Chương 592: Tang Lễ Kết Thúc

Bất kể là khi còn bé, hay là hiện tại, ở trong nhà này, Diệp Khiêm đều vẫn đứng ở vị trí chủ đạo. Đây cũng là nguyên nhân lão tía nói Diệp Khiêm giống lão nhất, bởi vì Diệp Khiêm có thể nói rất cường thế, mọi chuyện trong nhà trên cơ bản đều do hắn định đoạt, tất cả chuyện đại sự trên cơ bản đều là do hắn một lời định giang sơn.

Hiện tại cũng giống như vậy, giọng điệu của Diệp Khiêm không có chỗ để cho Triệu Cương nghi vấn, Triệu Cương cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hắn biết rõ, Diệp Khiêm đã cho ra quyết định gì, thì hắn căn bản không có biện pháp cải biến. Hơn nữa, hắn cũng muốn tham gia tang lễ lão tía, về phần những chuyện khác, hắn nghĩ Diệp Khiêm có lẽ vẫn có chừng mực, sẽ không đối với Tương Minh làm gì quá mức.

Diệp Khiêm là người nhận thân không nhận lý, hắn mặc kệ Triệu Cương đến cùng là đúng hay sai, dù sao chỉ cần là người gây bất lợi cho Triệu Cương, hắn đều muốn giải quyết hết. Hắn đã đáp ứng lão tía phải chiếu cố kỹ lưỡng Triệu Cương, Lí Hạo cùng Hàn Tuyết, thì hắn nhất định sẽ làm được. Tuy thân phận Thiếu Soái của hắn không có thực quyền gì, nhưng tại thời khắc này, cho dù Diệp Khiêm giết chết Tương Minh, thì chính phủ Hoa Hạ cũng sẽ không làm gì hắn, dù sao bây giờ bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần hắn trợ giúp.

Mà thông qua tang lễ này, Diệp Khiêm cũng gián tiếp hướng chính phủ Hoa Hạ phô bày thực lực của hắn, để cho bọn họ không dám khinh thường hắn. Tuy những quốc gia giao hảo với Diệp Khiêm cũng không phải là những quốc gia phát đạt gì, nhưng loại lực lượng này cũng không thể khinh thường, dù sao địa vị của Hoa Hạ trên chính trường quốc tế vốn cũng không phải rất vững chắc, có rất nhiều quốc gia phương Tây muốn đối phó Hoa Hạ, nếu như ngay cả những quốc gia nghèo khó và đang phát triển cũng bất hòa với Hoa Hạ thì địa vị của Hoa Hạ trên quốc tế chỉ sợ sẽ bị chèn ép thương tích đầy mình.

Nhìn thấy hủ tro cốt của lão tía được bỏ vào trong huyệt mộ, Diệp Khiêm là xúc xẻng đất đầu tiên ném xuống dưới mộ. Diệp Khiêm đối mặt với cái chết của lão tía, hắn rất thương tâm rất khổ sở, nhưng hắn vô cùng rõ ràng hắn nhất định phải kiên cường sống tiếp, bởi vì hắn là người tâm phúc của lão, là người tâm phúc của Nanh Sói, là người tâm phúc của Tống Nhiên và những cô gái của hắn. Ngoài ra, còn có Diệp Lâm và con trai của hắn, nếu như Diệp Khiêm suy sụp rồi, vậy bọn họ phải biết làm sao bây giờ?

Tang lễ của lão tía vừa oanh động vừa nhộn nhịp, một vị đại nhân vật lại ra đi vô cùng bình tĩnh như vậy, nhưng lại cũng rất oanh động, tuyệt không tịch mịch. Có con trai, con gái, cháu trai, cháu gái tiễn đưa lão, lão tía chết cũng nhắm mắt. Chèo chống nhiều năm như vậy, lão tía quả thật đã quá mệt mỏi rồi, chẳng những là về mặt thể xác mà về mặt tinh thần cũng rất mệt mỏi a. Nếu như không phải vì bốn người Diệp Khiêm, thì chỉ sợ lão tía đã sớm chống đỡ không nổi rồi, đã sớm xuống dưới gặp vợ của lão rồi.

Lão tía và vợ của lão ước hẹn trăm năm, nếu như ai chết chín mươi bảy tuổi, thì phải ở cầu Nại Hà đợi ba năm. Đây ước hẹn của lão tía cùng với vợ của mình, thế nhưng mà lão tía lại để cho bà chờ đợi vài thập niên, tại cầu Nại Hà chờ đợi vài thập niên a.

Những người tham gia tang lễ, một người nối tiếp một người sau khi đi tới ân cần thăm hỏi bọn người Diệp Khiêm, liền nhao nhao rời khỏi. Diệp Khiêm đi tới trước mặt các cô gái, nhìn các cô, nói: "Các em đi về trước đi, anh còn phải đi xử lý một chút chuyện. Tần Nguyệt, tên của con anh đã nghĩ ra rồi, là Diệp Hạo Nhiên a."

