Tuy Hàn Tuyết có dáng vẻ ôn nhu, nhưng mà tính tình lại bướng bỉnh giống như Diệp Khiêm, đã quyết định làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản. Thấy không khuyên được cô, Diệp Khiêm đành phải đáp ứng về trước, để cho cô chiếu cố tía. Dù sau, bệnh của tía đã không có gì trở ngại, hắn cũng có thể yên tâm, bây giờ phải đòi lại công đạo cho tía, mau chóng tìm ra gã nhà giàu mới nổi kia sau đó đập cho hắn một trận.
Tuy còn có rất nhiều lời muốn nói cùng tía, nhưng hiện tại cũng không cần vội, dù sao lần này về nước Diệp Khiêm chuẩn bị ở lại lâu dài, nên còn có rất nhiều thời gian nha.
Sau khi cùng tía nói lời tạm biệt, Diệp Khiêm đi ra khỏi bệnh viện.
Rời khỏi quê nhà đã hơn tám năm rồi, những người quen biết trước kia cũng chẳng biết đã đi đâu hết rồi, muốn tìm gã nhà giàu mới nổi mới gặp có hai lần quả thực có chút khó khăn. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không còn là người dễ xúc động như hồi còn trẻ, hơn tám năm trong kiếp sống lính đánh thuê hắn đã học được rất nhiều điều.
Sau khi về nhà tắm rửa, Diệp Khiêm dựa vào trí nhớ của mình cầm bút phác họa chân dung của gã nhà giàu mới nổi kia, quan sát một lát thấy không có gì bỏ sót, lúc này mới đem bức họa bỏ vào trong áo.
Cảnh sát và những tên côn đồ trên phố là nơi cung cấp thông tin tốt nhất. Nhưng bên cảnh sát Diệp Khiêm tất nhiên sẽ không đi hỏi, hơn nữa cho dù có đi cũng không nghe ngóng được tin tức gì. Vì vậy chỉ có thể tìm mấy tên côn đồ trên đường, chỉ cần cho ít tiền, lại để cho bọn họ nghe ngóng thông tin của một người, hẳn không phải là việc khó gì.
Hơn mười giờ tối, Diệp Khiêm mặc một bộ đồ bình thường, đi ra ngoài gọi một chiếc taxi chạy tới một quán bar gần nhà. Quán bar là nơi loại người nào cũng có, đây là nơi mà những tên côn đồ thích đến nhất, tin tưởng có thể tìm được người thay hắn tìm kiếm thông tin của tên nhà giàu mới nổi kia.
Không bao lâu, xe ngừng trước cửa một quán bar tên "Cuồng Say". Diệp Khiêm nhìn thấy quy mô của quán bar này không tính là lớn, nhưng làm ăn rất tốt, bên trong cơ hồ đều đã ngồi đầy người, âm thanh tiếng nhạc điếc tai nhức óc không ngừng vang lên, cả trai lẫn gái đều đang điên cuồng uốn éo thân thể của mình.
Diệp Khiêm đến quầy bar ngồi xuống, gọi một ly bia. Ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua, chỉ thấy trong quán bar khắp nơi toàn là những kẻ đầu nhuộm đủ màu, trên thân thể thì xăm các loại hoa văn, làm cho Diệp Khiêm nhớ lại chính mình lúc còn là trẻ trâu. Khi đó hắn cũng giống như vậy, cả ngày đều ở trong quán bar, tuy không có nhuộm tóc và xăm hình giống bọn họ, nhưng mỗi ngày cũng đều uống rượu và đánh nhau. Vì chuyện này, đã để cho tía lo lắng rất nhiều, Diệp Khiêm cảm thấy mình cần phải xin lỗi tía. Ngẫm lại trước kia, thật đúng là trẻ trâu ah.
Bartender của quán bar là một cô gái không lớn tuổi lắm, ước chừng 25~26 tuổi, khuôn mặt trắng nõn diễm lệ, một đôi mắt xếch tràn đầy mị lực câu hồn đoạt phách, một đôi đại bạch thỏ trước ngực như sóng ba đào mãnh liệt. Khi Diệp Khiêm vừa đi vào, cô liền quan sát hắn, cô làm ở nơi quán bar này cũng được hai ba năm rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông đầy nam tính như vậy, đặc biệt là đôi mắt kia, thâm thúy, tựa như bầu trời đêm mênh mông, làm cho cô nhịn không được say đắm ở trong đó.
"Anh đẹp trai, lần đầu tiên tới đây hả? Trước kia em chưa từng thấy anh nha." Mỹ nữ nhìn Diệp Khiêm trao cho hắn một cái mị nhãn, còn cố ý đem thân thể nhích lại gần phía trước, một đôi đại bạch thỏ run rẩy run lên một chút, nói.
