là khó cân nhắc a, mỗi ngày mỗi biến hóa. Bất quá cũng may Âu Dương Thành tựa hồ cũng không có ý tứ truy cứu trách nhiệm của mình, trong nội tâm Hồ Dược cũng nhẹ nhàng thở ra, liên tục đáp ứng vài tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Hồ Dược nhìn lướt qua cảnh sát ở bên trong cục, quát: "Đều còn đứng ngây đó làm gì? Còn không nhanh đem nghi phạm bắt trở lại! Bất quá các anh phải chú ý, ngàn vạn không nên sử dụng súng, biết không? Chúng ta phải bắt sống nghi phạm, sau đó để cho nghi phạm tiếp nhận phán quyết của pháp luật."
Dương Vĩ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hồ Dược, hoàn toàn không rõ tình thế tại sao lại phát triển như vậy, Âu Dương Thiên Minh không phải đã cùng mình thương lượng qua, để cho mình cố ý lộ ra sơ hở để cho Diệp Khiêm vượt ngục, sau đó lại lại để cho cha của hắn đối với phía dưới gây áp lực, sau đó mình lúc bắt Diệp Khiêm sẽ tại chỗ đánh gục. "Cục... Cục trưởng, ngài... Ngài có phải tính sai rồi hay không? Diệp Khiêm là tội phạm vượt ngục, hơn nữa..." Dương Vĩ nói.
Thế nhưng mà lời còn chưa nói hết, liền bị Hồ Dược đánh gãy, "Cái gì tính sai hay không tính sai? Tôi bảo các anh làm thế nào, thì các anh liền làm như thế đó? Đây là mệnh lệnh của thượng cấp, còn không mau đi."
Vương Vũ cùng Dương Vĩ đồng dạng có chút kinh ngạc, dựa theo tình hình ngày hôm qua, đối phương rõ ràng là muốn dồn Diệp Khiêm vào chỗ chết, thế nhưng mà vì cái gì chỉ sau một buổi tối bỗng nhiên liền cải biến chú ý? Chẳng lẽ đã xảy ra biến cố gì? Bất quá bất kể như thế nào, chuyện này đối với Diệp Khiêm mà nói là một chuyện tốt.
Lúc người ở đồn công an chuẩn bị xuất phát, khu cục trưởng cục công an Lí Hạo vẻ mặt nghiêm túc đi đến. Hồ Dược cuống quít đón tiếp, phó bí thư thị ủy tuy là quan lớn, thế nhưng mà dù sao cũng không phải là lãnh đạo trực tiếp của mình, mà Lí Hạo lại bất đồng, đây chính là lãnh đạo trực tiếp a. "Lý cục, như thế nào có thời gian rãnh đến đây thị sát?" Hồ Dược đi lên, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lí Hạo, cẩn thận từng li từng tí nói.
"Nghe nói ngày hôm qua các anh đã bắt một nghị phạm giết người có phải hay không?" Lí Hạo hướng bên trong cục cảnh sát đi vào, nói.
Hồ Dược đầu đầy hắc tuyến, chính mình như thế nào hồ đồ như vậy a, Diệp Khiêm chính là huynh trưởng của Lý cuc, mình lại đem Diệp Khiêm bắt lại, Lý cục như thế nào không quan tâm? "Vâng... Là có chuyện như vậy, Lý cục, tôi đây cũng chỉ dựa theo phân phó của thượng cấp, thi hành mệnh lệnh." Hồ Dược đem tất cả trách nhiệm đều đẩy ra ngoài.
"Hừ!" Lí Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Thượng cấp rất xem trọng chuyện này, Vương phó bí thư đã hạ lệnh, để cho tôi đem nghi phạm đưa đến tổng bộ giam giữ."
Hồ Dược không khỏi chấn động, thậm chí ngay phó bí thư Vương Bình gần đây ít xuất hiện cũng nhúng tay vào chuyện này rồi, xem ra chuyện này là càng náo càng lớn. Hồ Dược ở trong quan trường lăn lộn thời gian cũng không ngắn, đối với mối quan hệ giữa Vương Bình cùng Âu Dương Thành cũng biết một chút, nghĩ thầm, chỉ sợ đây là hai phe phái bọn họ một hồi chiến tranh a, thế nhưng mà vô duyên vô cớ lại đem mình liên lụy đi vào, mình là người vô tội ah. "Thế nhưng mà... Thế nhưng mà..." Hồ Dược ấp úng nói.
"Như thế nào? Chẳng lẽ liền mệnh lệnh của Vương phó bí thư ông cũng muốn cải lời sao?" Lí Hạo sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, "Hồ Dược, xem ra ông là muốn xin về hưu sớm a?"