Diệp Khiêm chính là như vậy, có đôi khi rất thông tình đạt lý, có đôi khi lại có chút bá đạo, chuyện mà hắn đã nhận định thì rất khó bị cải biến. Chuyện Tương Minh đại náo hiện trường tang lễ, Diệp Khiêm không chỉ có vì Triệu Cương, mà còn là vì mình. Mặc kệ lão tía còn sống hay đã chết, Tương Minh dám đến nháo sự, đều là chuyện Diệp Khiêm không cho phép, bởi vậy hắn phải nhận trừng phạt nghiêm khắc. Giống như lời Diệp Khiêm đã nói, không có giết chết Tương Minh đã tính toán hắn may mắn rồi, đây là đã bán cho Triệu Cương mặt mũi rất lớn, nếu không Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn đơn giản như vậy.
Xe tại cửa ra vào công ty bảo an Thiết Huyết ngừng lại, liền có người đi tới giúp bọn người Diệp Khiêm mở cửa xe ra. "Những người kia bị nhốt ở nơi nào?" Sau khi xuống xe, Jack nhìn người phụ trách mở cửa hỏi.
"Ở bên trong, tôi mang các anh đi qua." Người nọ lên tiếng, cất bước hướng bên trong đi đến. Jack nhìn Diệp Khiêm, Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cùng nhau đi vào.
Trong tầng hầm ngầm, Tương Minh cùng những binh lính kia đang bị giam giữ ở bên trong, mười mấy người súng vác vai, đạn lên nòng đang canh chừng bọn họ. Trên khuôn mặt của Tương Minh đã có chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng còn có vết máu, rất hiển nhiên là hắn đã ăn rất lớn đau khổ. Nhìn thấy Diệp Khiêm, Tương Minh giãy dụa bò lên, vừa định tiến lên, liền có nhân viên công ty bảo an Thiết Huyết cầm súng đặt vào ót của hắn. Tương Minh đành phải dừng bước lại, tức giận nhìn Triệu Cương, nói: "Triệu Cương, sau khi trở về tôi nhất định sẽ tố cáo anh. Tôi là theo mệnh lệnh của lãnh đạo làm việc, thế nhưng mà anh lại cản trở nhiều lần, đừng trách tôi không ra mặt van xin hộ."
"Thảo con mịa mày, còn mạnh miệng nữa hả." Diệp Khiêm nhướng mày, một cước hung hăng đạp tới. Tương Minh đâu có thể thừa nhận được một cước của Diệp Khiêm, cả người lập tức bay rớt ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất. Diệp Khiêm tiến lên hai bước, từ trong tay một gã nhân viên công ty bảo an Thiết Huyết cầm lấy một khẩu súng trực tiếp chỉa vào ót của hắn, quát: "Có tin tôi lập tức bắn chết anh hay không?"
"Không tin, có gan thì anh cứ nổ súng, giết tôi, anh cũng đừng nghĩ có thể chạy trốn." Tương Minh nói, "Tôi chính là người của quân đội kinh đô, anh cần phải suy nghĩ kỹ càng, anh giết tôi chẳng khác nào là hướng quân đội kinh đô khiêu chiến, anh có đủ phân lượng như vậy sao?"
Cười lạnh một tiếng, Diệp Khiêm nói: "Anh không khỏi đề cao mình quá rồi, anh bất quá chỉ là một cán bộ cấp phó đoàn mà thôi, những lão đầu trong quân đội kinh đô cũng sẽ không ngốc đến nổi bởi vì một kẻ tiểu tốt như anh mà cùng tôi trở mặt. Anh không tin chứ gì, anh có thể gọi điện thoại về hỏi một chút, nói là Diệp Khiêm tôi muốn giết chết anh, xem bọn họ có dám hó hé một câu nào hay không."
Chân mày của Tương Minh cau lại, hắn ở chỗ này chờ đợi cũng được một thời gian ngắn rồi, nên hắn cũng rất rõ ràng, một người còn trẻ như vậy mà có quân hàm Thiếu Soái, chuyện này cũng đủ để nói rõ Diệp Khiêm có đầy đủ phân lượng cùng năng lực, hắn thật đúng là một chút cũng không nghi ngờ sau khi Diệp Khiêm giết chết hắn thì những lãnh đạo kia cũng sẽ không làm gì Diệp Khiêm. Vừa rồi hắn chỉ phô trương thanh thế mà thôi, là do hắn nhất thời tức giận mà thôi, hiện tại Diệp Khiêm vừa nói như vậy, Tương Minh ngây ngẩn cả người, có chút không biết nên trả lời như thế nào.
"Diệp Khiêm, em vừa rồi đã đáp ứng anh rồi mà." Triệu Cương cuống quít tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Diệp Khiêm nói.
Nhàn nhạt hừ một tiếng, Diệp Khiêm đem súng ném cho gã nhân viên công ty bảo an Thiết Huyết bên cạnh, nói: "Người em giao cho anh, anh muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó a." Sau đó lại nhìn Tương Minh một chút, nói: "Anh hãy nhớ kỹ, Diệp Khiêm tôi nhớ mặt anh rồi, sẽ một mực chú ý tới anh, chỉ cần anh làm gì có lỗi với đại ca của tôi thì tôi sẽ lập tức để cho biết chữ chết viết như thế nào. Đừng nói anh là cán bộ cấp phó đoàn quân đội kinh dô, cho dù anh là sư trưởng, tư lệnh, tôi cũng sẽ không khách khí giết chết anh."