Diệp Khiêm rất rõ ràng, người làm nghề batender ở quán bar tuy không nhất định sẽ có người đở đầu, nhưng lại là người nhận biết rất nhiều người, hắn muốn tìm người hỗ trợ, có lẽ còn phải nhờ sự trợ giúp của cô. Dù sao, hắn đối với những tên côn đồ ở đây còn chưa hiểu rõ, cho dù tìm được người, người ta cũng không nhất định sẽ giúp hắn. Mỹ nữ đã chủ động nói chuyện, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không cự tuyệt, dù gì, Diệp Khiêm cũng không phải là chính nhân quân tử gì. Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Đúng vậy a, hôm nay anh mới từ nước ngoài trở về. Quán bar này làm ăn cũng không tệ nha, anh nghĩ có rất nhiều người đến quán bar này chỉ là vì em nha? Anh đã đến rất nhiều quán bar rồi, mà lại là lần đầu tiên nhìn thấy một bartender xinh đẹp như em đó." Diệp Khiêm không bỏ lỡ thời cơ khen cô một câu, khóe miệng lộ ra nụ cười câu dẫn.
Nghe xong lời nói nịnh nọt của Diệp Khiêm, mỹ nữ bartender nở nụ cười quyến rũ, nói: "Anh đẹp trai, anh thực biết dỗ dành người ta a. Quán bar này là địa bàn của Hổ ca, không người nào dám đến nơi đây gây chuyện, nên việc làm ăn tự nhiên là tốt rồi."
Hổ ca là ai Diệp Khiêm không biết, nhưng có thể quản lý một quán bar như vây, cho dù không phải côn đồ, thì chắc cũng không thoát được có quan hệ với côn đồ. Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Mỹ nữ, em có thể giúp anh tìm kiếm một người hay không?"
"Tốt, anh muốn tìm ai? Muốn tìm kiếm tin tức thì em có rất nhiều con đường a." Mỹ nữ bartender vừa cười vừa nói.
Lấy từ trong áo ra bản vẽ phác thảo chân dung của gã nhà giàu mới nổi kia, Diệp Khiêm đưa tới, nói: "Anh muốn tìm người này."
Mỹ nữ bartender nhận lấy nhìn thoáng qua, hỏi: "Tên gọi là gì?"
"Anh cũng không biết, anh chỉ biết là ngày hôm qua hắn vừa đáp máy bay đến nơi đây, lúc ở sân bay hắn có đánh một ông lão lượm ve chai. Như thế nào? Em có biện pháp nào tìm hắn không?" Diệp Khiêm hỏi.
Suy nghĩ một lúc, mỹ nữ bartender nói: "Không có vấn đề gì, bất quá cần một ít thời gian. Như vậy đi, anh lưu số điện thoại lại, có tin tức gì thì em sẽ gọi cho anh."
"OK em!" Diệp Khiêm sảng khoái đáp ứng, nhận lấy cây viết từ tay mỹ nữ bartender viết xuống giấy số điện thoại của mình.
"Giá tin tức là 2000 NDT, bất quá chuyện của anh khá phiền toái, nên thu anh 3000 NDT, giao trước một nửa thế chấp. Nếu như tìm không thấy người, tiền đặt cọc cũng không trả lại." Mỹ nữ bartender thuần thục nói. Cô tuy không phải là người trong giới hắc đạo, nhưng vẫn có thể giúp thủ hạ của Hổ ca tiếp nhận những đơn hàng đơn giản, dù sao đây chẳng qua là muốn tìm người mà thôi. Hơn nữa, mỗi lần nhận được đơn hàng, cô cũng có thể kiếm được 10% tiền hoa hồng, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có thể xem như là một khoản thu nhập thêm, vì vậy cớ sao mà không làm. Mặc dù cô đối với Diệp Khiêm có ấn tượng cùng cảm giác rất tốt, nhưng đây là quy củ không thể phá hư.
Diệp Khiêm cũng không có cò kè mặc cả, rất sảng khoái từ trong túi quần lấy ra 2000 NDT đưa tới, nói: "500 NDT kia coi như anh mời em uống rượu."
Mỹ nữ bartender cũng không có làm ra vẻ, vui vẻ nhận lấy, nói: "Cảm ơn nha, anh đẹp trai, anh hãy đợi tin tức tốt của em nha."
Diệp Khiêm khẽ gật đầu, liền nói "Anh đi trước đây", đứng dậy đi ra ngoài.
"Anh đẹp trai, em gọi là Tiểu Long Nữ!" Mỹ nữ bartender kêu một tiếng.
Diệp Khiêm có chút dừng lại, nhịn không được cười lên, quay đầu lại nhìn cô, nói: "Anh nhớ kỹ rồi." Nói xong, nở nụ cười đi ra ngoài. Tiểu Long Nữ, quả thật giông như tiên tử, cô và Tiểu Long Nữ quả thật giống nhau ở chỗ cả hai đều đẹp, nếu như có điểm khác nhau thì là khác nhau ở nơi ở mà thôi.