"Diệp Hạo Nhiên! Diệp Hạo Nhiên!" Tần Nguyệt trầm thấp niệm hai tiếng, nói, "Cái tên này rất tốt, vậy thì kêu nó là Diệp Hạo Nhiên a."

Tiểu nha đầu một mực đều không lên tiếng, yên lặng đứng ở một bên, một bộ dạng giống như tâm sự nặng nề. Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn cô một cái, sờ lên đầu của cô, nói: "Lâm nhi, gia gia đã đi rồi, con cũng đừng có khổ sở, gia gia cũng hi vọng trông thấy Lâm nhi thật vui vẻ."

Nháy hai con mắt, Diệp Lâm nhẹ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Gia gia chết rồi, về sau sẽ không có người thương Lâm nhi rồi, Lâm nhi lại là cô bé đáng thương."

Diệp Khiêm hơi sững sờ, có chút ngạc nhiên, nói: "Con như thế nào lại nói vậy? Tuy gia gia mất rồi, nhưng còn có ba ba, còn có chị Nhiên, chị Nhu Nhu, bọn họ đều yêu thương con mà."

Lâm Nhu Nhu tựa hồ nhìn ra tâm tư của tiểu nha đầu, đi qua sờ lên đầu của nàng, nói: "Nha đầu ngốc, tuy ba ba của con hiện tại đã có con trai, nhưng con vẫn là con của ba con mà, lâu nay ba của con vẫn xem con giống như con ruột, sẽ không có chuyện ba của con không thương con đâu. Còn có chúng ta nữa, chúng ta cũng sẽ yêu thương ngươi, còn có chị Nguyệt, chị ấy cũng sẽ yêu thương con, xem con giống như con gái ruột thịt của chị ấy vậy."

Nghe Lâm Nhu Nhu nói như vậy, Diệp Khiêm giật mình, nguyên lai tiểu nha đầu sợ Diệp Hạo Nhiên cướp đi sủng ái của mọi người đối với cô bé ah. Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm nói: "Ba của con không phải là người có tư tưởng trọng nam khinh nữ ah, bất quá, tuổi của con lớn hơn em con, con cần phải chăm sóc cho em a, không được khi dễ nó nha. Nếu như nó không nghe lời, thì ba cho phép con đánh mông của nó."

"Không được, không được đánh em con." Diệp Lâm kiên định nói.

Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, những chuyện không thoải mái trong lòng trong chốc lát liền biến mất không thấy gì nữa. Không thể không nói, tiểu hài tử thường thường có lực lượng như vậy, có thể làm cho người ta quên đi rất nhiều chuyện phiền não. Hiện tại còn không biết Diệp Hạo Nhiên sẽ trở thành dạng người gì, dù sao Diệp Khiêm cảm thấy tính cách của tiểu nha đầu rất giống hắn, quật cường, kiên cường, và bao che khuyết điểm, cũng là người nhận thân không nhận lý.

Hồ Hội nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đừng có làm ẩu, dù sao người ta cũng là quân chính quy cấp phó đoàn a, tùy tiện giáo huấn một chút là được, nếu như chuyện này náo lớn thì sẽ không tốt."

"Sợ cái gì, chị Hội quá nhân từ rồi, theo em thì loại người này nên giết chết cho xong việc, miễn cho hắn lưu ở nhân gian gây tai họa cho người khác." Triệu Nhã nói.

Tần Nguyệt trừng Triệu Nhã, nói: "Em nói hưu nói vượn gì đó, tuy Diệp Khiêm được chính phủ Hoa Hạ sắc phong quân hàm Thiếu Soái, bất quá chẳng qua là bọn họ muốn cho Diệp Khiêm một chút ngon ngọt mà thôi, căn bản không có thực quyền gì. Diệp Khiêm làm một ít động tác, bọn họ có thể không quan tâm, nhưng nếu như náo quá lớn, thì đối với song phương cũng không tốt, nếu như thật sự chọc giận chính phủ Hoa Hạ, nói không chừng bọn họ sẽ đập nồi dìm thuyền, cá chết lưới rách a."

Triệu Nhã có chút thè lưỡi, sau đó nhìn Diệp Khiêm, cười xấu xa một chút, cũng không nói gì thêm nữa. Bất quá Diệp Khiêm vẫn là có thể nhìn ra được ý tứ trong nụ cười của Triệu Nhã, rõ ràng là đang cổ vũ Diệp Khiêm. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, Triệu Nhã vẫn giống như trước đây, vô luận Diệp Khiêm làm cái gì, cô đều ủng hộ, đúng cũng tốt, mà sai cũng tốt, cô đều ủng hộ hắn không hề có lý do. Đây có thế xem là ưu điểm cũng như là khuyết điểm của Triệu Nhã, tóm lại nguyên nhân cũng là vì yêu thích Diệp Khiêm mà thôi.

"Yên tâm đi, anh có chừng mực." Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói, "Tốt rồi, các em đi về trước đi." Sau đó cùng Jack chui vào trong xe. Triệu Cương tự nhiên là đi theo, dù sao cũng là chuyện của hắn, hắn không muốn bởi vì hắn, khiến cho Diệp Khiêm làm ra hành động gì quá khích.