Triệu Cương đã nói chuyện giúp mình, xem ra Diệp Khiêm đã không có ý định động thủ lần nữa rồi, Tương Minh cũng sẽ không ngốc lại đi đụng vào nghịch lân của Diệp Khiêm, lại khiến cho hắn tức giận, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói câu nào.
"Tương Minh, thật xin lỗi, đã khiến anh chịu khổ. Tang lễ của lão tía đã chấm dứt, bây giờ tôi cùng anh trở về." Triệu Cương vừa nói vừa duỗi hai tay của mình ra.
Những binh lính kia đương nhiên không dám lên còng tay Triệu Cương lại, ai biết lời nói của Triệu Cương có phải là thật tâm hay không? Vạn nhất Triệu Cương chỉ nói khách sáo mà thôi, mà bọn họ lại chạy tới còng tay hắn lại, thì chẳng phải là đang tìm khổ sao. Hơn nữa, bình thường Triệu Cương đối với bọn họ cũng không tệ, bọn hắn vẫn rất thích Triệu Cương, cũng có thể lý giải hành vi của Triệu Cương, cho nên cũng không có ý định còng tay hắn lại. Hơn nữa, người chỉ huy hành động lần này là Tương Minh, vì vậy mọi chuyện phải để cho hắn định đoạt.
Tương Minh cũng là tính toán là người thông minh, Triệu Cương đã bày ra thái độ như vậy, hắn cũng không dám làm chuyện quá phận, dù sao bây giờ còn đang ở dưới mí mắt của Diệp Khiêm, vạn nhất đem vị này chọc giận, cũng không phải là ăn một bữa đánh đơn giản như vậy a. Dừng một chút, Tương Minh nói: "Không cần, tôi tin tưởng anh sẽ không chạy trốn. Triệu đoàn, anh cũng đừng trách tôi, đây là mệnh lệnh của thượng cấp, tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi."
Triệu Cương có chút nở nụ cười, nói: "Tôi biết rõ, anh cứ giải quyết việc chung là được. Tôi cũng biết lần này tôi phạm sai lầm rất nghiêm trọng, chỉ sợ sau này không thể lại mang theo những huynh đệ này rồi, về sau toàn bộ giao lại cho anh, tôi tin tưởng anh có thể làm so với tôi còn tốt hơn. Còn nhớ rõ tình cảnh lúc chúng ta nhập ngũ không? Khi đó chúng ta đã từng nói qua, mặc kệ ai phát đạt, đều không được quên huynh đệ. Về sau, chúng ta từng bước hướng phía trên bò lên, tôi thật không ngờ cuối cùng lại là hai người chúng ta cạnh tranh vị trí đoàn trưởng. Là tôi có lỗi với anh, lúc trước có lẽ tôi nên nhượng bộ, vô luận là về mặt lý luận quân sự hay là rèn luyện quân sự hàng ngày, tôi đều không bằng anh, tôi cũng thật không ngờ lãnh đạo lại chọn tôi. Thật xin lỗi, Tương Minh."
Tương Minh có chút sửng sốt, toàn thân không tự chủ được run lên, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên một tia cảm động. Dừng một chút, Tương Minh nói: "Như thế nào? Anh đang thương hại tôi sao? Lúc trước chúng ta cạnh tranh đoàn trưởng, quả thật là do anh ưu tú nên lãnh đạo mới chọn anh, tôi thua tâm phục khẩu phục. Bất quá anh chỉ thắng tôi một lần mà thôi, một ngày nào đó tôi sẽ leo lên trên đầu của anh, tôi sẽ không vĩnh viễn thua anh, anh có biết không."
"Luận nhân mạch, luận quan hệ, luận trí tuệ, tôi đều không thua kém anh? Anh chẳng qua là có chút vận khí mà thôi, nhưng vận khí sẽ không vĩnh viễn đều đứng ở bên phía anh, sớm muộn sẽ có một ngày tôi sẽ vượt qua anh." Tương Minh nói tiếp.
"Tôi cũng tin tưởng sẽ có ngày đó. Hiện tại cơ hội không phải đã tới rồi sao? Lần này tôi phạm sai lầm lớn như vậy, lãnh đạo nhất định là sẽ không tha thứ cho tôi rồi, tôi chỉ hi vọng tình huynh đệ chiến hữu giữa hai chúng ta không chấm dứt như vậy, không muốn bởi vì quyền thế mà khiến cho tình cảm giữa hai chúng ta đứt đoạn." Triệu Cương nói, "Tôi biết rõ chuyện này là do anh nói với lãnh đạo, bất quá tôi cũng không có trách anh, anh làm rất đúng."
