Nghe được Vương Bình nói như vậy, trong nội tâm của Lí Hạo cũng an tâm một chút, tức giận nói: "Bọn họ cũng hơi quá đáng rồi đó, vậy mà vượt cấp trực tiếp đối với khu phân cục hạ mệnh lệnh, ngay cả em cũng hoàn toàn mơ mơ màng màng. Vương phó bí thư, ngài cảm thấy ai là người có khả năng làm chuyện này nhất?"
"Tôi cũng không biết rỏ ràng cho lắm." Vương Bình nói, "Theo như lời anh vừa nói, thì Diệp Khiêm mới về nước vài ngày, hơn nữa cũng không phải là người trong chốn quan trường, hiển nhiên mục đích của đối phương không phải là vì đả kích tôi và anh rồi, mà là cừu hận cá nhân. Chỉ cần biết Diệp Khiêm gần đây đã từng cùng ai có xảy ra xích mích, thì mọi chuyện sẽ rõ rất nhiều a."
Lí Hạo đứng lên, nói: "Em sẽ ngay lập tức đi thăm dò!"
Vương Bình phất phất tay ý bảo hắn ngồi xuống, nói tiếp: "Anh gấp gáp như vậy cũng không được gì. Hôm nay tôi gọi anh tới đây là muốn hiểu rõ một chút chuyện của Diệp Khiêm, hai là buổi sáng hôm nay lúc tôi thức dậy thì phát hiện một kiện đồ vật đặt ở trên đầu tủ phòng ngủ của tôi."
"Đó là cái gì?" Lí Hạo kinh ngạc hỏi.
Vương Bình đem hồ sơ trên bàn trà đưa tới, nói: "Là những thứ này." Lí Hạo tiếp nhận nhìn thoáng qua, không khỏi kinh ngạc không thôi, Vương Bình nói tiếp: "Trong này ghi lại chứng cứ tham ô nhận hối lộ của Âu Dương Thành những năm làm phó bí thư thị ủy."
"Là người nào đưa tới?" Lí Hạo hỏi.
"Không biết, sáng sớm hôm nay khi tôi tỉnh lại thì đã thấy nó đặt ở trên tủ đầu giường của tôi rồi. Người này thật không đơn giản a, chỉ sợ đối phương đã hết sức rõ ràng chuyện tôi là kẻ thù chính trị của Âu Dương Thành, cho nên mới đem chứng cứ của Âu Dương Thành đưa tới." Lông mày của Vương Bình có chút nhíu lại nói.
"Người đưa túi hồ sơ này tới là có ý muốn mượn tay của ngài loại bỏ Âu Dương Thành ah." Lí Hạo nói.
Có chút lắc đầu, Vương Bình nói: "Chuyện này không có đơn giản như vậy. Bây giờ đang là lúc chuẩn bị bầu lại nhiệm kỳ mới, đã có chứng cớ phạm tội của Âu Dương Thành, loại bỏ ông ấy không phải việc khó. Chỉ là, tôi nghĩ mục đích của đối phương không chỉ có đơn giản như vậy mà thôi, bằng không mà nói đại khái có thể đem những bằng chứng này trực tiếp giao cho Ban Thanh Tra Kỷ Luật, cần gì phải thông qua tay tôi a?"
*
*"Vương phó bí thư, ngài cứ yên tâm, em nhất định sẽ mau chóng tra ra chuyện này là do ai làm." Lí Hạo nói.
Có chút cười cười, Vương Bình nói: "Không cần, đối phương sở dĩ làm như vậy là không muốn để cho chúng ta biết họ là ai, cho dù anh có điều tra thì đoán chừng cũng sẽ không có kết quả gì. Tôi chỉ hiếu kỳ, buổi sáng Diệp Khiêm bị bắt, thì ban đêm tôi lại thu được những chứng cớ này, chỉ sợ cả hai chuyện này đều có quan hệ với nhau ah."
"Ngài là nói Nhị ca cùng Âu Dương Thành từng có giao dịch?" Lí Hạo có chút không tin tưởng, hỏi.
"Thế thì không nhất định, tôi chỉ cảm giác chuyện này quả thật có chút quá xảo hợp mà thôi." Vương Bình nói, "Bất quá nếu đối phương đã đem những thứ này giao cho tôi, đối với tôi mà nói cũng không có gì không tốt, chúng ta cũng nên làm chút chuyện a." Nói xong, trong ánh mắt của Vương Bình không khỏi xuất ra trận trận tinh quang, từ trước đến nay rất ít khi thấy ông ấy lên tiếng, cũng không phải bởi vì ông ấy nhu nhược, chỉ là vì giấu tài mà thôi, hôm nay cơ hội đã tới, nếu như ông ấy không nắm chắc, vậy thì thật có lỗi với bản thân a.
