"Đừng chạy, đứng lại!" Vừa ra cửa quán bar, Diệp Khiêm đã nghe thấy tiếng gọi từ xa truyền đến, kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một tên thanh niên khoảng chừng 20 tuổi đang cầm một cái túi xách nữ hướng mình chạy tới. Phía sau hắn là một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát đang cố hết sức đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô to.
Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Diệp Khiêm vẫn có thể đại khái đoán được, tên thanh niên đang cầm túi xách nữ chính là kẻ trộm. Diệp Khiêm tự cho mình là công dân tốt, nên hỗ trợ cảnh sát phá án là chuyện đương nhiên, vì một xã hội hòa bình, Diệp Khiêm tự nhiên là việc đáng làm thì phải làm.
Lúc gã thanh niên chạy ngang qua người Diệp Khiêm, quát: "Cút ngay!" Vừa nói vừa lấy tay đẩy Diệp Khiêm ra, Diệp Khiêm thuận thế bắt lấy cổ tay của hắn, đá vào chân hắn, gã thanh niên lập tức ngã xuống đường. Hai tay Diệp Khiêm nắm lấy tay hắn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, cánh tay gã thanh niên liền bị tê liệt.
Khi nữ cảnh sát trẻ tuổi đuổi tới trước mặt, nhìn thấy Diệp Khiêm đã bắt được tên ăn trộm, cảm kích nhìn hắn, nói: "Cảm ơn!" Sau đó đi đến trước mặt tên ăn trộm móc ra còng tay đem tay của tên ăn trộm còng lai. Sau đó lại nói với Diệp Khiêm: "Chào anh, xin anh hãy theo tôi về cục cảnh sát ghi một bản khẩu cung!"
Diệp Khiêm đánh giá cẩn thận cô cảnh sát này, mắt xếch, lông mi hình lá liễu, khuôn mặt hình trái xoan, trên người mặc đồng phục cảnh sát lộ ra tư thế hiên ngang. Diệp Khiêm rất ít khi thấy nữ cảnh sát đẹp như vậy, bất quá Diệp Khiêm không muốn có bất cứ liên quan gì đến cảnh sát, mặc dù chỉ ghi lại một bản khẩu cung, nhưng Diệp Khiêm không muốn bước vào cục cảnh sát, thậm chí cũng không muốn tiếp xúc với cảnh sát. Cái gì mà hỗ trợ cảnh sát phá án, vì một xã hội hòa bình, tất cả đều là chó má, dù gì cảnh sát hiện tại cũng không phải vì nhân dân phục vụ.
"Không cần!" Diệp Khiêm lạnh lùng trả lời một câu, quay người rời khỏi.
Vương Vũ không khỏi có chút sửng sốt, thái độ lãnh đạm của Diệp Khiêm đã chọc giận cô. Ở đồn cảnh sát cô chính là hoa khôi cảnh sát nha, thanh niên tài tuấn mỗi ngày đều vây xung quanh cô; cô tuy mới có 22 tuổi, vừa mới vào cục cảnh sát chưa tới nửa năm, nhưng đã từ cảnh sát thực tập trở thành nhân viên cảnh sát cấp một, rất nhanh có thể tấn chức cảnh sát cấp ba. Bất quá cô cũng không phải là loại người ngang ngược, không nói đạo lý, đối đãi với mọi người đều tương đối khách khí, thế nhưng mà hôm nay cô lại gặp một người thanh niên không thèm để ý tới cô, hơn nữa còn nói chuyện lãnh đạm với cô như vậy, không khỏi có chút phẫn nộ. Theo cô, người thanh niên trước mặt này sở dĩ không muốn đi vào cục cảnh sát, là vì hắn không phải là người tốt. Nghĩ tới đây, Vương Vũ nghiêm nghị quát: "Đứng lại!"
Diệp Khiêm dừng bước lại, chậm rãi xoay người lại, nhìn cô một cái, nở nụ cười khinh thường, nói: "Như thế nào? Muốn bắt tôi trở về cục cảnh sát sao?" Trong nội tâm lại âm thầm thầm nghĩ, thật đúng là thế giới đen tối a, nữ cảnh sát xinh đẹp trước mặt này chỉ sợ cùng những cảnh sát khác cũng không có gì khác nhau, chỉ biết khi dễ kẻ yếu, đâu hiểu được cái gì là vì nhân dân phục vụ, là người bảo hộ an toàn tính mạng và tài sản của nhân dân, những điều này đều là những lời nói lừa mình dối người mà thôi.
Vương Vũ xác thực có ý nghĩ bắt hắn mang về cục cảnh sát, nhưng mà cô không có chứng cớ, nên không có khả năng chỉ bởi vì cô hoài nghi mà bắt hắn mang về cục cảnh sát. Suy nghĩ thật lâu, Vương Vũ nói: "Tôi hoài nghi trên người của anh có giấu vũ khí phi pháp, tôi muốn lục soát thân thể của anh."
Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười, hai mắt lăng lệ ác liệt như kiếm, chăm chú nhìn chằm chằm Vương Vũ, lạnh lùng nói: "Soát người? Cô có phải bị nước tràn vào não hay không, dựa vào cái gì mà cô muốn lục soát người tôi?"
Đối mặt ánh mắt sắc bén của Diệp Khiêm, toàn thân Vương Vũ không khỏi rùng mình một cái, một cổ cảm giác mát lạnh từ trong lòng dâng lên, bất quá cô vẫn lấy hết dũng khí nói: "Căn cứ pháp luật Hoa Hạ, cảnh sát có quyền đối với đối tượng hoài nghi tiến hành lục soát. Mong anh phối hợp, cám ơn!"
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, thật đúng là chuẩn bị lục soát Diệp Khiêm.
Trên người Diệp Khiêm quả thật có giấu vũ khí, chính là con dao găm Huyết Lãng, là vật bất ly thân của Diệp Khiêm. Mặc dù chỉ dựa vào một con dao găm cũng không thể nói ra chuyện gì, nhưng vạn nhất cảnh sát lại tìm phiền toái cho hắn thì sao, một khi thân phận của hắn bị bại lộ thì khó tránh khỏi sẽ gặp nguy hiểm, chuyện đó Diệp Khiêm không muốn xuất hiện. Hắn hiện tại chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn qua ngày mà thôi, lo lắng chăm sóc cho tía, để tía có thể sống vui vẽ hết quãng đời còn lại.
Diệp Khiêm bỗng nhiên có kế hoạch trong đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười câu dẫn, nói: "Muốn lục soát đúng không, tốt, tôi cởi sạch quần áo cho cô tìm." Vừa nói vừa mở dây thắt lưng quần của mình ra, một bộ dáng chuẩn bị cởi sạch quần áo.
Vương Vũ không nghĩ tới người thanh niên trước mặt vậy mà lại dám cùng cô đùa nghịch, có chút sửng sốt một chút, quát: "Anh muốn làm gì?"
"Không phải cô muốn lục soát tôi sao? Tôi cởi sạch ra cho cô tìm ah." Diệp Khiêm vô lại nói.
"Anh. . ." Vương Vũ bị hành vi vô lại của Diệp Khiêm làm tức giận, thế nhưng mà muốn bắt hắn lại không có cách nào. Dù sao, vừa rồi nếu như không có hắn, cô cũng không bắt được tên trộm này, có lẽ cô còn phải cảm tạ hắn mới đúng. "Được rồi, anh đi đi!" Vương Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp, tuy trong nội tâm rất tức giận, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng không còn cách nào khác.
Diệp Khiêm nở nụ cười, nghĩ thầm, thật đúng là tiểu nha đầu mới vào nghề, nếu như đổi lại là những cảnh sát lão luyện, chiêu này đối với bọn họ một điểm cũng dùng không được. "Ừ? Như thế nào không tìm nữa hả? Như vậy khó làm a, cô không lục soát thì làm sao có thể chứng minh tôi trong sạch được." Diệp Khiêm nói.
"Anh. . ." Vương Vũ thật muốn bão nổi, nhưng cuối cùng vẫn đè nén xuống, làm cảnh sát khó tránh khỏi phải gặp một ít kẻ du côn lưu manh vô lại, những kẻ lưu manh giống như Diệp Khiêm cô đã gặp không ít, thế nhưng mà cũng không biết vì cái gì, hôm nay cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Hắn nói một câu, thì cô liền phẫn nộ, điều này trước kia chưa từng xãy ra a. Hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, Vương Vũ nói: "Anh về sau tốt nhất đừng có bị tôi bắt, nếu không xem tôi sẽ xử lý anh như thế nào. Còn không đi, nhìn cái gì vậy." Câu cuối cùng là nhìn tên ăn trộm nói, nói xong, lôi kéo tên ăn trộm đi ra.
Diệp Khiêm nhìn bóng lưng của Vương Vũ, nhún nhún vai, nói: "Đúng là môt nữ cảnh sát đáng yêu nha."
Lúc này đã hơn mười một giờ khuya rồi, Diệp Khiêm mua một ít đồ ăn khuya, gọi xe taxi chạy thẳng đến bệnh viện. Cả ngày hôm nay đều là Hàn Tuyết ở lại chiếu cố tía, hơn nữa cô còn phải ôn tập, nhất định là rất mệt, có lẽ phải để cho cô trở về nhà nghỉ ngơi, buổi tối hôm nay hắn sẽ ở lại bệnh viện trực đêm, thuận tiện cũng có thể cùng tía tâm sự. Dù sao, đã hơn tám năm không gặp, lời muốn nói rất nhiều.