Tương Minh sửng sốt, kinh ngạc chằm chằm vào Triệu Cương, hiển nhiên là không ngờ rằng hắn sẽ nói ra như vậy; hơn nữa, nhìn bộ dạng của Triệu Cương, rất rõ ràng đây chính là lời nói phát ra từ nội tâm, không phải dối trá nịnh nọt hắn. Tương Minh có thể nhìn ra, Triệu Cương thật sự quan tâm đến tình huynh đệ chiến hữu giữa hai người, qua nhiều năm như vậy, hắn cũng biết rất rõ, chỉ là hắn một mực bị quyền lợi che đi cặp mắt của mình mà thôi. Tâm háo thắng khiến cho hắn không ngừng cùng Triệu Cương tranh đấu, mục đích của hắn là muốn chứng minh hắn mạnh hơn Triệu Cương, hắn sẽ không thua Triệu Cương, một người không quyền không thế.
Bây giờ nghe Triệu Cương nói ra những lời thật lòng như vậy, Tương Minh quả thật có chút áy náy rồi, hắn thật sự rất áy náy. Vì cái gọi là quyền thế, chẳng lẽ hắn phải bỏ qua tình cảm huynh đệ hơn mười năm sao? Hắn đi tố cáo Triệu Cương, hắn còn được xem là con người sao? Một bên cổ vũ Triệu trở về, một bên lại đi gặp lãnh đạo tố giác, mục đích chính là vì muốn để cho Triệu Cương phạm vào một cái sai lầm nghiêm trọng, khiến cho tiền đồ của Triệu Cương từ nay về sau đoạn tuyệt. So sánh với Triệu Cương, thì Tương Minh cảm giác mình quá xấu xa, quá hèn hạ, người như hắn căn bản không xứng làm huynh đệ của Triệu Cương, không xứng cùng Triệu Cương tranh đấu.
"Thằng nhóc cứng đầu, thật xin lỗi." Tương Minh bỗng nhiên nắm chặt bả vai Triệu Cương, nói, "Hết thảy đều là lỗi của tôi, là tôi hỗn đãn, tôi ngay cả huynh đệ tốt nhất ở trước mặt mình cũng không có nhìn thấy. Nhiều năm như vậy, tôi thật sự rất thống khổ, bị cái gọi là cừu hận gây áp lực cho chính mình, thật sự rất mệt a. Tôi thật không ngờ anh vậy mà không oán trách tôi, ta đúng là quá hèn hạ a."
Tiếng nói rơi đi, Tương Minh vù vù tát cho chính mình hai cái tát, trên mặt lập tức xuất hiện hai dấu bàn tay, khuôn mặt vốn đã chỗ xanh chỗ tím, bây giờ lại thêm đôi má sưng vù nữa. Triệu Cương cuống quít kéo tay Tương Minh lại, ngăn cản hắn tiếp tục tát chính mình, vỗ vỗ bả vai Tương Minh, nói: "Chúng ta là huynh đệ, có chuyện gì mà không giải quyết được a, nếu như tôi ghi hận những lời nói của anh, thì chúng ta còn có thể là huynh đệ sao? Đừng như vậy nữa, mau dẫn tôi trở về đi, nhớ kỹ, về sau hảo hảo chiếu cố những huynh đệ này."
"Thằng nhóc cứng đầu, anh yên tâm đi, bất kể như thế nào, tôi cũng nhất định sẽ bảo trụ anh, tôi sẽ không để cho lãnh đạo tổn thương anh. Hơn nữa, biểu hiện của anh từ trước tới nay đều rất tốt, tôi nghĩ lãnh đạo cũng sẽ đặc biệt khai ân, anh sẽ không có chuyện gì đâu, tối đa chỉ ghi vào hồ sơ mà thôi." Tương Minh nói.
Triệu Cương nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Anh có lẽ so với tôi thì rõ ràng hơn a, trong quân đội không cho phép phạm sai lầm, đặc biệt là sai lầm như vậy, một lần sai lầm, thì có thể làm cho chúng ta vĩnh viễn trở mình không được. Bất quá, tôi cũng không hối hận, nếu như cho tôi thêm một lần cơ hội, tôi vẫn sẽ lựa chọn như vậy."
"Lão đại, anh yên tâm đi, có em ở đây, không có người nào có thể xúc phạm tới anh." Diệp Khiêm đi qua vỗ vỗ bả vai Triệu Cương, nói. Sau đó ánh mắt chuyển hướng Tương Minh, nói: "Máy bay trực thăng tôi đã phái người lái tới rồi, các anh đi thôi. Vẫn là câu nói kia, tôi đã nhớ kỹ khuôn mặt của anh, về sau nếu như để cho tôi biết anh làm chuyện ra gì có lỗi với lão đại của tôi, thì cũng đừng trách tôi trở mặt vô tình. Không phải Diệp Khiêm tôi khoác lác, ta tùy thời đều có thể lấy cái mạng nhỏ của anh."
"Sẽ không đâu, những năm này là do tôi quá cực đoan. Hiện tại tôi đã nghĩ thông suốt, cái gì mà quyền lợi, tại trước mặt huynh đệ đều là vô nghĩa." Tương Minh nói.
Diệp Khiêm có chút cười cười, vỗ vỗ bả vai Tương Minh.