"Lí Hạo, anh lập tức đi tới khu phân cục một chuyến, đem Diệp Khiêm đưa đến bên trong cục cảnh sát của anh nhốt lại. Không cần biết Âu Dương Thành cùng Diệp Khiêm có quan hệ gì hay không, nếu như mà có, như vậy Diệp Khiêm sẽ là nhân chứng rất quan trọng. Hơn nữa Âu Dương Thành đã hạ lệnh đem Diệp Khiêm đánh gục tại chỗ, như vậy ông ấy nhất định là muốn dồn Diệp Khiêm vào chỗ chết, cho nên anh phải lập tức đến bảo vệ Diệp Khiêm." Vương Bình nói.
Cho dù Vương Bình không nói, Lí Hạo cũng sẽ làm như vậy, dù sao Diệp Khiêm cũng là Nhị ca của hắn, hắn sao có thể trơ mắt nhìn Diệp Khiêm gặp chuyện không may được. Nhẹ gật đầu, Lí Hạo nói: "Em lập tức đi ngay."
Nói xong, Lí Hạo vội vàng ra khỏi nhà Vương Bình. Nếu như hết thảy thật sự giống như Vương Bình sở liệu thì Diệp Khiêm thật sự đang gặp nguy hiểm, hắn phải mau chóng chay qua đó. Tuy con gái của Vương Bình cũng đang ở khu phân cục, nhưng nếu như đối phương quyết tâm giết chết Diệp Khiêm thì Vương Vũ nhất định là không thể ngăn cản được.
Nhìn Lí Hạo rời khỏi, Vương Bình cầm lấy điện thoại gọi đi ra ngoài.
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Cả đêm, Vương Vũ đều lăn lộn khó ngủ, mặc dù cô đã từng nói qua là vô luận như thế nào đều phải giúp Diệp Khiêm, nhưng chuyện này thật sự là quá phiền toái, cho dù là cha của cô tự ra mặt, chỉ sợ cũng rất khó giải quyết.
Sáng sớm hôm sau, Vương Vũ rời giường rất sớm, liền điểm tâm cũng không ăn, lái xe hướng cục cảnh sát chạy tới. Cô cũng không phải là Tần Nguyệt, nên không thể khoa trương lái siêu xe, hơn nữa cha của cô còn là phó bí thư thị ủy, quá rêu rao đối với ai cũng không tốt.
Nhớ tới Tần Nguyệt, Vương Vũ một bụng biệt khuất, ngực sân bay vậy mà cũng dám cùng cô tranh đoạt Diệp Khiêm. Chỉ là, Vương Vũ như thế nào cũng nghĩ không thông, Tần Nguyệt được gọi là Băng mỹ nhân của thành phố Thượng Hải, tại sao lại biết Diệp Khiêm, hơn nữa còn trở thành bạn gái của Diệp Khiêm. Trong nội tâm cô càng tức giận, Tần Nguyệt bình thường giả trang một bộ dáng băng sơn vạn năm, nguyên lai thực chất bên trong cũng là dâm nữ a.
Lúc đi ngang qua quán bán đồ ăn sáng, Vương Vũ tự hỏi có nên mua cho Diệp Khiêm một chút đồ ăn sáng hay không. Cân nhắc thật lâu, Vương Vũ rốt cục vẫn phải quyết định không mua, một là cô không muốn làm cho đồng sự trong cục cảnh sát nói này nói kia, thứ hai cũng không muốn để cho đồ lưu manh kia đắc ý. Chuyện tối hôm qua trong phòng thẩm vấn đã làm cho cô mất mặt lắm rồi, nếu như bây giờ cô lại mua cho đồ ắn sáng cho hắn thì chẳng phải càng khiến cho hắn thêm đắc ý.
Vương Vũ cũng không rõ, trong lòng cô rõ ràng rất chán ghét hắn, thế nhưng mà vì cái gì lúc nghe được hắn gặp chuyện không may, thì lại lo lắng như vậy? Chẳng lẽ cô thật sự đã thích hắn? Không có khả năng, cô như thế nào lại thích một tên lưu manh như vậy a?
Trên đường đi, Vương Vũ suy nghĩ miên man, bất tri bất giác đã đến cục cảnh sát. Sau khi xe dừng lại, Vương Vũ sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, hướng trong cục cảnh sát đi đến. Bởi vì thời gian còn sớm, rất nhiều đồng sự trong cục cảnh sát cũng còn chưa đến, Vương Vũ cùng cảnh sát trực ban chào hỏi một tiếng, liền đi tới trước bàn làm việc của mình mở ra hồ sơ, cẩn thận xem lại bản án của Diệp Khiêm.
Không bao lâu, đồng sự trong cục cảnh sát lục tục ngo ngoe đi đến, chỉ thấy cảnh sát trực ban đi đến bên cạnh cục trưởng Hồ Dược nói vài câu, Hồ Dược lập tức chấn động, kêu lên: "Cái gì? Phạm nhân chạy trốn? Vương Vũ, nhanh, gọi tất cả mọi người lập tức đuổi bắt nghi phạm."
Vương Vũ mê hoặc đứng lên, hỏi: "Cục trưởng, đã phát sinh chuyện gì?"**