Lí Hạo biết rõ tính cách của Diệp Khiêm cho nên cũng không có đi cùng, những chuyện này hắn không thể nhúng tay vào, hơn nữa, nếu như là chuyện mà Diệp Khiêm đã quyết định thì hắn cũng khuyên can không được, cho nên cũng chẳng muốn đi qua, hắn tin tưởng Diệp Khiêm có thể giúp Triệu Cương xử lý tốt chuyện này. Vỗ vỗ bả vai của Hàn Tuyết đang đứng ở một bên khóc lê hoa đái vũ, ôm cô hướng xe của mình đi đến, vợ của hắn ôm con trai đi sau lưng hắn.

Lão tía sau khi thu dưỡng Hàn Tuyết, cũng chỉ có Lí Hạo ở thành phố Thượng Hải, Diệp Khiêm cùng Triệu Cương đều không có ở nơi đây. Mà Diệp Khiêm sau khi về nước, tuy giúp Hàn Tuyết giải quyết một chút phiền toái, nhưng dù sao chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, hơn nữa lại xảy ra chuyện Hàn Tuyết thổ lộ tâm tình với hắn, cho nên quan hệ giữa hai người có chút xấu hổ. Tình cảm anh em giữa Hàn Tuyết cùng Lí Hạo so với cùng Diệp Khiêm, Triệu Cương thì thâm hậu hơn một chút.

Sau khi lên xe, Triệu Cương không thể chờ đợi được nói: "Diệp Khiêm, em cũng đừng làm chuyện hồ đồ a, dù sao Tương Minh cũng là cán bộ cấp phó đoàn, hơn nữa chuyện này hoàn toàn chính xác là lỗi của anh, Tương Minh chẳng qua là phụng mệnh làm việc mà thôi, không cần phải khó xử hắn a."

Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng, nói: "Lão đại, em không biết phải xem anh là người tốt hay là kẻ đần nữa? Anh biết rất rõ ràng Tương Minh có lòng muốn hại anh, vì cái gì anh còn nói chuyện giúp hắn? Em nghĩ, chuyện của anh chỉ sợ là do Tương Minh thêm mắm thêm muối cáo trạng a?"

Có chút thở dài, Triệu Cương nói: "Những chuyện này anh đương nhiên biết rõ, chỉ là anh cùng hắn dù sao cũng chung đơn vị, cũng từ tầng dưới chót leo lên. Kỳ thật Tương Minh cũng không phải là người xấu, chỉ là hắn quá hiếu thắng mà thôi. Nếu như em đối xử với hắn quá mức, thì về sau anh làm sao có thế cùng hắn ở chung ah."

"Không ở chung thì không ở chung, loại người này anh còn mong đợi hắn sẽ trở thành bạn của anh sao? Hắn đáng giá để cho anh làm như vậy sao? Hắn xứng đáng làm bạn của anh sao?" Diệp Khiêm nói, "Lão tía trước khi chết dặn dò em, bảo em nhất định phải chiếu cố kỹ lưỡng anh, Lí Hạo cùng Hàn Tuyết, em sẽ không để cho anh bị người khác khi dễ, ai cũng không thể."

Triệu Cương có chút thở dài, nói: "Anh biết rõ hảo ý của em, anh cũng tâm lĩnh, nhưng chuyện này anh thật sự không hy vọng em làm quá mức, Tương Minh cho dù có xấu như thế nào, thì vẫn là chiến hữu đã cùng anh kề vai sát cánh hơn chục năm nay. Chiến hữu, không có người nào hiểu rõ tình cảm mà anh dành cho hắn."

Nội tâm của Diệp Khiêm bỗng nhiên gợn sóng, tình cảm của hắn cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không phải cũng là như thế sao? Cũng là chiến hữu sống chết có nhau, nhưng bề ngoài lại giống như địch nhân, tình cảm giữa hai người bọn họ người ngoài cũng không thể lý giải. Tình cảm giữa Triệu Cương cùng Tương Minh có lẽ cũng là như vậy a? Có chút thở dài, hoàn toàn chính xác, rất nhiều chuyện có lẽ không giống như vẻ bề ngoài a, nếu Triệu Cương đều không muốn đối phó Tương Minh, thì hắn cần gì phải làm ác nhân a. "Yên tâm đi, người em sẽ giao cho anh, nhưng em phải để cho hắn ăn chút đau khổ, nếu không hắn sẽ xem anh là người dễ bị khi dễ." Diệp Khiêm nói.

Triệu Cương biết rõ đây đã là nhượng bộ lớn nhất của Diệp Khiêm rồi, cũng không nên lại từng bước ép sát, có chút thở dài, nói: "Được rồi! Lúc trước anh nghe giọng điệu em nói, chỉ sợ hiện tại Tương Minh đã ăn rất nhiều đau khổ đi a?"

Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Chuyện này không phải là vì anh sao, cũng là vì hắn đã quấy rầy lão tía, cũng dám tại thời điểm đưa tang lão tía nháo sự, em không có giết chết hắn cũng đã là vinh hạnh lớn nhất của hắn rồi."